Đệ Nhất Sủng

Chương 298: Gần như vậy, xa như vậy




“Tìm tôi?” Đầu dây bên kia, giọng nói của Mộ Tu Kiệt có chút không giống như lúc bình thường.

Dường như có một loại cảm giác xa cách, Cố Cơ Uyển nghe ra được, quả thật, là giọng của anh.

Thậm chí, so với anh ban tối, càng giống anh hơn.

Không biết bản thân đang nghĩ suy nghĩ lung tung cái gì, cô siết chặt điện thoại, nghiêm túc nói: “Phải, cho tôi năm phút.”

“Tôi đang nghe.” Thật thần kỳ, cậu cả Mộ lúc này, giọng nói mặc dù nghe vẫn xa cách, nhưng vậy mà đang rất nhẫn nại.

Cõ Cơ Uyển hít sâu một hơi, mới nói: “Anh bị Cố Vị Y lừa rồi, cô ta không phải cháu ngoại của bà cụ, tôi mới phải!”

Đâu dây bên kia, Mộ Tu Kiệt trâm mặc hai phút.

Cố Cơ Uyển sợ thời gian trôi qua quá nhanh, lập tức giải thích: “Bà cụ để lại mẫu máu trong bệnh viện, hôm đó tôi nhờ cậu hai Mộ giúp tôi lấy ra, mang đến bệnh viện, làm giám định cùng DNA của tôi.”

“Anh nếu như không tin, tôi có thể đưa báo cáo giám định cho anh, anh chỉ cần so sánh với thông tin DNA của bà cụ còn lưu lại trong bệnh viện thì biết cùng với DNA giám định của tôi, thật sự giống bà ấy”

“Kết quả giám định của chúng ta có quan hệ huyết thống, bây giờ báo cáo giám định còn ở trong tay tôi”

“Có ai đã nhìn thấy bản báo cáo này?” Mộ Tư Kiệt hỏi.

Cố Cơ Uyển lập tức nói: “Tôi và Đàm Kiệt.”

Đâu bên kia lại không có âm thanh, thậm chí, một chút động tĩnh cũng không có.

Cô Cơ Uyển không biết anh đang nghĩ gì.

Đổi lại trước đây, cô tuyệt đối nắm chắc, cậu cả Mộ sẽ tin lời cô.

Nhưng, sau khi trải qua tối nay, lòng tin của cô dường như bị đả kích không còn lại chút gì.

Anh lại yên lặng rồi, khi cậu cả Mộ yên lặng, Cố Cơ Uyển đặc biệt căng thẳng.

“Nếu như anh không tin, có thể lấy mẫu của bà cụ để lại làm giám định DNA với tôi, tôi bất cứ lúc nào cũng rảnh”

“Còn Cố Vị Y, cô ta thật sự là giả! Tôi hy vọng anh đừng bị cô ta lừa.”

Mộ Tu Kiệt vẫn không nói chuyện, trong điện thoại vẫn là sự yên tĩnh, khí tức giống như chết lặng khiến Cố Cơ Uyển cực kỳ khó chịu.

Mỗi một phút đều giống như sự chờ đợi giây phút tử hình.

Không biết trôi qua bao lâu, Mộ Tu Kiệt mới lần nữa mở miệng: “Đưa báo cáo cho Lâm Duệ, tôi sẽ lấy so sánh.”

Cố Cơ Uyển thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần anh bằng lòng so sánh, muốn tra ra chân tướng không khó.

“Được, Lâm Duệ khi nào đến lấy? Tôi bây giờ đang ở tòa ký túc của Giang Thị.”

“Ngày mai."

“Được.”

Đối thoại đến đây, đột nhiên khựng lại, dường như không có chuyện gì khác, nhưng Cố Cơ Uyển cầm điện thoại, lại có chút không buông xuống được.

Anh ở đầu dây bên kia, mặc dù cách xa, nhưng, điện thoại để bên tai, giống như anh cũng đang ở bên cạnh cô vậy.

Sự lạnh nhạt tối nay, đâm vào trái tim cô, nhưng khoảnh khắc này, tiếng hít thở của anh dường như vẫn ở bên cạnh.

Xa như vậy, lại gần như vậy.

Buông điện thoại xuống, có lẽ chính là chân trời của mỗi người.

Cho nên, chiếc điện thoại này, không buông xuống được, cuộc gọi này, không ngắt được.

Nhưng cuối cùng, Mộ Tu Kiệt vẫn lạnh nhạt nói: “Tôi còn có chuyện, đợi Lâm Duệ đối chiếu xong, lại liên lạc ”

Không cho cô bất kỳ cơ hội phản ứng nào, đầu dây bên kia truyên đến tiếng tút tút, cuộc gọi kết thúc.

Cố Cơ Uyển ngôi trên giường, nhìn màn hình điện thoại dân dân tối lại, cuối cùng, đèn hoàn toàn.

Nên bình tĩnh từ lâu rồi, chỉ là, cảm xúc vẫn cuồn trào không ngừng.

Đại khái là do bát canh gừng đó, nhất định là vì uống nước gừng đường đỏ mới lăn lộn trên giường không thể ngủ được.

Đêều nói buổi tối không nên đụng đến gừng, uống rồi, thì khó chợp mắt.

Cho nên cả đêm hôm đó, cô đã mất ngủ, hôm nay thành đôi mắt mèo.

