Đệ Nhất Sủng

Chương 421: Tôi chết thì cô cũng không sống được




Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn người phụ nữ đứng trước mặt mình.

Đối phương đã cướp lấy điện thoại của cô, sau đó tắt máy rồi tùy tiện ném vào một góc nào đó.

“À, Cố Cơ Uyển, cô đúng là ngu ngốc, đến lúc này cô còn nghĩ Mộ Tu Kiệt tới cứu mình sao?”

Cố Vị Y cười lạnh lùng, cô ta vô cùng khinh thường hành vi ngu ngốc này của Cố Cơ Uyển.

“Không phải cô nói cầm mẫu tóc của ông cụ và mình đi làm xét nghiệm sao?”

Chẳng lẽ đến lúc này cô vẫn chưa nghĩ ra sao?

“Người động tay động chân là Mộ Tu Kiệt, cô vẫn chưa hiểu sao?”

Người đàn ông cô luôn một lòng một dạ lại không hê có một chút chân thành với cô!

“Anh ta không muốn người phụ nữ vô dụng như cô làm cháu gái nhà họ Cố, bởi vì cô không giúp anh ta được gì cả!”

Người phụ nữ này vô cùng ngu ngốc, đúng là không còn thuốc nào cứu được!

Cố Cơ Uyển nhận lấy ánh mắt của cô ta, trong bóng đêm khuôn mặt cứng rắn không hề sợ hãi.

“Ông nội của tôi đang ở đâu?” Cô bình tĩnh hỏi.

“Rốt cuộc cô cũng thừa nhận ông ta là ông nội của cô rồi sao?” À! Hiện tại muốn biểu diễn tiết mục tình cảm ông cháu sâu đậm sao?

“Cố Vị Y, cô không phải là cháu gái nhà họ Cố, nếu cô bắt ông nội ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần thì đó là tội lừa dối!”

“Thật sao?” Cố Vị Y xem thường.

Hiện tại Cố Tĩnh Viễn đã đến vùng biển quốc tế tìm ông già kia, Cố Thư Lan cũng ở bên cạnh ông già, nói không chừng đã chết ở vùng biển quốc tế.

Vậy ai chứng minh cô ta không phải là cháu gái nhà họ Cố chứ?

Trước khi Cố Tĩnh Viễn không tìm được ông cụ thì không dám trở về.

Cố Thị cũng chỉ còn lại Cố Thư Hồng.

Đến ngày thứ hai, cô ta triệu tập ban hội đồng quản trị cách chức Cố Thư Hồng, Cố Thị sẽ hoàn toàn rơi vào tay cô ta.

“Cố Vị Y, cô đang phạm pháp đấy!”

Cố Cơ Uyển nắm chặt tay lại nhìn cô ta: “Chờ ông nội trở về, cô nhất định…”

“Vậy cô nói xem, ông già đang ở đâu? Ông ta thật sự có thể trở về sao?”

Lời này đánh mạnh vào lòng Cố Cơ Uyển.

Trước đó cô cũng đã nghĩ đến chuyện ông nội thật sự còn ở vùng biển quốc tế.

Nhưng cô không dám mạo hiểm, lỡ như, chỉ có một phần nghìn khả năng ông nội thật sự ở trong tay cô ta thì sao?

Hiện tại Cố Vị Y nói vậy thì có thể kết luận ông nội thật sự không ở trong tay cô ta.

“Cố Vị Y, rốt cuộc cô nói tôi đến đây để làm gì?”

Trong bóng đêm, tay cô đặt ở bên hông.

Động tác rất nhỏ nên không có ai phát hiện.

Huống chi Cố Vị Y mang theo mấy người đàn ông, nằm chắc chiến thắng trong tay nên không để ý đến Cố Cơ Uyển có thể làm được gì.

“Hai chị em chúng ta hẹn gặp mặt nhau thì cần có lý do sao?”

Cô ta đi về phía trước một bước nhìn Cố Cơ Uyển.

Cô ta cười đắc ý giống như yêu tinh trong bóng đêm.

Một con yêu tinh làm cho người ta khinh thường!

“Đừng nói nhảm nữa, nếu cô không có chuyện gì thì tôi không ở đây với cô nữa, tôi không rảnh rỗi như cô!”

Cố Cơ Uyển xoay người muốn chạy, hai người đàn ông lập tức đi tới chặn đường cô.

Cố Cơ Uyển đành phải lùi về phía sau, sau lưng là tiếng cười đắc ý của Cố Vị Y, trong bóng đêm làm cho người khác phải cẩn thận!

“Ha ha, cô ngu ngốc đến đây, còn nghĩ có thể bình yên vô sự rời đi sao? Tôi nói cô ngốc, cô đúng là ngốc muốn chết!”

Cố Vị Y khoanh tay, tư thế của người chiến thắng.

“Người phụ nữ ngu ngốc như thế mà Mộ Tu Kiệt lại ngu ngốc muốn cô, thật là không thể tưởng tượng được!”

