Đệ Nhất Sủng

Chương 363: Vật nhỏ, cùng đi lên




Cố Cơ Uyển cho rằng kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt.

Ít nhất bây giờ cô muốn diễn kịch, là một kẻ đáng thương chịu ấm ức cũng không nói ra.

Nhưng cô làm thế nào cũng không ngờ, một câu của ông cụ lại khiến hai mắt cô nóng lên, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Vì cô biết, sự quan tâm của ông cụ là thật.

Cô cuống quít quay mặt đi chỗ khác, tránh khỏi ánh mắt của ông cụ.

Rõ ràng ấm ức như vậy nhìn càng thêm chân thực, ngược lại bởi vì chân thực mà lộ ra chột dạ.

Cô không muốn diễn kịch trước mặt ông cụ, một chút cũng không muốn.

Rõ ràng là không muốn diễn, nhưng cảm xúc lại không thể nào khống chế nổi.

Hiệu quả của việc này còn chân thực hơi so với việc diễn.

Cô thật sự không ngờ, sau khi bà ngoại đi, trên đời này vẫn còn trưởng bối quan tâm đến mình.

Cô vốn tưởng rằng bà ngoại chính là tất cả đối với cô.

"Không có gì." Cố Cơ Uyển lau nước mắt, không muốn để ông cụ lo lắng.

"Cùng với cô ấy... Đùa giỡn."

Cố Vị Y vốn muốn mắng cô diễn kịch trước mặt ông cụ.

Thật sự không ngờ, con nhỏ chết tiệt này lại không nắm chặt lấy cơ hội ở trước mặt mọi người tố cáo mình.

Một câu đùa giỡn, khiến cho những lời mảng của Cố Vị Y sắp nói ra lập tức không biết nên nuốt trở lại chỗ nào.

Cố Tĩnh Viễn liếc nhìn Cố Vị Y một chút.

Anh ta đối với cô cháu gái của nhà họ Cố này có hơn mấy phần kháng cự một cách khó hiểu.

Vừa rồi với công phu trở mặt của cô ta, mình đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Nhưng rốt cuộc cô ta cũng là cháu gái của nhà họ Cð, dù thế nào cũng không thể ở bên ngoài, khiến cô ta quá khó khăn.

Ánh mắt Cố Tĩnh Viễn rơi xuống người Cố Cơ Uyển: "Thật sự không có chuyện gì sao?”

"Thật sự không có gì!” Cố Cơ Uyển lắc đầu, đứng lên.

"Mọi người…”

Lâm Duệ lập tức nói: "Ông cụ cố đến đây thăm cô Cố!”

Mặc dù nơi này có hai cô Cố, nhưng Lâm Duệ luôn luôn gọi Cố Cơ Uyển là mợ chủ hoặc cô Uyển Uyển.

Vậy nên cô Cố này rõ ràng là chỉ Cố Vị Y.

Ông cụ lại nói: "Uyển Uyển, tại sao lại ở đây?”

"Uyển Uyển trước kia là..." Cố Tĩnh Viễn suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định không nhắc đến chuyện này ở trước mặt ông cụ.

Anh ta thay đổi lời nói: "Vị Y ở đây, Uyển Uyển là em gái của cô ta, thỉnh thoảng ở một lát cũng không sao!”

Mặc dù ông cụ rõ ràng không đồng ý với lời giải thích này, nhưng cũng không hỏi tới.

Ông ta quay đầu nhìn Cố Vị Y, thản nhiên nói: "Ăn sáng rồi đúng không?”

”... Chưa.” Là thật sự chưa.

Chịu đựng cả một buổi tối, bây giờ Cố Vị Y thật sự vừa đói lại vừa mệt, còn thêm buồn ngủ!

Cũng muốn trở về nghỉ ngơi!

Nhưng sợ rằng nếu đi ra sẽ để ông cụ và Cố Cơ Uyển có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.

Cô ta đi tới, kéo cánh tay ông cụ: "Ông, cháu muốn ra ngoài đi dạo một chút, ông đi với cháu nhé?”

