Đệ Nhất Sủng

Chương 291: Tại sao cô có thể hạnh phúc như vậy




Cố Vị Y rốt cuộc làm sao lại biết, Cố Cơ Uyển đến bây giờ vẫn chưa làm rõ được

Chuyện này, rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào?

Trong ký ức của kiếp trước, cũng không tìm được bao nhiêu thông tin có liên quan.

Càng huống hồ, vết tích của kiếp trước, đã hoàn toàn cách biệt với vết tích của kiếp này, hoàn toàn không giống nữa rồi.

Cố Cơ Uyển suy nghĩ một hồi, đột nhiên sáp gần đến Đàm Kiệt, đè thấp thanh âm xuống: “Đàm Kiệt, cậu đi điêu tra thêm chút chuyện giùm tớ đi”

..Lúc Giang Nam đi vào, hai người đang ăn trái cây.

“Bác sĩ nói hôm nay cô có thể xuất viện rồi, nhưng nếu như còn muốn ở thêm vài ngày thì cũng được.”

Trong tay anh ta cầm báo cáo, hồi nãy đã nói chuyện với bên bác sĩ trị liệu chính rất lâu, toàn bộ đều là những vấn đề cần chú ý khi chăm sóc Cố Cơ Uyển sau này.

Bởi vì sợ mình sẽ quên, anh ta trực tiếp bảo bác sĩ in ra, lấy cùng với báo cáo.

“Đương nhiên hôm nay xuất viện rồi!” Cố Cơ Uyển lập tức nói.

Nằm viện đã hơn một tuần rồi, cứ tiếp tục như vậy, cả người cô cũng mọc lông rồi.

“Xuất viện cũng được, nhưng có một điều kiện.” Giang Nam cấp báo cáo và các hạng mục chú ý vào túi máy tính của mình.

“Điều kiện gì?” Chỉ cần có thể xuất viện, điều kiện gì cũng đều có thể đáp ứng.

“Bán thân cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, sống cùng với tôi.”

“Không được!” Lời này, không phải Cố Cơ Uyển nói, Đàm Kiệt trực tiếp nhảy dựng lên, bảo vệ ở trước Cố Cơ Uyển.

“Tên nhóc non choẹt này có thể ngăn được tôi sao? Bên ngoài toàn là người của tôi đó."

Giang Nam cười lạnh, không thèm để ý đến Đàm Kiệt lấy một cái.

“Không ngăn được, tôi sẽ báo cảnh sát.” Đàm Kiệt nghiêm túc.

Mấy công tử có tiền bọn họ, chơi gái giống như là thay áo vậy.

Anh không thể để cho Cơ Uyển trở thành đồ chơi trong tay bọn họ!

Cố Cơ Uyển kéo kéo vạt áo của anh ta, nhịn không được mà cười phụt một tiếng: “Anh ta đùa đó, cậu nghiêm túc như vậy làm gì?”

“Anh ta...” Đàm Kiệt nhìn Giang Nam, Giang Nam đang thu dọn đồ cho Cố Cơ Uyển.

“Anh ta không thèm tớ đâu, tớ không phải kiểu anh ta thích a”

Cố Cơ Uyển duỗi eo lười biếng, nhìn chằm chằm vào bóng ảnh bận rộn của Giang Nam.

“Anh thật sự muốn ở cùng với tôi? Anh sẽ chăm sóc tôi sao?”

“Việc to việc nhỏ gì cũng đều đã được liệt kê rõ ràng rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Được thôi, vậy cho anh một cơ hội, hầu hạ bổn tiểu thư.”

Đàm Kiệt nhìn hai người tương tác, có chút không phản ứng được.

Mối quan hệ của bọn họ, từ khi nào lại trở nên tốt như vậy rồi?

“Cơ Uyển, cậu và anh ta... Vẻ mặt Đàm Kiệt nghi hoặc, cũng rất chấn động: “Đang yêu đương sao?”

“Anh ta mơ đẹp quá.”

