<!--.share-buttons --><!-- Facebook Like Button --><!-- Google+ Button -->
“Cố Vị Y, rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Ông nội Cố đang ở đâu?”
Cố Cơ Uyển lập tức nắm chặt tay lại, bỗng nhiên đứng lên, hận không thể đến trước mặt Cố VỊ Y.
“Sao cô còn gọi là ông nội Cố? Thế nào, không phải nên kêu ông nội sao?”
Cố Vị Y cười lớn, vô cùng khinh thường.
“Chẳng lẽ Cố Tĩnh Viễn không nói cho cô biết, cô mới là cháu gái nhà họ Cố sao?”
“Tôi không phải!” Cố Cơ Uyển cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi phòng.
Cô đi vào phòng sách của Cố Thư Hồng.
Vừa rồi cô nhìn thấy cô cả liên lạc với người khác để tìm ông cụ.
Cô không biết Cố Tĩnh Viễn nói thế nào với
Cố Thư Hồng, nhưng Cố Thư Hồng biết chuyện ông cụ mất tích.
“Cố Vị Y, tôi dùng tóc của mình và ông nội Cố làm xét nghiệm, tôi vốn không phải là cháu gái của ông ta.”
Cô chạy đến cửa phòng sách Cố Thư Hồng thì đúng lúc Cố Thư Hồng đi ra.
Cố Cơ Uyển lập tức đưa tay ra hiệu cho bà ta im lặng.
Cố Thư Hồng nhíu mày, tuy rằng bà ta không
hiểu chuyện gì, nhưng nhận được tín hiệu của cô nên im lặng.
Cố Cơ Uyển chỉ vào điện thoại tiếp tục nói:
“Cố Vị Y, tôi và cô giống nhau, đều không phải là cháu gái của ông nội Cố, cô tìm tôi cũng vô dụng.
Cố Thư Hồng nắm chặt tay lại.
Cố Tĩnh Viễn không nói rõ với bà ta, nhưng quả nhiên bà ta đoán không sai, Cố Vị Y không phải là cháu gái nhà họ Cố.
Còn rốt cuộc có phải Cố Cơ Uyển là cháu gái hay không thì hiện tại không quan trọng.
Quan trọng là Cố Vị Y và em gái Cố Thư Lan của bà ta lừa ba bà ta ra ngoài, hiện tại rốt cuộc bọn họ đang ở đâu?
“Cố Vị Y, rốt cuộc cô giấu ông nội Cố ở đâu, giam giữ người là phạm pháp, cô đừng làm bậy.
Cố Cơ Uyển chớp mắt với Cố Thư Hồng, Cố Thư Hồng đã sớm điện thoại gửi tin nhắn cho trợ lý: Điều tra vị trí của số điện thoại gọi cho Cố Cơ Uyển.
Người bên kia nhận được tin tức thì lập tức làm việc.
Cố Vị Y cũng không biết tình huống bên này, cô ta vẫn cười đắc ý.
“cô muốn biết thì không phải gặp tôi là được sao? cô đến đây thì sẽ nhìn thấy ông nội của cô.”
“Cố Vị Y, tôi nói ông ấy không phải là ông nội tôi! Tôi đã đi xét nghiệm!”
“Ngu ngốc!” Cố Vị Y khinh thường nói với cô:
“Kết quả không phải, là vì người bên cạnh đã lừa cô! Thì ra bên cạnh cô còn có nhiều người muốn lừa gạt cô như thể, haiz, cô đúng là ngu ngốc!”
“Nhưng lúc trước ông già đi Bắc Lăng làm xét nghiệm với tôi, mẫu máu làm xét nghiệm là máu của cô, kết quả xét nghiệm là quan hệ người thân, cô chính là cháu gái của ông già.”
"Cố Vị Y, tôi nói không phải là không phải!
Nhưng cô mới là cháu gái của ông nội Cố, ngay cả chuyện đó cũng không biết, cô có ngốc hay không vậy?"
"Cố Cơ Uyển, người ngốc thật sự là cô, cô..."
Cố Vị Y bỗng nhiên nhíu mày, lập tức cảnh giác: "Cố Cơ Uyển, cô muốn kéo dài thời gian điều tra vị trí của tôi?"
Con khốn này trở nên thông minh từ lúc nào vậy
Nhưng đáng tiếc thời gian ngắn như vậy nên cô sẽ không làm được gì!
"Tôi cho cô một tiếng, một mình cô đi đến bên bến tàu Phú Nguyên, nếu cô dám tìm những người khác thì đời này cô đừng hy vọng nhìn thấy ông nội cô"
"Cố Vị Y, cô...
Tút một tiếng, điện thoại bị cắt đứt.
Cố Cơ Uyển nhìn màn hình điện thoại, cô xác định Cố Vị Y thật sự đã cúp máy thì mới nhìn Thư Hồng.
"Cô ta nói con... Cô nghĩ đến lời cảnh cáo của Cố Vị Y nên không nói ra địa điểm.
