Đệ Nhất Sủng

Chương 306: Nếu không thì, sẽ là người bên cạnh cô




Cố Cơ Uyển chợt quay đầu nhìn lại.

Cô không dám tin, cũng không muốn tin!

Trên đường ở đầu con hẻm kia, một chiếc xe tải đâm vào cái cây bên đường, sau khi tông vào cái cây thì mới dừng lại.

Mà ở trên đường đó, A Hân ngã trên vũng máu, nằm bất động.

Tài xế xe tải hoảng loạn, trên đầu vẫn chảy nhiều máu.

Anh ta bước đến bên cạnh A Hân, lo lắng không biết phải làm gì.

Cố Cơ Uyển chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể mềm nhũn, cả người suýt nữa ngã xuống.

Đàm Kiệt cũng sợ hãi lạnh toát tay chân, thật may còn có thể miễn cưỡng đỡ được Cố Cơ Uyển.

Tình hình của Cố Cơ Uyển còn tồi tệ hơn anh ta, tay chân cô lạnh ngắt, toàn thân giống như không còn một chút nhiệt độ.

“Qua đó... nhìn xem.” Giọng cô lạnh lẽo, khàn khàn trầm thấp khó tả.

Đàm Kiệt cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình, anh ta dìu Cố Cơ Uyển đi về phía đầu kia của con hẻm.

Dường như ai đó đã báo cảnh sát, nơi này cách bệnh viện không xa, xe cấp cứu đã đến rồi.

Cố Cơ Uyển trơ mắt nhìn bác sĩ và y tá kiểm tra cho A Hân, nhìn họ sơ cứu cho cô ta, cuối cùng, chỉ là một tấm vải trắng phủ lên người cô ta.

Hoàn toàn, bị phủ lại...

Lần này cô thực sự không thể cầm cự được nữa, tay chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Đàm Kiệt đỡ cô ngồi dậy, nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch, vẻ mặt anh ta đầy lo lắng: "Cơ Uyển, cậu đừng hoảng sợ, đây là tai nạn, thật sự là tai nạn thôi Tài xế xe tải cũng bị bắt đi, lần này, thực sự là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.

Không cố ý giết người, không bỏ trốn, không có âm mưu, những gì họ nhìn thấy bằng mắt thường quả thực là một vụ tai nạn.

"Tai nạn, cậu biết chưa? Đó là một tai nạn. Không liên quan đến chúng ta.”

Đàm Kiệt đỡ cô, thật vất vả mới đỡ cô đứng dậy.

"Chúng ta trở về trước, đừng sợ, tớ đưa cậu về."

Cố Cơ Uyển che bụng, bụng dưới truyền đến từng trận đau đớn.

Cô run rẩy, ngay cả khi lên xe vân run.

Trước đó không lâu, họ vẫn còn nói chuyện, không lâu sau thì, A Hân... thực sự đã không còn nữa.

Tai nạn? Nhưng tại sao, tai nạn đến quá đột ngột, lại trùng hợp như vậy?

"Nghe tớ nói, đó thực sự chỉ là một tai nạn, đừng hoảng sợ!"

Đàm Kiệt sợ cô không chịu đựng nổi nên vừa lái xe vừa an ủi: "Cậu đừng hoảng sợ, không ai muốn chuyện đó xảy ra hết, nhưng những chuyện như tai nạn thì không ai lường trước được.”

“Đàm Kiệt, cậu lo lái xe đi” Cố Cơ Uyển nhắm mắt lại, sắc mặt tái mét.

Nếu không phải bàn tay cô run rẩy liên tục thì ai cũng nghĩ rằng cô đã ngủ rồi.

Đàm Kiệt thật sự không tìm được lời nào thích hợp hơn để an ủi cô, nhưng mà Cơ Uyển bảo anh ta lo lái xe đi, anh ta cũng chỉ có thể tập trung hết sức để lái xe.

Tai nạn? Có vẻ như đó chỉ là một tai nạn.

Nhưng, trùng hợp như vậy, trùng hợp đến mức đáng sợ...

Khi Đàm Kiệt lái xe trở về Giang Thị thì Cố Cơ Uyển thực sự đã ngủ thiếp đi.

Ngay cả cô cũng không nhận ra dạo gần đây cô thường hay ngủ nhiều đến thế. Mọi người còn đang bận rộn ở văn phòng, Cố Cơ Uyển thu lại suy nghĩ hỗn loạn, trở lại văn phòng vẽ bản thảo cả tối.

Công ty hiện có mấy chục nhóm, tác phẩm của bọn họ tạm thời có thể kịp tiến độ.

Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp đang chuẩn bị để tổ chức cuộc thi vẽ truyện tranh, cũng làm rất sinh động.

Đợi tháng sau có APP trực tuyến, về nội dung hẳn còn có thể miễn cưỡng đạt được yêu cầu thư viện cơ bản nhất.

Tuy nhiên, cũng chỉ là cơ bản nhất mà thôi.

Cho dù là lượng truy cập hay nội dung, vẫn phải tiếp tục mở rộng.

Hôm nay Giang Nam tham gia một cuộc họp rất quan trọng, buổi tối còn tăng ca.

Vì vậy cả tối Cố Cơ Uyển không thấy anh ta.

