Đệ Nhất Sủng

Chương 436: Củng với anh tôi chịu không được




Lời nói này của Cố Cơ Uyển là nghiêm túc, Mộ Tu Kiệt cũng tin tưởng rằng cô sẽ không dùng danh nghĩa của anh và làm ra bất cứ chuyện gì.

Nhưng mà bây giờ chuyện anh quan tâm không phải là cái đó.

Điều mà anh quan tâm, đó chính là sự thất vọng lúc nãy trong đôi mắt của cô, rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

“Cậu cả Mộ, xin anh tránh xa!" Cố Cơ Uyển muốn đẩy anh ra.

Trở ngược lại một cái, cổ tay bị tay của anh bắt lại.

“Đã đến đây rồi, còn chưa hầu hạ tôi cho tốt mà đã muốn đi?”

Anh nhìn không thấu, cho nên dứt khoát không chịu buông tay.

Cũng không biết là mình đang bất an cái gì, chỉ là có cảm giác không hiểu được, bây giờ tha cho cô đi thì anh... sẽ hối hận.

Nhưng mà anh đã sống trên đời này hơn hai mươi năm, có khi nào mà anh thầy hối hận?

Anh sẽ không hối hận, tất cả những chuyện này hoàn toàn đều nằm trong lòng bàn tay của anh. Hiện tại Cố Tĩnh Viễn đã lâm vào bước đường cùng rồi, anh chỉ cần chờ sau khi ông cụ nhà họ Cố tỉnh dậy, đối mặt với cục diện rối rắm khiến cho ông ta bất lực.

Đối với người sắp gần kề cái chết như ông, cho dù bây giờ có muốn mạng của ông ta cũng sẽ không để cho ông ta đau khổ bao nhiêu.

Huống hỗ gì Mộ Tu Kiệt cũng không muốn mạng sống của ông cụ Cố.

Chỉ có thể để cho ông ấy nhìn thấy tận mắt Cố thị một tay ông đã gây dựng. tâm huyết nhiều năm như vậy chỉ bị hủy hoại trong chốc lát.

Chỉ có để cho ông ấy tận mắt nhìn thấy con cháu của mình. bởi vì năm đó đã phạm sai lầm mà phải chấp nhận thống khổ vô tận.

Kết quả như thế này, đối với ông cụ mà nói đó mới là sự trả thù thảm thiết nhất.

Không có mội ai sau khi làm tổn thương người nhà họ Mộ của anh thì còn có thể ung dung ngoài vòng pháp luật.

Anh đã cho ông ấy cơ hội để giải thích, nhưng mà ngay cả một lời giải thích mà ông cụ Cố cũng không chịu nói ra khỏi miệng.

Ông ấy dùng sự trầm mặc để thừa nhận tất cả những chuyện năm đó mình đã làm ra.

Mà bây giờ, tại sao lại bởi vì một chút tâm tư của cô nhóc này thì mình bắt đầu thấp thỏm, thậm chí là lo lắng?

Anh là Mộ Tu Kiệt, là một người dễ dàng dao động như vậy ä?

“Có phải là thỏa thuận giữa cô với tôi vẫn còn chưa đến thời gian kết thúc không?"

Mộ Tu Kiệt bỗng nhiên mỉm cười. làm Cố Cơ Uyển vô thức muốn lui ra phía sau.

Nhưng tay đang ở trong lòng bàn tay của anh. cô không thể lùi được.

“Anh muốn làm cái gì?" Cô nhíu mày, vốn dĩ cô tưởng rằng trong lòng mình đã sớm thành một hồ nước tĩnh lặng.

Lại không ngờ rằng. ở trước mặt của anh nó vẫn tùy tiện sợ sệt như vậy.

Nhưng mà rốt cuộc là cô đang sợ hãi cái gì?

Đều đã đến nước này rồi, cô căn bản cũng không cần thiết phải sợ hãi.

“Anh muốn tôi thực hiện lời hứa đúng không?"

