Đệ Nhất Sủng

Chương 415: Nếu như ông thật sự muốn bù đắp




Thật ra tính cảnh giác của ông cụ không hề kém, ông cụ đã mơ hồ cảm nhận được một chút chuyện không tâm thường.

Chỉ là bởi vì một người là con gái của ông ta, một người là cháu gái ngoan của ông ta nên cho dù ông ta có bất an thế nào thì cũng sẽ không nghi ngờ hai người này liên thủ lại đối phó với mình.

Cố Vị Y cười vô cùng dịu dàng nhưng lời nói lại lạnh như băng.

"Ông nội, không phải ông đã nói Cố thị vốn là của cháu à?”

Ông cụ sững sờ, không biết bỗng nhiên cô ta nói như vậy là có ý gì?

"Ông nội, ngày mai sẽ tới ngày tổ chức tiệc rượu, nhưng cháu, bây giờ cái gì cũng không phải."

"Cháu là cháu gái của ông nội!" Ông cụ đã cho cô ta thân phận cô chủ của nhà họ Cố, sao có thể nói cái gì cũng không phải?

"Nhưng người khác sẽ cho rằng cháu chỉ là con hoang được nhận nuôi về."

"Ai dám cho rằng như vậy?" Ông cụ sầm mặt lại, không vui nói: "Là ai lại dám nói linh tinh như thế?"

Cố Vị Y ngồi xuống bên cạnh giường, dù vội nhưng vẫn ung dung nhìn ông cụ.

Ánh mắt như vậy thật sự khiến cho trong lòng ông cụ khó có thể bình an: "Vị Y, rốt cuộc là cháu muốn nói cái gì? Không bằng, cứ nói thẳng với ông nội đi."

"Ông nội đã đồng ý là sẽ cho cháu cổ phần." Nếu ông cụ đã muốn nói thẳng, vậy thì cô ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.

Ông cụ vội nói: "Ông đã đồng ý rồi mà, không phải là thứ hai này sẽ gọi luật sư lên để chuyển cổ phần cho cháu đấy sao?"

"Ngày mai ông phải tuyên bố với mọi người cháu là cháu gái của ông để cho tất cả mọi người đều biết, cháu là cháu gái của nhà họ Cố.”

Đối với sự sắp xếp này của ông cụ, rất rõ ràng là Cố Vị Y không hài lòng.

Cô ta hừ hừ, sắc mặt ủ dột.

Người này hoàn toàn không giống với cô cháu gái luôn luôn dịu dàng nhẹ nhàng ở trước mặt ông cụ trước kia.

"Ông nói xem nếu như ngày mai người ta hỏi cháu là trong tay cháu có bao nhiêu cổ phần của Cố thị, cháu nên nói thế nào?”

Ông cụ không nói gì mà chỉ trầm mặc.

Ý tứ của Cố Vị Y, ông ta nghe rõ.

Thật ra ngay cả bây giờ chuyển cho cô ta cũng không sao.

Đúng như lời ông cụ đã nói, sớm muộn gì Cố thị cũng là của cô ta.

Chỉ có điều, dùng phương thức như vậy dỗ dành ông cụ ra biển sau đó lại đưa ông cụ đến nơi này, chỉ vì chút cổ phần ấy ư.

Nói cho cùng, trong lòng ông cụ rất lạnh, có một cảm giác bị gài bẫy.

Mà những người đáng ra phải có tình cảm gia đình nhưng lại bởi vì lần lừa gạt và gài bẫy này mà càng ngày càng cạn.

Nhưng, cô ta là con gái của Cảnh Húc, sao có thể chứ?

"Vị Y, vậy, cháu, muốn ông nội làm thế nào?”

Ông cụ hít sâu một hơi, rất bất đắc dĩ, cũng vô cùng... Bất lực.

Quả nhiên Cố Vị Y liên lấy hợp đồng đã chuẩn bị sẵn ra, đưa đến trước mặt ông cụ.

"Ông nội, cháu đã làm việc xong với luật sư rồi, trong tay ông đang có ba mươi phần trăm cổ phần của Cố thị, chỉ cần ông ký tên lên hợp đồng này thì về sau cháu sẽ danh chính ngôn thuận trở thành cháu gái của nhà họ Cố."

Ánh mắt của ông cụ càng thêm ảm đạm.

Ngay cả hợp đồng cũng đã chuẩn bị xong!

Mặc dù đã quyết định sẽ cho cô ta, nhưng bây giờ lại bị ép phải chuyển nhượng cổ phần như vậy, cho dù là ai thì cũng đều không dễ chịu.

Ông cụ Cố nhìn Cố Vị Y, không phải vì chần chờ mà chỉ là, lòng chua xót.

Cõ Vị Y nhíu mày lại, không vui.

"Sao vậy ông nội, chẳng lẽ lời nói trước đây của ông đều là dỗ dành cháu à? Ông hoàn toàn không coi cháu là cháu gái của ông mà!"

"Sao có thể như vậy chứ?" Nhưng lời này cũng không mang theo sự nhiệt tình.

"Nếu đã không phải thì vì sao vẫn chưa ký?" Hôm nay Cố Vị Y đã quyết định là ông cụ không ký tên là không được!

Ông cụ lại thở dài một cái, cầm hợp đồng sau đó cầm bút lên.

Nhưng sau khi nhìn kỹ, sắc mặt ông cụ liền hoàn toàn thay đổi.