"Đi xuống trước ăn sáng đi." Ông cụ ở đây giống như không có cảm giác mình là khách.

Ông ta nhìn Lâm Duệ, hữu lễ nói: "Có thể chuẩn bị sớm hơn một chút cho hai nha đầu này được không?”

"Đã chuẩn bị xong." Lâm Duệ lập tức trả lời.

Cố Vị Y lại không vui, lắc tay ông cụ.

"Ông nội, cháu chỉ muốn ăn sáng cùng với ông!”

"Không sao, tôi có thể để cho người ta dọn riêng cho ba vị mỗi vị một bàn!”

Lâm Duệ mỉm cười, lại nhìn Cố Cơ Uyển nói: “Cô Uyển Uyển, cậu cả ở sân sau luyện công buổi sáng, sẽ lập tức quay lại, cô xuống chờ cậu cả không?”

Cổ Vị Y lập tức cảm thấy phiền muộn.

Cái quỷ gì! Để cô ta cùng ông cụ ăn sáng, lại cho Cô Cơ Uyển và cậu cả Mộ ăn riêng cùng nhau?

Tối hôm qua, chẳng lẽ bọn họ ở chung với nhau còn chưa đủ sao?

Cố Vị Y tức giận tới mức muốn chặt Lâm Duệ!

"Tu Kiệt muốn ăn sáng, tôi phải ở cùng, nếu không anh ấy sẽ ăn không vô!”

Nhưng để Cổ Cơ Uyển ở cùng ông cụ, cô ta cũng không yên lòng.

"Ông nội, nếu không mọi người về khách sạn trước, cháu ăn sáng với Tu Kiệt xong lập tức sẽ đến tìm mọi người!”

"Không sao, hôm nay ông nội đến chính là vì muốn chào hỏi cậu cả Mộ!”

Chỉ là ông ta không ngờ, Cố Cơ Uyển cũng ở đây, coi như là niêm vui bất ngờ.

Vốn Cố Tĩnh Viễn hỏi thăm được Cố Cơ Uyển buổi tối đã rời khỏi cục cảnh sát, anh ta cũng chuẩn bị đi thăm cô một chút.

Lại không ngờ cô đã đến đây.

Trong lúc nhất thời Cố Vị Y thật sự không nghĩ ra lý do để có thể tách Cổ Cơ Uyển ra khỏi ông cụ.

Biểu hiện vừa rồi của mình để lại cục u trong lòng bọn họ.

Là một câu “đùa giỡn” của Cố Cơ Uyến đã giải vây cho cô ta.

Mặc dù cô ta hoàn toàn không cảm kích, nhưng cô ta cũng không ngu xuẩn đến mức không nhìn rõ tình hình.

Lúc này nếu mình còn muốn náo loạn, thật sự có chút quá đáng.

Vừa rồi, đến ngay cả ánh mắt Cổ Tĩnh Viễn nhìn cô ta cũng xa lánh hơn một chút.

Cậu cả nhà họ Cố này, mặc dù ba ở rể nhưng anh ta lấy họ mẹ ở và sống trong nhà họ Cố.

Nói thế nào đi nữa, bây giờ dưới tay ông cụ, Cố Tĩnh Viên là người có quyền lực lớn nhất.

Cô cũng không muốn đắc tội với đứa cháu ngoại thiếu gia này, ít nhất là trước khi mình có thể đứng vững.

Một đoàn người đi xuống lầu, Lâm Duệ bảo quản gia sớm đi chuẩn bị một chút.

Vừa tới phòng khách liên nhìn thấy Mộ Tu Kiệt đã luyện công buổi sáng xong và trở về.

Anh mặc một bộ quần áo màu đen thoải mái, rõ ràng là trên người đều là mồ hôi nóng, vừa vào cửa lại mang hơi thở lạnh lẽo.

Lạnh đến mức khiến cho người ta phải tránh lui ba phân!

Mồ hôi thấm ướt một mảng lớn trên quần áo, trên mái tóc ngắn của anh còn có mô hôi đang nhỏ xuống.