Nhìn thấy Giang Nam câu đầu tiên chính là: “Đều tại nước gừng đường đỏ của anh”

Chỉ cần không phải vì người đàn ông nào đó, bất cứ nguyên nhân gì, cô đều có thể thẳng thắn đối mặt.

Giang Nam có chút áy náy, đưa chiếc bát trong tay đến trước mặt cô: “Hôm nay tôi chỉ nấu nước đường đỏ, không có gừng."

Trái tim của Cố Cơ Uyển hơi chua xót, cậu hai Giang bình thường thông minh như vậy, tại sao hai hôm nay, cảm giác có hơi ngốc nghếch vậy chứ?

“Không có cậu cả Mộ, anh vẫn sẽ là bạn của tôi sao?” Khi uống nước đường đỏ, cô hỏi.

Cậu hai Giang quăng lại một câu: “Ai biết?”

Cô Cơ Uyển khit mũi, hừ một tiếng, mới một hơi uống hết bát nước đường đỏ.

Khi để bát xuống, cô lại lườm anh ta.

“Buổi sáng uống nước gừng đường đỏ, chẳng phải thích hợp nhất, tại sao không có gừng?”

Giang Nam suy nghĩ một lát, suyt chút nữa lật tay cho mình một cái tát.

Người ta nói buổi tối không nên ăn gừng, nhưng, buổi sáng ăn gừng, đối với cơ thể có chỗ tốt.

Anh ta thì hay rồi, tối bỏ gừng, sáng lại không bỏ, hoàn toàn làm ngược lại.

“Xin lỗi, lần sau, tôi sẽ nhớ thứ tự.”

“Ừm” Hiếm khi Cố Cơ Uyển không có cười nhạo anh ta, mà nhẹ nhàng gật đầu.

“Bụng như thế nào rồi? Nếu như còn đau, hôm nay không cần đi học, tôi dạy kèm cho cô”

Ánh mắt của Giang Nam dừng trên bụng của cô, cũng không ngại mà hỏi cô có phải cái đó đến rồi không.

“Cậu hai Giang anh rảnh như vậy sao? Công ty sắp đóng cửa rồi à?”

“Miệng chó không mọc được ngà voi."

“Anh nhả ngà voi ra cho tôi xem thử?”

Cố Cơ Uyển cười ha hả, khẽ lắc đầu: “Được rồi, không đau nữa, có thể là do tối qua ăn cái gì bị hỏng, không có đến tháng, phí công nước đường đỏ của cậu hai Giang rồi.”

"...” Hóa ra, dày vò anh ta cả một đêm, chính là không có bốc thuốc đúng bệnh hay sao?

Anh ta có hơi bất mãn: “Nếu không có, cô buổi sáng còn uống nước đường đỏ?”

“Cậu hai Giang đích thân nấu cho, đương nhiên phải uống, nói gì cũng phải cho mặt mũi chứ!”

Cô ôm cặp sách, lên xe, nhìn anh ta đang đứng cúi đầu: “Mau lên mau lên, sắp muộn rồi.”

“Biết rồi.” Mặc dù từ tối qua đến bây giờ, cảm giác bản thân giống như một thằng ngốc vậy.

Có điều, thằng ngốc thì thằng ngốc đi, nhìn thấy cô khỏe mạnh, không đau không buồn, ngốc... cũng đáng.

Chiếc xe vừa khuôn viên của Giang Thị đi ra, tiếng chuông điện thoại của Cố Cơ Uyển vang lên, là Lâm Duệ.

Cô bảo Giang Nam dừng xe, Lâm Duệ đã ở đầu đường, đang đợi cô.

Bản báo cáo giám định đó, Cố Cơ Uyển đã bỏ vào trong cặp từ trước, bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho anh.

Lâm Duệ nhận lấy, nghiêm túc xem một lượt, sau đó mới cẩn trọng nói: *Cô Uyển Uyển, chuyện này không phải chuyện nhỏ, là thật, sợ rằng có người sẽ

gây bất lợi với cô, là hiểu lầm, truyền ra ngoài cũng sẽ không tốt với cô, cho nên, xin cô hãy giữ bí mật, được không?”

“Tôi hiểu.” Lâm Duệ đối với cô thật sự rất khách khí, cũng rất thân thiện.

Anh ta nói không sai, chỉ nói hiểu lầm thì cũng là nói, cho dù là giả, cũng không phải cô có ý lừa gạt.

Anh ta thật sự là một người tốt.

“Cô Uyển Uyển, tôi đi trước đây, hai ngày này tôi sẽ lấy thông tin của bệnh viện, cho người đối chiếu, có kết quả lập tức thông báo với cô.”

“Được, làm phiền anh rồi”

Cô không phải muốn chứng minh minh là ai, cô là ai, bản thân cô nói là được.

Nhưng, cô buộc phải vạch trần lớp mặt nạ của Cố Vị Y, cho dù sau khi vạch trần, cô và Mộ Tu Kiệt vẫn là người qua đường xa lạ, cũng không sao cả.

“Đưa cho cậu ta cái gì?” Giang Nam đi tới, ánh mắt cùng với cô nhìn Lâm Duệ rồi khỏi.

Cố Cơ Uyển muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến lời nhắc nhở của Lâm Duệ, lời đến miệng lại nuốt trở lại.

Cô lắc đầu, liếc nhìn anh ta: “Không muốn nói.”

“Được rồi, đi.” Giang Nam quay lại xe trước: “Mau, sắp muộn rồi.”