Đệ Nhất Sủng

Chương 369: Cô tự đại rồi




“Ông chủ, là do cậu cả dẫn về, tôi cũng không tiện...đuổi cô ta đi”

Quản gia nhìn ông cụ, thấp giọng nói: “Chuyện này có phải nên thông báo trước với cậu cả không, nghe thử suy nghĩ của cậu cả?”

“Đúng vậy đó ông, chuyện này không bằng hỏi anh cả một chút.”

Một người đàn ông trẻ đi tới từ phía sau hai người.

Dáng vẻ anh ta khoảng hai mươi hai hai mươi ba tuổi, đẹp trai, đây sức sống, nhìn Cố Cơ Uyển, mặt cười sảng khoái.

“Cô chính là Cố Cơ Uyển vốn muốn làm chị dâu cả tôi sao?”

Anh ta cười hì hì, không để ông cụ không vui vào trong mắt.

“Chào cô, chúng ta vốn từng gặp, à không, là tôi trước đó đã từng gặp cô, nhưng cô bây giờ, mặt đã thay đổi khiến tôi có chút xa lạ.”

Cố Cơ Uyển đương nhiên biết anh ta có ý gì.

Cô vốn cực kỳ xấu xí, mặt vẽ đầy tàn nhang.

Về phần người này, đại khái chính là cậu năm nhà họ Mộ - Mộ Bách Lạc.

Từng gặp chính là chưa từng chào hỏi chính thức, cho nên có chút xa lạ.

“Tôi là Cố Cơ Uyển.” Cô nhàn nhạt nói, không thừa nhận thân phận khác.

Ánh mắt Mộ Bách Lạc dán chặt khuôn mặt cô, ý cười càng thêm sâu sắc.

“Cô thật xinh đẹp! Tôi đoán trước đây anh cả giải trừ hôn ước với cô, là vì bị khuôn mặt trước đây của cô dọa sợ.”

“Bây giờ lại dẫn cô về, là vì nhìn thấy dung mạo thật sự của cô nên hối hận rồi.”

Anh ta nhìn ông cụ Mộ, mặt đầy vui vẻ: “Ông ơi, con nói có phải không?”

Ông cụ hừ một tiếng, không để ý.

Quản gia có chút bất đắc dĩ, cậu năm thật là không biết xem sắc mặt người khác.

Không thấy sắc mặt bây giờ của ông cụ cực kỳ khó coi, không hề có chút ý vui đùa nào sao?

Mộ Bách Lạc gặp phải chướng ngại ở trước mặt ông cụ, chỉ có thể khẽ ho một tiếng, quay đầu nhìn Cố Cơ Uyển.

“Đã là anh cả dẫn cô về, vậy cô vẫn là quay về Vọng Giang Các của anh cả chờ anh ấy đi.”

Cố Cơ Uyển có chút cảm kích cậu năm này.

Cô biết, cậu năm đang tìm cơ hội để cô mau chóng cách xa ông cụ, miễn cho thật sự bị ông đuổi ra ngoài.

Nhưng, cô bây giờ không định né tránh.

“Tôi sẽ quay lại Vọng Giang Các, chỉ là có vài vấn đề, muốn hỏi ông Mộ”

Không ai nói chuyện, bâu không khí có chút ngưng trệ.

Quản gia muốn nói gì đó, nhưng Cố Cơ Uyển nhìn chằm chằm ông cụ, lại thật sự không có chút ý muốn rút lui nào.

Con nhóc này, khó được cậu năm cho cô cơ hội, để cô mau rời đi.

Không nghĩ tới cô không biết nắm bắt lấy mà còn muốn trực diện chọc đến ông cụ.

Thật là không sợ chết.

“Ông Mộ, tôi chỉ là muốn hỏi ông, tại sao sau khi bà cụ xảy ra chuyện, ông không cho người điều tra ngọn nguồn rõ ràng, mà lại lập tức cho lấp cái hồ

có lẽ giấu chứng cứ lại?”

Câu hỏi của Cố Cơ Uyển như một tia kình lôi, chấn động trái tim Mộ Bách Lạc và lão quản gia

Cô nhóc này lá gan thực sự quá lớn!

Cô lại dám nhắc tới chuyện của bà cụ!

Ở cái nhà này, chuyện bà cụ ngã hồ chính là một cấm kỵ!

Đã hơn một tháng trôi qua, không ai dám nhắc tới!

Mà cô, ban đầu lúc bà cụ xảy ra chuyện, cô là người hiêm nghi lớn nhất!

Bây giờ, cô không hề tránh né lại còn dám chủ động nhắc tới?

Nên nói lá gan cô quá lớn, hay là nói cô quá ngu si?

Chọc ông cụ tức giận, đối với cô mà nói, tuyệt đối không có gì tốt!

Sắc mặt ông cụ lạnh lẽo, hơi thở vương giả trên người khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đặc biệt lúc ông híp mắt lại, khí lạnh nơi đáy mất càng bức người ta bất giác muốn né tránh.