Chín giờ tối, Giang Nam gửi tin nhắn đến: "Có ở văn phòng không? Chờ tôi, nửa tiếng nữa tôi đến đón cô."

“Được.” Cố Cơ Uyển nhắn lại.

Đang định đặt điện thoại xuống thì âm báo tin nhắn của điện thoại đột nhiên vang lên, là tin nhắn của một số lạ.

Cô bấm vào xem, nội dung trong đó đột nhiên khiến đáy lòng cô căng thẳng: "Đừng tiếp tục điều tra nữa, nếu không, người gặp tai nạn tiếp theo sẽ là người ở bên cạnh cô."

Người bên cạnh cô! Ý anh ta là sao!

“Đàm Kiệt đâu?” Cố Cơ Uyển bước nhanh ra ngoài, đi vào đại sảnh của bộ phận Phát triển.

“Đàm Kiệt đi đâu rồi?” Tân Chi Châu có ở đó, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi cũng ở đó, Đàm Kiệt và Lưu Thượng ở đâu rồi?

Lưu Thượng không biết chuyện này, nhưng Đàm Kiệt thì biết!

Tin nhắn đó có ý gì? Chẳng lẽ người tiếp theo bọn họ muốn ra tay chính là Đàm Kiệt sao?

"Đàm Kiệt nói đói bụng nên đi ăn với Lưu Thương rồi, nhân tiện mua bữa tối cho chúng tôi luôn."

Vẽ cả đêm mọi người đều mệt mỏi rồi, Đàm Kiệt và Lưu Thượng muốn ra ngoài thả lỏng một chút.

Nhưng sao vẻ mặt của Cố Cơ Uyển lại hoảng hốt như vậy?

Tô Tử Lạp đột nhiên cũng trở nên căng thẳng: "Sao thế Cơ Uyển? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Cơ Uyển không muốn làm họ sợ nên cô không nhắc một chữ nào về chuyện tin nhắn kia.

Cô lắc đầu, rồi lập tức bấm số của Đàm Kiệt.

Tuy nhiên, bên kia lại không thể kết nối được! Họ đã đi đâu? Tại sao không kết nối được?

"Cơ Uyển, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải Đàm Kiệt gặp nguy hiểm không?”

Vẻ mặt của Cố Cơ Uyển khiến Tô Tử Lạp và những người khác sợ hãi.

Vài người vây quanh, tất cả đều nhìn chằm chằm Cố Cơ Uyển.

Tô Tử Lạp càng nhìn cô càng cảm thấy có gì đó không ổn.

"Cơ Uyển, cậu đừng làm chúng tớ sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu mau nói đi!"

"Có người đã gửi cho tớ một tin nhắn nặc danh, nói họ sẽ ra tay với bạn của tớ."

Cố Cơ Uyển không giải thích quá nhiều, cô lập tức gọi điện thoại cho Mộ Hạo Phong.

Bất kể là khi nào, chỉ cần là cuộc gọi của Cố Cơ Uyển, Mộ Hạo Phong sẽ luôn trả lời sớm nhất có thể.

"Cơ Uyển, tìm tớ sao?"

“Hạo Phong, bây giờ cậu đang ở đâu?” Không biết dạo gần đây Mộ Hạo Phong đang bận cái gì mà luôn xuất quỷ nhập thân.

"Tớ đang trên đường về Giang Thị, sắp đến rồi."

"Hạo Phong, cậu nghe tớ nói này. Tớ nhận được một tin nhắn nặc danh đe dọa. Có lẽ sẽ có người ra tay với Đàm Kiệt. Bây giờ, Đàm Kiệt và Lưu Thượng đã đến con phố bên cạnh tìm đồ ăn."

"Tớ biết rồi, bây giờ tớ sẽ đến đó, đừng lo lắng, tớ sẽ đưa bọn họ trở về."

Mộ Hạo Phong cúp điện thoại, phải đi tìm Đàm Kiệt thôi.

"Chúng ta cũng không thể đợi ở đây, mau đi tìm bọn họ thôi."

Người đông sức mạnh, nếu thực sự gặp phải kẻ xấu, ít nhất, nhiều người có thể khiến cho đối phương bớt láo xược.

“Được!” Tân Chi Châu không nói hai lời liền cầm con dao gọt hoa quả trên bàn rồi xông lên: “Mau đi thôi!"

"Này..." Hạ Lăng Chi nhìn con dao gọt hoa quả trong tay anh ta mà sợ hãi: "Cậu... thật sự muốn chém người sao?"

Buổi tối mà cầm con dao gọt hoa quả ra ngoài, cảm giác thật đáng sợ, không chừng sẽ bị xem như là phần tử khủng bố nữa.

“Vậy... đổi thành cái này thì sao?” Tân Chi Châu nhanh chóng cầm cây gậy bóng chày ở trong góc ra.

“Đi thôi.” Cố Cơ Uyển cầm một cây gậy bóng chày khác, lập tức bước ra ngoài.

Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi không biết nên cầm gì nên chỉ có thể đi theo ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi sảnh tòa nhà văn phòng liền thấy một anh chàng đẹp trai mặc quần màu trắng đang tiến lại gần.

Nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay Cố Cơ Uyển, Giang Nam cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: "Trời tối rồi, các người muốn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau sao?”