Cô lạnh nhạt cười một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu. cũng không hắt tay của anh ra.

Cố Cơ Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh chính là để cho tôi thực hiện lời hứa, vậy thì trước tiên cũng phải thả ra chứ, nếu không thỉ sao tôi cởi quần áo được?"

Bộ dạng vò đã mẻ không sợ rơi của cô để cho Mộ Tu tiệt rất khó chịu.

“Cô vội vàng muốn hầu hạ tôi như vậy à?"

“Dĩ nhiên là không phải rồi, tôi một chút cũng không muốn hầu hạ anh, nhưng mà là do tôi nợ anh. không phải sao?”

Người phụ nữ này!

Nói chuyện cũng không thể êm tai một chút.

Lời nói mày càng để cho Mộ Tu Kiệt đau đầu hơn.

Anh bỗng nhiên kéo cô qua, một phát vắc cô lên trên vai của mình. Cổ Cơ Uyển bị dọa đến nổi sắc mặt thay đổi. vô thức muốn đưa tay ra bảo vệ bụng của mình.

Nhưng mà đầu vai của anh đang để ở trên bụng của cô. tư thể này cho dù có làm như thể nào cũng không tránh thoát được. Cô bị dọa đến nỗi luống cuống tay chân, sau khi bị Mộ Tu Kiệt ném lên trên giường, lập lức muốn đứng lên che chở bụng.

Nhưng mà vóc dáng cao lớn của anh bỗng nhiên đè xuống, vây thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của cô ở phía dưới hai cánh tay của mình.

“Đừng mà..." Cô hoảng hốt, trong đôi mắt hiện lền nét sợ hãi.

Mộ Tu Kiệt nheo mắt lại, bồng nhiên cười lạnh: "Vẻ khinh thường và tỉnh táo lúc nãy đâu rồi, thích giả vờ chứ gì"

Cô không phải là đang giả vờ, mà là cô nhớ đến tình huống hiện tại của thân thể cô căn bản không chịu nỗi sức mạnh đáng sợ như vậy của anh.

Lúc Mộ Tu Kiệt ở trên giường thì rất kinh khủng,

Nhất là dưới tình huống anh bị chọc giận.

Lúc nãy cô không nên hùng hổ mà chọc anh tức giận

“Thật sự xin lỗi cậu cả Mộ, tôi sai rồi, anh tha thứ cho tôi đi có được không?"

Vì đứa con, sự kiêu ngạo. sự tỉnh táo của có, tất cả cũng không cần nữa.

Nhưng mà cô dịu dàng ngoan ngoãn như thể lại làm cho cơn tức trong lồng ngực của Mộ Tu Kiệt càng dữ dội hơn.

Cô đã lựa chọn đi con đường kiêu ngạo. tại sao lại không thể kiên trì tới cùng?

Bây giờ lại dịu dàng ngoan ngoãn như thể, lại là vì mục đích gì?

Anh nhìn không hiểu, vậy mà anh lại hoàn toàn không hiểu người phụ nữ này.

Cổ Cơ Uyển không biết là rốt cuộc mình đã chọc giận anh ở chỗ nào.

Mộ Tu Kiệt nhìn cô không thấu. lúc nào cô có thể nhìn thấu được người đàn ông này.

Giữa hai người bạn họ dường như mãi mãi đều ngăn cách bởi một ngọn núi lớn vô hình.

Trước kia cô rất muốn vượt qua, nhưng mà bây giờ cô chợt phát hiện, cho dù mình có vượt qua đi nữa thì cũng sẽ bị anh ném mội phát trở về..

Cô đối với người đàn ông có hận thù sâu sắc với nhà họ Cố bọn họ, cô đã không còn hi vọng gì nữa.

Giống như việc cô cũng không khẩn cầu có thế biết được rốt cuộc nhà họ Cố đã mắc nợ anh cái gì từ trong miệng của anh.

Chuyện mà anh không muốn nói, cho dù bạn có cầm dao kể lên cô của anh thì anh cũng sẽ không nói.