"Cháu muốn toàn bộ cổ phần của ông à? Ba mươi phần trăm?"

Chẳng lẽ không phải trước đó ông cụ đã nói với cô ta là mười phần trăm rồi à?

Trên hợp đồng lại viết là ba mươi phần trăm! Cô ta... Cô ta đang nghĩ gì vậy?

"Sao vậy? Ba mươi phần trăm, có vấn đề gì sao?”

Cố Vị Y lại giống như là rất vô tội vậy, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào ông cụ: "Ông nội, ông không nỡ à?"

Ông cụ không biết nên nói cái gì, ba mươi phần trăm, vậy là muốn lấy hết tất cả cổ phần Cố thị trong tay ông ta, lấy hết toàn bộ!

Có phải... Lòng tham của cô ta hơi lớn quá rồi đúng không?

Thấy ông cụ chậm chạp không ký tên, Cố Vị Y không vui, sắc mặt càng trở nên trầm xuống.

"Ông nội, ông đã nói vốn ba cháu sẽ được thừa kế Cố thị của ông, nhưng khi đó là do ông sai nên mới hại chết ba cháu!"

Trong lòng ông cụ chấn động, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào cô ta.

Làm thế nào cũng không ngờ được, vậy mà cô ta lại nói ra lời như vậy!

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ông nội, lúc trước là ông không cho phép ba mẹ cháu ở bên nhau nên bọn họ mới bỏ trốn."

Một tháng này Cố Vị Y ở trong nhà họ Cố cũng không hề uổng phi.

Vì lúc này đã điều tra được bảy tám phân chuyện năm đó.

"Ông có biết sau khi ba cháu bỏ trốn đã sống như thế nào không? Ông nội, chẳng lẽ ông không hề hối hận chút nào sao?"

"Vị Y, đừng nói nữa." Ông cụ hối hận, sao ông cụ có thể không hối hận chứ?

Tay ông cụ đặt lên chỗ trái tim, lòng hơi buồn bực.

"Vì sao lại không thể nói? Ông nội, ông đã hại chết ba mẹ cháu, bây giờ lại còn không cho phép cháu nói ư."

Cố Vị Y cười lạnh, đối với sắc mặt đang tái nhợt đi của ông cụ lại không có chút đồng tình nào.

"Ông đã làm nhưng lại không muốn thừa nhận, ông nội, thừa nhận ông nợ cháu lại khó như vậy à?"

"Đúng là ông nợ cháu, Vị Y, những chuyện này đã qua rồi, sau này ông nội nhất định sẽ thương yêu cháu."

Thật sự ông cụ không muốn nhắc lại nữa, lại nghĩ tới chuyện đó!

Trái tim giống như là nứt ra, đau đến mức máu thịt be bét.

Là ông cụ mắc nợ cả nhà cô ta, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời của ông cụ, là nỗi đau đớn nhất trong tim ông ta.

"Ông thương cháu, chẳng lẽ cũng chỉ dùng miệng nói thôi à?"

Đối với sự áy náy của ông cụ, Cố Vị Y ghét bỏ một cách không nói ra được.

"Vị Y...."

Ông cụ không rõ, vì sao bỗng nhiên cháu gái bảo bối lại biến thành thế này.

Chẳng lẽ trong lòng cô ta thật sự hận ông cụ như thế sao? Cô ta thật sự không muốn tha thứ cho ông ta sao?

"Ông nội, nếu ông đã cảm thấy áy náy như vậy thì vì sao lại không muốn ký vào hợp đồng này?"

Cố Vị Y cúi đầu, khinh thường ông ta, trong đáy mắt tất cả đều là lạnh lẽo và khinh thường.

"Ông đã làm hại cháu tan cửa nát nhà, nếu như bây giờ ngay cả chút trả giá như vậy mà ông cũng không làm được, như vậy mà ông còn nói là ông yêu ba Cảnh Húc của cháu à, cũng chỉ là nói mồm không hơn thôi."

"Như vậy sau này cũng đừng nói gì về ba cháu, và đừng nói cháu là cháu gái bảo bối của ông nữa!"

"Bởi vì ở trong lòng ông, tất cả mọi người cũng đều không bằng chính bản thân ông!”

Trong lòng ông cụ sững lại, hô hấp nặng thêm mấy phần.

Ông cụ thở hổn hển mấy cái, nhìn Cố Vị Y, không biết là đau lòng hay là cái gì khác.

Lại nhìn hợp đồng trên tay mình, trái tim lập tức trở nên lạnh lẽo và run rẩy.

"Ông nội, nếu ông thật sự muốn bù đắp, thì ký đi"

Giọng nói của Cố Vị Y vẫn văng vẳng ở bên tai của ông ta, thậm chí còn đọng lại trong tim ông ta.

Giống như là ma âm, không ngừng quanh quẩn trong lòng ông ta, không vững đi được.

"Ông nội, đừng do dự nữa, ông đã nói sẽ thương cháu, đã nói muốn bù đắp cho cháu, không phải sao?"

Trong tay ông cụ bị nhét vào một cây bút, phấn hợp đồng kia được mở ra để trước mặt ông ta một lân nữa.

Cổ Vị Y câm lấy tay của ông cụ, đặt ở bên trên hợp đồng.

Ngòi bút đặt sẵn lến chỗ ký tên.

Cô cong môi lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ông cụ không thể nào sáng tỏ hơn.

"Ông nội, ký đi."