Đệ Nhất Sủng

Chương 348: Nhất định sẽ không để nó thành công




“Không sai, Vị Y là cháu gái ruột của ông, năm đó..."

“Ông nội!” Lời của ông cụ còn chưa nói xong thì bị Cố Vị Y cắt ngang.

Cố Vị Y khoác tay của ông cụ, vội nói: “Ông nội, cháu rất không thoải mái, cháu muốn quay về, lập tức muốn về.”

“Vị Y...

“Ông nội, cháu... cháu muốn nôn! Ông nội, mau đưa cháu đến bệnh viện, bụng của cháu rất đau!”

Cố Vị Y lo lắng đến mức toát đầy mồ hôi!

Đáng chết, thế nào lại đụng mặt Cố Cơ Uyển ở nơi này chứ, còn để Cố Cơ Uyển biết chuyện cô ta là cháu gái của nhà họ Cố.

Nếu như ông già chết tiệt này nói ra chuyện của Tang Thanh, vậy thì càng hỏng việc!

Mặc dù tiện nhân Cố Cơ Uyển này cũng không phải kẻ ngu ngốc gì, nhưng bây giờ, có thể kéo dài được từng nào hay từng ấy.

“Ông nội, bụng của cháu rất đau, cháu khó chịu quá, cháu muốn đến bệnh viện khám!”

Đây rốt cuộc là muốn nôn, hay đau bụng?

Có điều, thấy bộ dạng khó chịu của cháu gái như vậy, ông cụ Cố đâu còn có thể suy nghĩ nhiều như thế?

“Uyển Uyển, ông đưa Vị Y đến bệnh viện khám, về sau ông sẽ tìm cháu và ba mẹ của cháu cùng ăn bữa cơm, cháu...”

“Ông nội!" Cố Vị Y thấp giọng kêu.

“Được rồi, lập tức đưa cháu đi khám.” Ông cụ cũng lo lắng, đích thân đỡ Cố Vị Ý đi ra khỏi đám đông.

Vừa đi, còn không quên căn dặn: “Mau lên, lái xe lại đây! Mau!”

Mấy người cứ như thế mà đi xa, Cố Cơ Uyển nheo mắt, nhìn bóng dáng càng xa của bọn họ.

Cố Vị Y cái gì mà muốn nôn cái gì mà đau bụng chứ, diễn quá giả dối, vừa nhìn thì có thể nhìn thấu.

Cũng chỉ có ông cụ Cố thiện lương, mới không nhìn rõ.

Hoặc, quá lo lắng cho “cháu gái” của ông ta?

Cháu gái... sao lại như thế chứ?

“Uyển Uyển, những người vừa rồi là ai vậy? Sao lại đi cùng với Cố Vị Y?”

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi vừa rồi không dám đi tới, ở một bên quan sát khá lâu.

“Lăng Châu, người của nhà họ Cố” Cố Cơ Uyển nhàn nhạt nói.

“Lăng Châu... nhà họ Cố? Cùng họ với cậu.” Tô Tử Lạp nhất thời không phản ứng kịp: “Họ hàng?”

Hạ Lăng Chỉ lại trợn to mắt, mặt mày kinh ngạc: “Nhà họ Cố ở Lăng Châu, là nhà họ Cố đó sao? Làm kinh doanh chế thuốc?”

Cố Cơ Uyển gật đầu, vẫn nhìn theo bóng dáng của mấy người đó.

Sau khi bọn họ lên xe, cũng không nhìn thấy người nữa.

Xe phía trước có bảo vệ của trường mở đường, rất nhanh thì chạy ra ngoài, nháy mắt thì không thấy bóng dáng.

Cố Vị Y là cháu gái của ông cụ nhà họ Cố... đùa cái gì vậy chứ?

Lẽ nào, cô ta không phải con gái của ba?

“Cố Vị Y sao lại ở cùng bọn họ? Nhìn trông, giống như người một nhà vậy?”

Hạ Lăng Chi cũng cảm thấy kỳ lạ, Cố Vị Y và Uyển Uyển mặc dù luôn bất hòa, nhưng, bọn họ tốt xấu gì cũng là người một nhà.

Nếu như là họ hàng, thế nào Uyển Uyển hình như lại không quen biết với bọn họ?

“Điều này, tớ tạm thời còn không rõ.” Lời vừa nãy của Cố Tĩnh Viễn, Cố Cơ Uyển không định nói cho bọn họ.

Sự tình có chút phức tạp, bây giờ coi như nói, cũng không nói rõ được.

Điện thoại trong túi rung lên, Cố Cơ Uyển tìm nơi nào ít tiếng ồn để nghe máy: “Giang Nam?”

“Anh đến trường rồi, bây giờ đón em về công ty hay là về chung cư?” Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Giang Nam truyền tới.

“Anh đến trường làm gì?”

Cố Cơ Uyển thấy hơi lạ, giờ này, nên đi làm rồi chứ.

“Em buổi chiều không có tiết, không phải muốn về công ty hoặc chung cư sao?

“Em tự mình về là được...”

“Anh không yên tâm, ở đâu? Anh đến tìm em” Anh ta kiên trì nói.

Trái tim của Cố Cơ Uyển có chút ấm áp, biết anh ta không yên tâm điều gì.

Có điều, ban ngày, còn ở trong trường, có gì mà không yên tâm chứ?

“Em ở Giang Đại, đi cùng Tử Lạp, Lăng Chi.”

“Đến Giang Đại làm gì?” Anh ta hình như đang quay đầu xe, Cố Cơ Uyển nghe thấy tiếng động cơ xe.