“Cô ta thật biết mơ.”

Hai người cùng trả lời, Đàm Kiệt càng cảm thấy, sự hiểu ngầm của hai người này có cần tốt như vậy không?

Chắc chắn là không có đang yêu đương đó chứ? Nhìn thế nào cũng thấy có vẻ như mối quan hệ siêu tốt.

Nhưng mà, lại giống như không có bao nhiêu khí tức ám muội hết.

Đàm Kiệt nhìn không hiểu hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì, bạn bè? Không chỉ vậy? Người yêu, nhưng lại không tới.

"Cơ Uyển, cậu thật sự theo anh ta về sao?”

“Căn hộ của anh ta cũng ở trên toà nhà chung cư của chúng ta, chỉ là ở tầng cao hơn mà thôi.”

Cũng đâu phải là muốn theo anh ta về nhà họ Giang đâu, nếu như thật sự là nhà họ Giang, cô nào dám quấy rầy.

Chỉ là bởi vì biết, cậu cả Mộ bảo anh ta chăm sóc mình, cô để anh ta chăm sóc, cũng coi như là để cậu cả Mộ yên tâm.

Cô vốn không muốn để cho Mộ Tu Kiệt có bất kỳ áy náy gì với mình.

Còn về Giang Nam, chuyện mà cậu cả Mộ dặn dò, anh ta hoàn thành nó, chỉ vậy mà thôi, cho nên, cô cũng không có gì hay ho để mất tự nhiên cả.

Cũng, chỉ có lần này thôi.

“Này, anh đã nói nếu tôi xuất viện, khí thế sẽ còn lợi hại hơn Cố Vị Y nữa mà, lại gạt người rồi à?”

Lúc ra cửa, cô nhìn Giang Nam đang xách túi lớn túi nhỏ, cười hi hi.

Đàm Kiệt vốn dĩ muốn cầm đồ cho Cố Cơ Uyển, nhưng phát hiện, có cậu hai Giang, hoàn toàn không có đất dụng võ cho mình.

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ phô trương lợi hại hơn bất cứ ai, được chưa?”

Giang Nam thật muốn trợn trắng mắt với cô, một tiểu nha đầu, sao lại hư vinh như vậy?

“Người ta chính là có lòng hư vinh lớn đó, thì sao nào? Ai bảo anh đồng ý với người nào đó, phải chăm sóc tôi.”

Cho nên Cố Cơ Uyển cũng không cảm thấy bất an, có cơ hội thì phải tận dụng, cơ hội qua rồi thì sẽ không còn nữa.

“Được, thỏa mãn cô!”

Ding một tiếng, cửa thang máy mở ra, ba người đi ra ngoài.

Vince đã đứng đợi từ sớm, nhìn thấy cậu hai xách một đống đồ ra ngoài, anh ta vội vàng đi tới, nhận lấy đồ.

“Cậu hai, đã chuẩn bị xong rồi.”

“Ừm”” Giang Nam gật đầu, quay đầu lại nhìn Cố Cơ Uyển, đột nhiên bế ngang cô lên. “Giang Nam..."

“Suỵt!” Anh ta cúi đầu nhìn cô, khẽ cười: “Không phải muốn phô trương sao? Cho cô!”

Nói xong, bế lấy cô đi ra khỏi cửa bệnh viện.

Tất cả mọi thứ bên ngoài, khiến Cố Cơ Uyển hoàn toàn há hốc mồm.

Hoa hồng đầy trời đầy đất, trải ra một mảnh hồng đỏ thắm trên đường đi, đi lên trên đó, giống như là đang đi thảm đỏ vậy.

Ở hai bên của con đường trải đầy hoa, có hơn trăm vệ sĩ ăn mặc chỉnh tề, đứng thành hai hàng, khom người chào bọn họ.

Ở cuối con đường, một chiếc Rolls Royce siêu sang được trang bị hàng đầu yên lặng chờ đợi.

Xung quanh xe, người làm và vệ sĩ xếp hàng dài.

