Đệ Nhất Sủng

Chương 292: Con, cô cũng có thể có sao?




Biết rõ là lừa gạt, mà còn có thể tỏ ra dửng dưng, Cố Cơ Uyển chắc chắn là không làm được.

Ngày hôm sau, cô đến nhà họ Mộ.

“Xin lỗi, trước đây sức khoẻ tôi không tốt, nằm viện cả nửa tháng, cho nên, mãi không có thực hiện lời hứa.”

Vào ngày thứ hai sau khi xuất viện, vừa tan học, Cố Cơ Uyển đã chủ động đến nhà họ Mộ, báo cáo với Cẩn Mai.

Sắc mặt của Cẩn Mai hôm nay có vẻ không được tốt lắm, trước đó, Mộ Khải Trạch bởi vì không tìm được Cố Cơ Uyển, mà sắp điên lên rồi.

“Cho dù cô nằm viện cũng nên trả lời tin nhắn cho nó một cái, nó tìm cô rất vất vả."

Lời này, Cố Cơ Uyển không thể phản bác, chỉ có thể thấp giọng nói: “Xin cho tôi đến nhà sau của bà cụ một chuyến, tối nay, tôi ở lại ăn cơm tối với anh ta.”

“Cô cảm thấy cô lợi dụng tình cảm của con trai tôi như vậy, thật sự lương tâm không bất an sao?”

Sắc mặt của Cẩn Mai hôm nay đích thực là không tốt lắm, nỗi khổ mà con trai chịu, bà ta nhìn thấy vào trong mắt, đau lòng đến muốn sống muốn chết.

Nhưng người phụ nữ này, ngày hôm qua lại truyền ra scandals với cậu hai Giang, bây giờ, cả Bắc Lăng đều biết rồi.

“Xin lỗi, nhưng từ khi bắt đầu tôi đã nói với anh ta, hiệp nghị giữa tôi và bà”

Cố Cơ Uyển từ trước đến giờ chưa bao giờ định lợi dụng Mộ Khải Trạch làm gì cả, Cẩn Mai kêu cô ở bên, cô ở bên, chỉ vậy mà thôi.

Nhưng Cẩn Mai vừa nghe, lập tức tức giận: “Cái gì? Cô lại nói với nó!”

Cô làm sao có thể quá đáng như vậy, nói hiệp nghị giữa bọn họ cho Mộ Khải Trạch nghe, đây còn không phải là càng đẩy anh ta vào vực sâu sao?

Người phụ nữ này, còn có chút đạo đức nghề nghiệp nào không?

Giao dịch, là không thể tuỳ ý nói cho người khác không phải sao?

“Bà cả, tôi nghĩ, bà không đủ hiểu con trai của bà”

Cố Cơ Uyển biết bà ta nhất định sẽ tức giận, nhưng cô từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, nhàn nhạt nói: “Thái độ của tôi đối với anh ta đột nhiên có chuyển biến, anh ta không lẽ thật sự không hoài nghi sao?”

Cố Cơ Uyển nhìn bà ta, bình tĩnh mà phân tích với bà ta.

“Tôi không nói sự thật, đợi anh ta tự mình phát hiện rồi, chỉ sẽ càng thêm khó chấp nhận được, vậy thì chi bằng, nói cho anh ta sự thật từ ban đầu đi”

“Cho nên cho dù nó có biết là cô chỉ vì mục đích nào đó thôi nên mới nguyện ý chấp nhận sự tiếp cận của nó, cuối cùng, nó cũng sẽ không để bụng chắc?”

Cố Cơ Uyển nói: “Anh ta có để bụng hay không, tôi không rõ, nhưng anh ta đích thực không có tức giận."

Lửa giận của Cẩn Mai từ từ bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi, đột nhiên cũng cảm thấy, chủ động thẳng thắn, ngược lại là một chuyện tốt.

Con trai cũng thật sự là quá ngốc, rõ ràng biết người phụ nữ này ở bên cạnh mình là có mục đích, mà vẫn còn vui vẻ chấp nhận.

“Thời gian này nó rất chán nản, ngoại trừ công việc, thời gian khác đều nhốt mình trong phòng.”

Người làm mẹ như bà ta cũng thật thất bại, trong lòng con trai có tâm sự, nhưng lại không chịu nói lấy một câu với bà ta.

Cẩn Mai thở dài một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Cô vi phạm điều thỏa thuận trước, bây giờ, tôi phải hỏi Khải Trạch có đồng ý hay không, mới quyết định có tiếp tục giao dịch với cô nữa hay là không.”

“Được.” Cố Cơ Uyển đuối lý, đương nhiên chỉ có thể nghe bà ta.

Đã đồng ý ở bên cạnh Mộ Khải Trạch một tuần, chỉ ăn cùng với anh ta được một bữa cơm tối thì xảy ra chuyện rồi, bây giờ Cẩn Mai có quyền huỷ bỏ giao dịch, điều này rất bình thường.

Cẩn Mai gọi cho Mộ Khải Trạch, lúc đối đãi với con trai, khuôn mặt nghiêm túc lập tức trở nên nhu hoà.

“Khải Trạch, tối nay có bận không? Có muốn về nhà ăn cơm tối không?”

“Buổi tối con còn có chuyện, không cần đợi con.” Thanh âm trầm lạnh của Mộ Khải Trạch truyền tới.

Cẩn Mai thở dài một hơi, bất lực: “Khải Trạch, con bận công việc, đã rất lâu không có ăn một bữa cơm tối đàng hoàng rồi.”