Cô nói: “Giang Đại nói hội chợ từ thiện, nghe nói có rất nhiều đồ của thương hiệu lớn được bán ra giá rẻ, các cậu ấy muốn đến xem thử có thứ gì tốt không."

“Người phụ nữ của anh, cần loại đồ giảm giá đó sao? Em thật sự biết cho anh mặt mũi đấy."

“Em...” Cố Cơ Uyển dẩu môi: “Đó là anh có tiền, đâu phải của em”

“Ý là đang trách anh không có lập tức kết hôn với em, chia cho em một nửa tài sản?”

Giang Nam cười, lái xe vào con đường dẫn đến Giang Đại.

“Được rồi, cuối tuần dẫn em đến Lăng Châu, ở Lăng Châu 18 tuổi có thể kết hôn rồi, chúng ta trực tiếp kết hôn, tiền của anh trở thành của em, tùy ý tiêu.”

“Ngộ nhỡ em lừa kết hôn, một nửa tài sản của anh không phải mất rồi hay sao?”

Khóe môi của Cố Cơ Uyển bất giác cong lên, ý cười trên môi lại càng sâu.

Có chút ngọt, cũng có chút ấm áp, dường như chỉ cần ở bên anh ta, nụ cười sẽ không bao giờ biến mất, luôn vui vẻ.

“Anh cam tâm tình nguyện, em đến lừa anh là được rồi.”

Xe của Giang Nam, trực tiếp lái đến cửa cửa Giang Đại.

Bảo vệ chạy đến, lập tức mở cổng trường ra, khiến anh ta đi vào.

“Miệng lưỡi của anh thật biết nói chuyện, em không nói với anh nữa, anh đi làm đi, em còn phải cùng Tử Lạp với Lăng Chi đi mua đồ nữa.”

“Dù sao cũng mua đồ, anh đi cùng các em cũng như nhau.”

Giang Nam dừng xe lại, nhìn thời gian: “Anh ở cổng Giang Đại rồi, các em ra đây, anh có thời gian 3 tiếng, có thể đi cùng em.”

“Không cần, anh mau về làm việc đi, em tự mình.. ”

“Em còn nói thêm một câu nữa thì thời gian của anh sẽ ít đi vài giây.”

Anh ta nghiêm túc nói: “Chiêu anh hẹn với một người bạn, rất quan trọng, bắt buộc phải đi”

“Vậy anh...”

“Lại ít đi vài giây rồi.”

“Cậu hai Giang!” Cố Cơ Uyển thật sự muốn đập một cái vào đầu anh ta.

Nhưng lại hiểu rõ tính cách của anh ta, nói đợi cô, nhất định sẽ đợi cô.

“Được rồi, tụi em lập tức ra ngoài.”

Sau khi cúp máy, Cố Cơ Uyển đi tới cản trước mặt Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi.

“Cậu hai Giang bảo chúng ta bây giờ đến cổng Giang Đại, lập tức! Anh ấy muốn dẫn chúng ta ra ngoài!”

Hai người vừa nghe, boss lớn đến rồi, đâu dám lê mê chứ?

Mặc dù rất thích chiếc túi này, nhưng, Tô Tử Lạp vẫn nhanh chóng bỏ xuống, kéo Hạ Lăng Chi đi.

Thời gian của boss lớn, không thể bị các cô lãng phí được, ngộ nhỡ bị trừ lương thì phải làm sao?”

Có điều, nơi này thật sự có rất nhiều đồ tốt, rất nhiều thứ muốn mua!

Xe của Giang Nam quả nhiên ở cổng, anh ngồi ở ghế lái, đợi các cô.

“Cậu hai Giang, thật ra anh và Uyển Uyển ra ngoài là được rồi, chúng tôi... chúng tôi có thể tự về công ty."

Tô Tử Lạp còn đang giả vờ giằng xé, chiếc túi vừa mới nhìn trúng, không dễ gì đối phương dễ tính, giá cả nhất định có thể thương lượng được.

Chiếc túi đó mua trong quầy phải hơn 30 triệu, người ta 10 triệu có thể đồng ý bán cho cô, quả thật rẻ muốn chết được!

Nhưng, một cuộc điện thoại của boss, chiếc túi mất rồi, thật thảm.

“Uyển Uyển muốn mua đồ, tôi không phải người thích hợp đi cùng, các cô đi đi”

Giang Nam không có tiếp tục giải thích, chân giẫm vào chân ga.

Chiếc xe rời khỏi Giang Đại, chạy về phía trung tâm thương mại trong thành phố.

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển ở phía trước, mặt mày oán giận.

Cô có bạn trai có tiền, mua cái gì cũng được, nhưng, các cô không có kiểu bạn trai phú hào này.

Kiểu đi dạo trong trung tâm thương mại cao cấp, đồ thì có không ít, đáng tiếc, ví tiền không đủ, có thể mua cái gì chứ?

Quả nhiên đến quầy trong trung tâm thương mại nhìn qua, cái nào cái nấy cũng khiến người ta trợn mắt líu lưỡi.

Một chiếc túi ít nhất phải mấy chục triệu, mua cái gì mà mua?

Giang Nam ở khu nghỉ ngơi ngồi đọc báo, Tô Tử Lạp đang muốn tìm Cố Cơ Uyển trách móc, nhưng vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng dáng có vài phần quen thuộc, đang đi về phía này.

Bà ta vừa đi, vừa nói chuyện điện thoại với người khác.

Không biết đối phương nói gì, người đó không vui nói: “Lại là tiện nhân Cố Cơ Uyển đó! Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ không để nó thành công đâu!"