Nhìn thấy Giang Nam bế Cố Cơ Uyển đi tới, mọi người lập tức cúi người đồng thanh nói: “Chào buổi sáng, cậu hai, cô Cơ Uyển!”

Cố Cơ Uyển suýt chút nữa là ngất đi rồi, không phải bởi vì chấn cảm, mà là...mẹ tôi ơi! Có xấu hổ hay không chứ!

“Tôi...tôi chỉ là nói đùa thôi."

Cô thật sự là bị sốc rồi, phô trương lớn như vậy, hoàn toàn giống như công chúa đi thị sát vậy.

Không, ngay cả công chúa đi thị sát, cũng chưa chắc có khí phách cao sang như vậy nữa!

Vô số người bu lại ở hai bên, đều vươn dài cổ ra nhìn, muốn xem xem rốt cuộc là ai xuất hiện, mà làm khoa trương như vậy!

Thậm chí còn có phóng viên đang chụp ảnh...

Trời đất quỷ thần ơi! Thật sự có phóng viên nữa!

Cố Cơ Uyển hoảng hốt mà rúc vào lồng ngực của Giang Nam, sợ người ta chụp trúng mặt. Mẹ ơi! Ông trời ơi! Đây là muốn chỉnh chết cô sao? Sau này, sao còn dám ra ngoài gặp người ta nữa!

“Cơ Uyển mắc cỡ rồi, còn không bảo mấy người đó bỏ ống kính xuống đi!” Sắc mặt Giang Nam trầm xuống.

“Vâng!” Mấy người bảo vệ nhận lệnh, lập tức xông vào phía đám phóng viên trong đám đông.

Hoa hồng, vệ sĩ, xe sang, người làm...một người đàn ông đẹp trai đến kinh thiên động địa đang bế cô.

Cố Cơ Uyển hôm nay, hoàn toàn trở thành nữ chính trong câu chuyện cổ tích, giống như bản thân mình mang theo vâng hào quang, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Chuyện này, lập tức lan truyền trên mạng.

Nhìn thấy cô gái nép trong lòng của cậu hai Giang, cảm xúc hạnh phúc như muốn tràn ra ngoài màn hình, Cố Vị Y tức đến suýt chút nữa ném điện thoại trong tay đi!

Cô dựa vào đâu! Con tiện nhân này, rốt cuộc là dựa vào cái gì?

Ai ai cũng biết là bị cậu cả Mộ bỏ rơi, nhưng mới nháy mắt, lại có quan hệ thân thiết cùng với cậu hai Giang!

Đối với loại phụ nữ này, dư luận ở trên mạng sẽ nhấn chìm chết cô!

Đây không phải là loại bitch không biết giữ kẽ sao?

Nhưng tại sao, bình luận ở trên mạng lại ngã về một bên, vậy mà lại nói cô sau khi bị chị gái vung đao ngang đoạt ái tình, cuối cùng cũng gặp được chân ái?

Đồ thần kinh! Loại tiện nhân này, chỉ xứng để đàn ông chơi đùa, chân ái? Đừng có mơ!

Cô ta cuối cùng nhịn không được nữa, gọi vào số điện thoại đó.

“Không phải nói phải chỉnh chết Cố Cơ Uyển sao? Tại sao cô ta bây giờ vẫn còn tốt như vậy?”

Người đàn ông bên đầu dây kia im lặng, Cố Vị Y lại nói: “Bây giờ cô ta ở cùng với cậu hai Giang, cả Bắc Lăng này đều biết cô ta hạnh phúc như thế nào! Cô ta...”

“Tôi nói cô ta là mục tiêu của tôi khi nào?”

Thanh âm của người đàn ông trầm thấp, cũng rất băng lãnh: “Tôi bảo cô trông chừng Mộ Tu Kiệt, những chuyện khác thì bớt quản cho tôi! Còn quấy rầy nữa, cẩn thận tôi công bố tất cả chuyện của cô cho thiên hạ biết đó!”