Cố Cơ Uyển nắm chặt tay, thực ra, cô cũng hơi sợ.

Ông và cậu cả Mộ là cùng một loại người, hơi thở người lạ chớ lại gân trên người cậu cả Mộ ít nhiều cũng có bóng dáng của ông cụ.

Người có thể bồi dưỡng ra cậu cả Mộ, khí thế có thể yếu được sao?

Trong lòng Cố Cơ Uyển lúc này hoảng loạn, nhưng mà, quyết tâm muốn vạch trần chân tướng của việc đáng ngờ “ngoài ý muốn” đó của bà ngoại, khiến cô trở nên dũng cảm.

“Ông Mộ, chuyện này, tôi lúc đó là người chứng kiến, tôi rất hoài nghi, đáy hồ giấu gì đó ”

“Cô...” Mộ Bách Lạc muốn khuyên cô, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mình dường như không chen vào được trong trận thế của hai người họ.

Anh vốn cho rằng cô ba nhà họ Cổ này chỉ là bình hoa.

Không nghĩ tới, ở cùng cậu cả Mộ một khoảng thời gian, trên người cũng để lại hương vị của cậu cả Mộ.

Sự bá đạo vô ý bộc lộ mặc dù không đến mức khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta không thể xem thường.

Bá khí như vậy hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài mềm yếu của cô.

“Cô muốn nói gì?” Giọng ông Mộ trâm thấp, vừa mở miệng đã lộ ra bá khí!

Cố Cơ Uyển mím môi, đã nói tới bước này rồi, cũng không còn khả năng rút lui nữa.

“Tôi yêu câu ông đào đống bùn đất đó ra, để bí mật nơi đáy hổ nổi lên mặt nước."

Lão quản gia vừa nghe, lập tức ngăn cản cô tiếp tục nói năng hoang đường: “Cô Cð, cô không có tư cách..."

“Không, tôi có tư cách này, vì chuyện này ảnh hưởng tới danh dự của tôi!”

Ánh mắt Cố Cơ Uyển từ đầu tới cuối nhìn ông cụ, cho dù ánh mắt ông ngày càng lạnh lẽo dọa người, cô cũng không có chút nào muốn lùi bước.

“Ông Mộ, tôi là người làm chứng duy nhất vào lúc đó, tôi có quyền hoài nghi”

Ông Mộ híp mắt: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

“Nếu ông Mộ không đồng ý, vậy..."

Cố Cơ Uyển hít sâu một hơi, ánh mắt trâm xuống, kiên định nói: "Vậy tôi liên báo cảnh sát, nói cho phía cảnh sát biết đáy hồ có chứng cứ, có thể tìm ra hung thủ giết người!”

“Cô dám!” Sắc mặt ông Mộ trâm xuống.

Hơi thở lạnh lẽo, dọa lão quản gia và Mộ Bạch Lạc không nhịn được trong lòng khẽ run rẩy.

Ông cụ giống với cậu cả Mộ, không giận mà uy, hễ giận lên thật sự rất đáng sợ!

Cố Cơ Uyển có phải không biết tính nghiêm trọng của sự việc không?

Ông cụ tức giận, chốc lát...có thể giết người!

Lão quản gia vội nói: "Cô Cố, chuyện của bà cụ, là chuyện ngoài ý muốn!”

“Không phải ngoài ý muốn, tôi đã phát hiện phương pháp hung thủ tạo ra vụ án.”

Cố Cơ Uyển không có ý muốn thỏa hiệp.

Cô nghênh đón ánh mắt của ông Mộ, trầm giọng nói: “Nếu ông cụ Mộ không đồng ý, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý chuyện này!”

“Cô Cố, cô quá tự đại rồi!” Lão quản gia lập tức hét lên.

Chuyện này chính là ngoài ý muốn.

Nếu nhà họ Mộ xuất hiện hung thủ gì, mưu sát gì, hễ chuyện công khai, cổ phần Mộ thị nhất định sẽ chịu ảnh hưởng nặng nề.

Đến lúc đó, tạo ra hậu quả gì, có phải cô cũng thừa nhận nổi?

“Tôi biết, chuyện này sẽ tạo ra ảnh hưởng trực tiếp tới Mộ thị.”

Thậm chí, ảnh hưởng này sẽ dính đến cả giới kinh doanh toàn Bắc Lăng.

Cô nắm chặt tay, vẫn không chút nhượng bộ.

“Nhưng mà, bà cụ không thể chết không rõ ràng! Ông cụ Mộ, ban đầu ông lấp đầy đáy hồ, có phải cũng vì ông phát hiện chuyện không đơn giản như vẻ ngoài không?”

“Ông không phải dàn xếp ổn thỏa, ông là sợ tiếp tục điều tra, sẽ dính dáng tới nhiều người hơn nữa!”

Cô tiến về phía trước một bước, lời nói hùng hồn!

“Vì ông biết, người lên kế hoạch tất cả những chuyện này, là người của nhà họ Mộ ông!”