“Mẹ, con còn phải họp, để sau rồi...”

“Cố Cơ Uyển đang ở chỗ mẹ.”

“Mẹ nói cái gì?” Một câu nói, khiến cho Mộ Khải Trạch lập tức khẩn trương, lại kích động lên: “Cơ Uyển đến rôi?”

“Phải, cô ta định tối nay ở lại chỗ chúng ta ăn cơm, nếu như con không rảnh, vậy mẹ..."

“Con! Con được rảnh! Bây giờ con được rảnh!”

Mộ Khải Trạch ở bên kia không biết đang quần quật cái gì, giống như là đã đứng dậy, đang thu dọn đồ đạc.

“Mẹ, bây giờ con vê ngay, mẹ giúp con giữ cô ấy lại, con lập tức về ngay!”

Lúc Cố Cơ Uyển đến, đã là buổi chiều, bây giờ là 5 giờ chiều, còn chưa đến thời gian tan ca.

Tâm trạng Cẩn Mai có một sự phức tạp không nói nên lời, con trai trầm mê như vậy, bà quả thực đã không còn cách gì nữa rồi.

“Được, mẹ giữ cô ta lại giúp con, buổi tối ở lại chỗ chúng ta ăn cơm, con không cần gấp, cô ta sẽ luôn ở đây, lái xe cẩn thận chút, không, con bảo trợ lý lái xe đi, con đừng làm bậy.”

Thật sợ anh tự mình lái xe về, sẽ bởi vì quá kích động mà chạy nhanh.

“Con biết, con biết, mẹ, mẹ nhất định phải giữ cô ấy, đừng để cô ấy đi!"

“Được.”

Cúp điện thoại, Cẩn Mai nhìn Cố Cơ Uyển.

Biểu cảm của Cố Cơ Uyển có chút lạnh nhạt: “Bà cả, tôi không thể không nhắc nhở bà, loại cách này, đối với con trai bà mà nói là uống rượu độc giải khát."

Cẩn Mai không lẽ không biết sao? Nhưng bà ta bây giờ có cách gì chứ?

“Cô vĩnh viễn sẽ không hiểu tâm trạng của một người làm mẹ, trừ phi, cô có con của mình.”

Con của mình...

Tay của Cố Cơ Uyển, theo bản năng đặt trên bụng dưới của mình.

Con của cô...cô thật sự sẽ có con của mình sao?

Kiếp trước, Mộ Tu Kiệt ngay cả đụng cũng không đụng cô lấy một cái, con, căn bản là chuyện không có khả năng.

Kiếp này, cô và cậu cả Mộ tuy đã có tiếp xúc, nhưng cuối cùng...con, sẽ không tồn tại.

Thu liễm tâm trạng của mình, cô nói: “Bà cả, cậu hai Mộ hình như đang về, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa, bây giờ bà có thể đưa tôi đến nhà sau không.”

“Tôi phải xem xem ông cụ và Thế Nhiên có ở đó không...cô không cần phải dùng ánh mắt này nhìn tôi, cô nên rất rõ, nếu như có bọn họ, tôi cũng hết cách.”

Cẩn Mai lấy điện thoại, gọi cho người làm hỏi thăm.

Bên đó nói vài câu gì đó, Cẩn Mai mới cúp điện thoại, nhìn cô: “Tôi đưa cô đi.”

Sau khi bà cụ xảy ra chuyện, đây là lần đầu tiên Cố Cơ Uyển đi vào nơi bà cụ sống trước khi qua đời.

Ông cụ Mộ đối với bà cụ luôn rất kính trọng, cho nên, bà cụ tuy đã đi rồi, nhưng nơi nhà sau mà bà ở luôn được dọn dẹp rất tốt, giống như lúc bà Cụ còn sống vậy.

Cố Cơ Uyển trực tiếp đi vào phòng của bà cụ.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, tất cả đồ đạc đều được đặt gọn gàng ngăn nắp.

Bà cụ khi còn sống thích đọc sách ở bên cửa sổ, cô đi qua đó, cũng không phát hiện xung quanh có gì.

Ngăn kéo bị mở ra, bên trong chỉ có một số đồ dùng nhỏ thường dùng.

Các thứ như văn kiện các loại đều rất ít, bà cụ đã không làm việc nhiều năm.

Nhưng trên tủ sách, đầy ắp sách vở.

Cố Cơ Uyển đi tới trước tủ sách, xem qua từng cuốn từng cuốn.

Từ triết lý nhân sinh, đến trồng trọt cây cỏ hoa lá, đủ các loại sách.

Đột nhiên, ánh mắt cô rơi trên một quyển sách.

Cẩn thận lấy quyển sách xuống, cô nhẹ nhàng lật, vậy mà lại phát hiện trên trang sách có một bức ảnh ố vàng!

Mẹ...

Khoé mắt chợt nóng lên, nước mắt suýt chút nữa lăn xuống.

Căn bản không cần nghĩ nhiều, cho dù ký ức đối với mẹ gần như bằng 0, nhưng vừa nhìn ảnh cũng biết, đây tuyệt đối là mẹ của cô Tang Thanh!

Bởi vì, có vẻ ngoài rất giống với cô, thật sự rất giống!

Cố Cơ Uyển hít một hơi thật sâu, đang định cất tấm ảnh lại.

Đột nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc váy mà Tang Thanh mặc trên người trong bức ảnh.

Cái váy này...tại sao cứ cảm thấy có chút quen mắt vậy?