Đôi mắt lạnh lùng âm trâm nhiễm lên vài phần tịch mịch bá đạo khiến cho người ta nhìn không thấu.

Cố Vị Y lập tức nhìn ngây dại.

Mỗi lần Mộ Tu Kiệt xuất hiện trong tâm mắt của mình, lần sau luôn đẹp mắt và có mị lực hơn so với lần trước.

Cô ta đã đợi ở bên cạnh anh hơn hai tháng, cho dù có kinh thế hãi tục đến đâu cũng phải nhìn cho đủ.

Nhưng người đàn ông này hoàn toàn khác xa so với những người bình thường.

Nhìn chưa đủ! Mãi mãi cũng nhìn chưa đủ!

Thậm chí mỗi lần, đều cảm thấy có niêm vui mới, đều sẽ khiến cho người ta càng thêm trâm mê.

Đừng nói Cố Vị Y, ngay cả Cố Cơ Uyển cũng có mấy giây như vậy, ánh mắt không có cách nào rời khỏi Mộ Tu Kiệt.

Cô khó khăn thu hồi tâm mắt, không để cho bản thân trâm mê vào trong mị lực của người đàn ông này.

Chỉ là không có cam lòng, dựa vào cái gì mà sau một đêm trôi qua, toàn thân của mình đến bây giờ vẫn còn đau nhức.

Mà người đàn ông này lại có thể hăng hái, tinh thần sảng khoái, thậm chí còn dẫn theo các anh em đi tập luyện!

Cô không cam tâm, lại không thể không thừa nhận, người đàn ông này chính là một viên thuốc độc trí mạng!

Đàn ông nhìn thấy không biết sẽ có tâm lý gì, nhưng phụ nữ thấy được thì sẽ trúng độc.

Cô cúi đầu xuống, đứng ở phía sau lưng ông cụ Cố, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Tốt nhất là Mộ Tu Kiệt đừng nhìn đến cô.

Lâm Duệ vội vàng đi tới, nghênh đón Mộ Tu Kiệt, nói: “Cậu chủ, lão gia nhà họ Cố tới!”

"Ừm." Mộ Tu Kiệt nhàn nhạt trả lời, đi về phía ông cụ Cố: "Hoan nghênh, tiếp đón không chu đáo!"

"Cô Cố và cô Uyển Uyển cũng chưa dùng bữa sáng, Ông Cố đang định dùng bữa với bọn họ.” Lâm Duệ giải thích nói.

"Được." Mộ Tu Kiệt mặc dù vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như mọi khi, nhưng đối với Ông Cố, ít nhất cũng có mấy phần kính trọng.

Địa vị của nhà họ Cố trong giới dược phẩm luôn khiến anh cảm thấy ngưỡng một!

Ông cụ này gặp mặt không nhiều, nhưng ông ta ở vị trí cao quý mà lại đối xử với mọi người ôn hòa như thế, cũng là hiếm thấy.

"Thật có lỗi, Ông Cổ, anh Cố, tôi xin lỗi không thể tiếp được một lát!”

Trên người anh đây mô hôi, phải đi lên tắm rửa thay quần áo trước đã.

Ông cụ gật đầu, đối với người đàn ông trẻ tuổi này, mỗi lần nhìn là thêm một lần tán thưởng.

Cố Tĩnh Viễn cũng cười nói: "Vậy tôi sẽ cùng ông nội và hai cô gái dùng cơm trước, sẽ không khách khít”

"Cứ tự nhiên như ở nhà!” Mộ Tu Kiệt gật đầu.

Sau khi chào hỏi ông cụ, liền cất bước đi lên lầu.

Cố Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là đã quen với việc bị cậu cả Mộ áp bách, lân này cậu cả Mộ không tìm đến cô gây rắc rối, thật sự cám ơn trời đất!

Nhưng niềm vui của cô, hình như đến quá sớm.

Mộ Tu Kiệt vừa đi khỏi mấy bước, sau lưng liên truyên đến giọng nói trầm thấp của anh: "Vật nhỏ, cùng lên đi!"