"Cậu cả Mộ, tôi thật sự sai rồi, tôi..."

Anh không muốn nghe những lời trái với lương tâm như thế, cách duy nhất để không cần phải nghe nó chính là che miệng của cô lại.

Từ lúc vừa mới bắt đầu thì Cố Cơ Uyển đã tử bỏ giẫy dụa, ở bên người của cậu cả Mộ thì vùng vẫy cũng không thể có tác dụng gì

Chỉ là lúc anh hôn môi của cô, hô hấp có chút khó khăn, đột nhiên dạ dày của cô liền bắt đầu cuộn trào.

"Ưm.." Cô thử muốn đẩy anh ra.

Không khí trong lồng ngực càng ngày càng mong manh. bụng cũng cuộn lên liên hồi.

Sức lực vùng vẫy của cô dần dần lớn hơn.

Mộ Tu Kiệt lại khóa chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, cô càng vùng vẫy thì anh càng có xúc động muốn chinh phục mãnh liệt.

Cuối cùng đôi môi mỏng cũng từ từ rời khỏi môi của cô, đang muốn hôn xuống cổ, Cố Cơ Uyển đội nhiên ua một tiếng. nghiêng đầu nôn khan.

Mi tâm của Mộ Tu Kiệt tập tức nhíu chặt lại, trong lúc kích động, vậy mà... sắc mặt của anh rất khó coi.

Nhưng mà hình như là cô nhóc này cũng không phải là cố ý gây chuyện với anh.

Mặc dù là cô không nói ra cái gì hết, những mà sắc mặt của cô càng ngày càng trắng bệch.

"Sao vậy?" Mộ Tu Kiệt đỡ cô dậy.

Cổ Cơ Uyển lại đẩy anh ra, bước xuống từ trên giường, nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Chạy nhanh như vậy, ngay cả bước chân cũng không ổn định, dọa đến nỗi Mộ Tu Kiệt nhảy xuống từ trên giường. bước nhanh đi theo phía sau của cô.

"Chậm một chút"

Cố Cơ Uyển nghỉ ngờ là mình đã nghe lầm. cậu cả Mộ sẽ quan tâm tới cô ư?

Nhưng mà bây giờ. cô căn bản cũng không có sức lực dư thừa để suy nghĩ những thứ này.

Dạ dày của cô rất khó chịu, khó chịu đến nỗi nôn khan hoàn toàn không dừng lại được.

Mộ Tu Kiệt đứng ở cạnh cửa nhìn cô đang dựa vào bồn cầu mà nôn khan. muốn giúp đỡ, nhưng mà lại không biết làm thế nào.

Nhưng mà... nôn khan?

Không biết trôi qua bao lâu, Cố Cơ Uyển mới chậm rãi hít thở lại.

Dạ dày đang cuồn trào rốt cuộc cũng yên tĩnh. cô đi đến trước bổn rửa tay, xả nước rửa mặt sạch sẽ.

Ở trong gương, biểu cảm cau chặt mi tâm của người đàn ông ở sau lưng, đang không hề chớp mắt mà nhìn cô chăm chằm, như là có điều suy nghĩ.

"Anh..."

Cổ Cơ Uyển hoảng hối trong lòng, phụ nữ nôn ói. điều đầu tiên mà người khác nghĩ đến đó chính là mang thai.

Trong tiểu thuyết và tivi đều là nói như thế này.

Cô sợ, sợ sau khi Mộ Tu Kiệt biết cô mang thai thì không biết anh sẽ làm gì với cô.

Lấy ân oán của anh với nhà họ Cố vào thời điểm hiện tại mà nói, sự xuất hiện của con mình căn bản không đúng lúc.

Dưới ánh mắt nghi ngờ của Mộ Tư Kiệt. Cố Cơ Uyển cúi mặt xuống, lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi cậu cả Mộ, ở bên cạnh của anh, tôi... có chút chịu không được."