"Bà cả, có cho người điều tra vị trí của Cố Vị Y hay không?”
"Có." Nhưng trong thời gian ngắn như vậy muốn điều tra vị trí của cô ta cũng không dễ dàng.
Cho dù định vị được thì với tính cảnh giác của Cố Vị Y, sợ là sau khi cô ta cúp máy cũng đã rời khỏi chỗ đó.
Nhưng cho dù chỉ là một tia hy vọng, mọi người cũng không muốn từ bỏ.
"Cố Vị Y còn nói gì với con?" Bà ta không bỏ qua việc Cố Cơ Uyển muốn nói lại thôi.
"Cô ta muốn con đến một chỗ."
"Được, cô đi với con." Cố Thư Hồng lập tức nói.
Cố Cơ Uyển nhìn bà ta, có vẻ khó xử.
"Có phải Cố Vị Y nói con đi một mình đúng không?”
Cố Thư Hồng nhìn cô, bỗng nhiên nắm lấy tay cô.
"Con mới là cháu gái nhà họ Cố, vừa rồi con nói không phải là vì muốn kéo dài thời gian với Cố Vị Y đúng không?”
"Con..." Cố Cơ Uyển không biết.
Trên thực tế, đến bây giờ cô vẫn chưa chính thức làm xét nghiệm với ông nội Cố. Cô muốn rút tay mình lại nhưng Cố Thư Hồng lại không cho phép!
"Bà cả...
"Cô là cô của con!"
Cố Thư Hồng nói tiếng "Cô" làm cho mũi Cố Cơ Uyển hơi chua xót, nước mắt suýt nữa chảy ra. Bà ta nói mình là cô, Cố Thư Hồng thật sự coi cô là người một nhà.
"Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy con và Tang Thanh giống như, thật sự rất giống, còn giống hơn cả Cổ Vị Y."
Lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cô thì lập tức đã có cảm giác đó.
Nhưng lúc đó mọi người bị mê hoặc bởi "Sự thật".
Đó là Cố Vị Y và ông cụ đã làm xét nghiệm ADN, mà kết quả xét nghiệm là bọn họ là ông cháu.
Ai cũng không nghĩ tới tự mình đi làm xét nghiệm lại còn có người động tay động chân.
"Hiện tại, không cần nghĩ gì cả, tìm ba cô về trước rồi nói."
Cố Thư Hồng nắm lấy tay Cố Cơ Uyển, nhiệt độ trong lòng bàn tay của bà ta truyền sự ấm áp đến trái tim Cố Cơ Uyển.
"Cho dù thế nào, cô và con sẽ cùng đối mặt với Cố Vị Y, cô sẽ không để một mình con mạo hiểm!"
Cố Cơ Uyển cắn môi, gật đầu, không nói lời nào.
Cố Thư Hồng còn muốn nói cái nhưng điện thoại lại vang lên.
Bà ta lập tức nghe máy: "Thế nào?”
"Không định vị được, thời gian trò chuyện quá ngắn."
Cố Thư Hồng không có cách nào khác, chỉ có thể nhìn Cố Cơ Uyển:
"Vừa rồi Cố Vị Y muốn con đi đâu?”
"Ở bến tàu Tiền Than, cô ta..."
Cố Cơ Uyển do dự một chút mới tiếp tục nói: "Cô ta nói bảy giờ sáng mai, không được mang theo bất cứ ai."
"Được, bảy giờ sáng mai, cô và con cùng đi."
"Vâng."
Cố Cơ Uyển gật đầu. Mặc dù Cố Thư Hồng vẫn vô cùng lo lắng, nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
"Ngoại trừ chuyện này, Cố Vị Y còn nói gì không? Có yêu cầu gì không?"
"Cô ta nói con chỉ được đi một mình."
"Rốt cuộc cô ta muốn cái gì?" Cố Thư Hồng không hiểu, sao nghe giống như muốn trả thù vậy? Nhưng hai chị em thì có thể hận thù bao nhiêu chứ? Huống chi, Cố Vị Y cướp vị trí của Cố Cơ Uyển, cho dù có thù oán cũng phải là Cố Cơ Uyển hận Cố Vị Y. Sao hiện tại Cố Vị Y lại muốn đối phó Cố Cơ Uyển?
Cố Thư Hồng thấy Cố Cơ Uyển lắc đầu thì trâm giọng nói: "Không phải sợ, con nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai cô đi theo con”
"Vâng."
Cố Cơ Uyển xoay người đi về phòng mình. Đến khi cô vào phòng đóng cửa lại, Cố Thư Hồng mới lấy điện thoại gọi cho trợ lý.
"Sáng mai, tôi và Cơ Uyển đến bến tàu Tiền Than, Cố Vị Y hẹn Cơ Uyển ở đó...
Đúng vậy, tôi không biết cô ta muốn là gì, hiện tại cậu tập hợp người đi qua đó xem tình hình... Nhất định không được để bọn họ biết, nếu không thì ba tôi sẽ gặp nguy hiểm!"