Đệ Nhất Sủng

Chương 432: Giao cô ấy cho tôi




Cố Cơ Uyển hoàn toàn không ngờ tới ở trong bệnh viện lại có nhiều phóng viên đang chờ cô như vậy.

Đúng vậy, là đang chờ cô.

Mà ngày hôm nay cô trở thành nhân vật chính trong mắt của tất cả phóng viên.

“Cô Cố, đối với ảnh chụp của cô với cậu cả nhà họ Cố ở trên mạng, cô có gì muốn nói không?”

“Cô Cố, có tin đồn thật ra cô mới là cháu gái ruột của nhà họ Cố, cô Cố Vị Y là giả, chuyện này là thật sao?”

“Các người nói hưu nói vượn cái gì đó! Cô Cơ Uyển... cô ấy chỉ đến nhà của chúng tôi làm khách thôi.”

Quản gia Đinh và những người vệ sĩ bảo vệ Cố Cơ Uyển ở sau lưng, nhưng mà không nghĩ đến đến nhóm phóng viên đang ập tới càng ngày càng nhiều.

“Cô Cố, rốt cuộc thì cô có phải là cháu gái chân chính của nhà họ Cố hay không, những tin đồn kia là thật hay giả vậy?”

“Nếu như cô thật sự là cháu gái của nhà họ Cố, vậy thì chuyện của cô với cậu cả Cố phải giải thích như thế nào đây? Chẳng lẽ hai người anh em họ các cô...

“Im miệng!” Quản gia Đinh tức giận đến mức sắp thở không ra hơi.

Chỉ tay về phía phóng viên đang đặt câu hỏi, ngón tay của ông ta cũng đang dân run rẩy.

“Các người mà còn nói linh ta linh tinh nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát các người tội phỉ báng đó.”

Tên phóng viên kia bị hù dọa lùi xuống, cuối cùng thì đề tài này cũng đã được lắng xuống.

Nhưng mà bọn họ vẫn không muốn lùi lại như cũ, tiếp tục hỏi: “Vậy cô Cố, mối quan hệ của cô với cậu cả Cố có phải là đã xác định rồi không? Ở trên mạng,

ảnh chụp... thân mật của các người, cô giải thích chuyện này như thế nào đây.”

“Hai người nhà họ Cố thật sự là có thể quan hệ gân được à?”

“Gô Cố, có tin đồn nói là cô đã mang thai đứa bé, là của cậu cả Cố à?”

“Cô Cố, trước đó bên phía truyên thông của Bắc Lăng có đưa tin, nói cô và cậu cả Mộ ở Bắc Lăng ở cùng nhau, chuyện này là thật à?”

“Cô Cố, bây giờ cô là một chân đạp hai thuyền ư?”

“Cô Cố, xin cô giải thích một chút..."

“Tránh ra mau, tránh ra hết đi!” Quản gia Đinh cùng với nhóm vệ sĩ phải phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng mới có thể xông ra từ trong đám phóng viên, đi vào trong bệnh viện.

Sau khi đi vào khoa nội trú, ở bên này có bảo vệ, còn có vệ sĩ của nhà họ Cố, cuối cùng mấy tên phóng viên cũng đã bị ngăn cản ở bên ngoài.

“Cô Cơ Uyển, cô không sao đó chứ?”

Thấy Cố Cơ Uyển đang ôm bụng nhíu chặt lông mày, quản gia Đinh liên sốt ruột.

Đã sớm nói không để cho cô đến đây rồi, hôm nay cậu chủ Tĩnh Viễn còn đặc biệt dặn dò không cân để cho cô đi ra ngoài.

Quả thật không nghĩ đến chuyện này vẫn xảy ra.

Sắc mặt của Cố Cơ Uyển tái nhợt đến khó coi, che bụng không phải là bởi vì bụng không thoải mái, chỉ sợ là trong lúc vô tình đã làm bị thương bé con ở bên trong.

“Ảnh chụp...” Rốt cuộc cô cũng nhớ đến, đưa tay lấy điện thoại di động ra rồi mở lên.

Lập tức, cả người của cô đều lạnh buốt.

Trách không được Cố Tĩnh Viễn không cho phép cô lên mạng, hóa ra là trên mạng có tin tức liên quan đến chuyện cô một chân dẫm hai thuyền đã gây chấn động.

Đáng sợ nhất đó chính là ảnh chụp được gọi là... thân mật của cô và Cố Tĩnh Viễn, bây giờ đã bị phát tán ngập trời.

Lúc này sao có thể nói ra chuyện cô chính là cháu gái của nhà họ Cổ được nữa.

Đã có bằng chứng, cũng không phải không có lửa thì sao có khói, một khi xác nhận thân phận cô là cháu gái của nhà họ Cố, vậy thì thanh danh của nhà họ Cố sẽ bị hủy hoại toàn bộ.

Vậy chẳng lẽ là cô mãi mãi cũng không thể danh chính ngôn thuận trở về nhà họ Cố được ư?

Cảm giác bất lực gân như đang muốn nhấn chìm cô.

“Cô Cơ Uyển, cô đừng lo lắng mà, cậu chủ Tĩnh Viễn chắc chắn sẽ có cách để đè chuyện này xuống.”

Đương nhiên là quản gia Đinh biết cô đang lo lắng cái gì, trên thực tế ông ta cũng đang lo lắng chuyện này.

Cháu gái chân chính đã trở về, chờ ông cụ tỉnh dậy, tất nhiên sẽ để cho cô nhận tổ quy tông.

Nhưng mà bây giờ lại như thế này, con đường nhận tổ này cũng quá gian nan rồi.