“Cô nói tôi đến đây là vì muốn sỉ nhục tôi sao?” Cố Cơ Uyển vẫn đặt tay ở bên hông.

Có vẻ giống như sợ người xung quanh, muốn bảo vệ mình.

Nhưng ở trong mắt Cố Vị Y thì động tác này chỉ là một trò cười.

Hai tay cô có thể bảo vệ được mình sao?

“Tôi đương nhiên không chỉ muốn dùng lời nói sỉ nhục cô, tôi còn…

Cô ta dừng một chút rồi chỉ vào Cố Cơ Uyển cười lạnh: “Muốn cho bọn họ dùng hành động sỉ nhục cô!”

Cố Cơ Uyển biết nếu mình rơi vào tay cô ta thì chắc chắn sẽ có kết cục này!

Cô ta còn dám tính kế người nhà họ Cố, cô chỉ là một người phụ nữ chân yếu tay mềm, cô ta có gì không dám làm chứ?

Vẻ mặt cô hoảng sợ quay đầu lại nhìn mấy người đàn ông kia rồi lùi lại phía sau

“Các người muốn làm gì? Các người không được làm bậy!”

Mấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô, đã sớm chảy nước miếng.

Hiện tại bọn họ nhìn thấy dáng vẻ cô sợ hãi thì dục vọng nguyên thủy nhất càng tăng cao!

Không nghĩ tới cô nhóc này còn xinh đẹp hơn Cố Vị Y, vừa nhìn đã thấy rất ngon miệng!

Cổ Vị Y chán ghét ánh mắt mấy người đàn ông này nhìn Cố Cơ Uyển.

Một đám giống như ong mật nhìn thấy đường vậy!

Con khốn này mê người như vậy sao?

Cô ta kìm nén sự không vui, lấy điện thoại ra.

“cô đoán tôi muốn làm cái gì?” Cô ta cúi đầu mở chức năng quay phim ra.

“Không phải cô dựa vào mình xinh đẹp, còn có dáng người không tệ nên quyến rũ đàn ông khắp nơi sao?”

Cậu cả Mộ, cậu hai Giang đều là rông trong biển người, cô dựa vào gì lại quyến rũ bọn họ chứ?

“Sau khi bọn họ nhìn thấy video này trên mạng thì tôi muốn xem còn ai chấp nhận cô nữa”

Cố Vị Y cười lạnh, cô ta thấy Cố Cơ Uyển hoảng sợ lùi lại phía sau.

Cô ta không hề đề phòng, hoàn toàn tin tưởng dáng vẻ sợ hãi của cô.

“Cố Cơ Uyển, cô cứ từ từ hưởng thụ đi, mấy người bọn họ nhất định có thể thỏa mãn… cô!”

Ai cũng không nghĩ tới cô gái vừa run rẩy lại xoay người chạy đến bên cạnh Cố Vị Y.

Dưới ánh trăng chỉ thấy ánh sáng của một con dao nhỏ lóe lên đặt vào cổ Cố Vị Y.

Cố Cơ Uyển căng thẳng, Cố Vị Y chỉ cảm thấy cổ mình đau đớn! Máu!

“Cố Cơ Uyển, cô muốn làm gì? Đừng đụng vào tôi! Buông tay ra!”

Cố Vị Y sợ tới mức hét lên, ngón tay buông lỏng, điện thoại rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng càng thêm dọa người!

“Cố Cơ Uyển, giết người phải đền mạng, tôi không tin cô dám đụng vào tôi!”

“Cô không tin thì có thể thử xem!”

Ánh mắt Cố Cơ Uyển trâm xuống, cổ tay siết lại.

Cố Vị Y chỉ cảm thấy sự đau đớn trên cổ ngày càng nhiều, có thứ gì đó chảy xuống, là máu!

“Không! Đừng làm bậy! Cố Cơ Uyển, đừng làm bậy! Đừng giết tôi!”

Nỗi sợ chết làm cho cô ta hoảng sợ giống như tên hề, vừa rồi cô ta còn đắc ý kiêu ngạo, hiện tại không biết xấu hổ cầu xin Cố Cơ Uyển.

Cố Cơ Uyển trừng mắt nhìn mấy người đàn ông muốn đến gần, trầm giọng quát: “Không được đến đây, nếu mấy người đến đây thì tôi sẽ giết cô ta, các người cũng không lấy được tiền, không được lợi ích gì!”

Mấy người đàn ông dừng chân lại nhìn hai cô gái, không biết có nên đi qua đó hay không.

Cổ tay Cố Cơ Uyển lại đè xuống, Cố Vị Y sợ đến mức kêu như tiếng heo: “Không được đến đây! Không được đến đây! Tránh ra! Tránh ra!”

Cô ta muốn nhìn Cố Cơ Uyển, nhưng không thể nhìn thấy được!

Cô ta chỉ có thể giơ hai tay, vừa sợ vừa đau, nước mắt chảy xuống.

“Cố Cơ Uyển, tôi để cô đi, hiện tại tôi để cô đi! Đừng giết tôi, nếu tôi chết thì cô cũng không sống được!”