Cho dù tương lai có thể hoàn toàn xóa bỏ được tin đồn, làm chuyện này dịu xuống, nhưng đợi đến lúc ông cụ công khai thừa nhận cháu gái ruột, tất nhiên là chuyện này lại bị đào bới ra một lần nữa.

Dư luận có đôi khi là một lực lượng rất đáng sợ.

Nhất là hiện tại internet quá phổ biến, lực tổn thương trên internet tuyệt đối chính là thứ mà bạn không có cách nào tưởng tượng được.

“Tôi không sao đâu, Chú Đinh, chú không cần phải lo lắng.”

Cố Cơ Uyển tỉnh táo lại, cô còn an ủi ông ta mà nói: “Chỉ cần là ông nội có thể tỉnh dậy, tôi có thể chăm sóc ở bên cạnh của ông ấy, vậy thì tôi đã hài lòng lắm rồi, về chuyện tương lai..."

Trong tương lai, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, ai biết được cô sẽ ở đâu?

Trong bụng còn có một bé con, cô không muốn để cho ông nội thất vọng, cho nên cô nhất định không thể đợi đến lúc bụng bắt đầu lớn dân mà còn ở bên cạnh của ông cụ.

Cho nên đối với cô mà nói, tương lai là hai chữ quá xa vời, là mong muốn không thể hoàn thành.

“Tôi thật sự không có việc gì đâu, mọi người không cho tôi đi ra ngoài chính là sợ người khác làm tôi bị thương, không thể gánh nỗi phân trách nhiệm này à?

Cố Cơ Uyển nhỏ giọng cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ: “Chú Đinh à, chú với anh Tĩnh Viễn xem thường người khác quá đó.”

“Tôi không phải là có suy nghĩ này đâu, chỉ là... tóm lại là không muốn để cho cô bị thương.”

“Tôi thật sự không có làm sao đâu.”

Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, giữ vững tính thân: “Đi thôi, thăm ông nội một chút.”

Tình huống của ông cụ cũng coi như là ổn định, chỉ là đến bây giờ vẫn còn chưa tỉnh lại như cũ.

Có điều là ông ấy không nằm ở phòng bệnh nghiêm trọng, nhưng vẫn còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Bất cứ lúc nào người thân cũng có thể vào thăm ông ấy.

Cố Cơ Uyển kéo cái ghế qua ngôi xuống bên giường, nắm bàn tay của ông cụ.

Thiên ngôn vạn ngữ, có rất nhiều thứ muốn nói, nhưng mà lại không biết bắt đầu nói từ đâu.

Nếu như sớm biết ông ấy chính là ông nội của mình, ngay từ lúc đầu cô nên ở lại bên cạnh của ông ấy, chăm sóc cho ông ấy.

Ông nội đã lớn tuổi như vậy rồi, thời gian còn lại...

Trong mắt của cô xuất hiện mất mát.

Cô không biết là ông nội còn có bao nhiêu thời gian nữa, cô chỉ hận mình không thể ở lại bên cạnh ông nội từ sớm, chăm sóc ông ấy cho thật tốt.

“Ông nội...” Giọng nói của Cố Cơ Uyển có chút nghẹn ngào.

Có rất nhiều lời nói đều bị kẹt ở yết hầu, không có cách nào nói ra ngoài.

Cuối cùng cô vuốt vuốt ve mắt, nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Ông nội, bây giờ người một nhà chúng ta ở cùng với nhau, ông phải nhanh khỏe lại, mặc kệ ở bên ngoài gió mưa đến cỡ nào, chỉ cần ông khỏe rồi thì chúng ta nhất định đều có thể vượt qua được.”

“Anh muốn Cơ Uyển?”

Điều kiện của Mộ Tu Kiệt đã vượt qua dự đoán của Cố Tĩnh Viễn.

Anh với Cố Cơ Uyển đã sớm ở bên nhau, trên thực tế, nếu như hai người bọn họ người tình tôi nguyện, đương nhiên là nhà họ Cố sẽ không có ai ngăn cản.”

Huống hồ gì theo như anh ta biết, Cố Cơ Uyển thật ra là có tình cảm với Mộ Tu Kiệt.

Nếu không thì cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mang thai con của anh.

Cho dù lúc mang thai cũng không phải là do cô tự nguyện, nhưng mà bây giờ Cơ Uyển chưa từng có suy nghĩ là không muốn đứa bé này, từ điều này có thể nhìn ra được cô cũng rất yêu ba của đứa bé.

Vào lúc này, cậu cả Mộ lại lấy "muốn Cố Cơ Uyển' ra để làm điều kiện mà đàm phán với anh ta?

Cố Tĩnh Viên suy nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống.

“Cậu cả Mộ à, tại sao anh muốn dùng cách như vậy để làm nhục Cơ Uyển? Con bé bất quá cũng chỉ là một con nhóc thôi, có thể đắc tội với anh cái gì chứ?”

“Ha, như lời mà anh đã nói, cô ấy cũng chỉ là một cô nhóc, anh cảm thấy là tôi làm nhục cô ấy thì đối với tôi có lợi ích gì?”

Mộ Tu Kiệt đốt cho mình một điếu thuốc, lạnh nhạt hút hai cái.

Trong sương khói dày đặc, gương mặt tuấn tú kia tràn đây hơi thở cuồng dã.

Giống như là một con báo săn, nguy hiểm làm cho người khác nâng ý thức phòng bị.

Anh nhìn Cố Tĩnh Viễn, cười khan nói: “Tôi muốn nhà họ Cố của các người tự tay giao cô ấy cho tôi!”