Đệ Nhất Sủng

Chương 162: Xin lỗi




Khi Lâm Duệ ỉu xìu quay lại Vọng Giang Các, Mộ Tu Kiệt vẫn đang ngồi trên xe.

Máy laptop được mở ra trên chiếc bàn nhỏ đã được cải tạo lại, như thể anh vẫn đang tập trung vào công việc, hoàn toàn không quan tâm đến việc Lâm Duệ ra ngoài tìm Cố Cơ Uyển.

Nhưng Lâm Duệ biết, cậu cả bề ngoài lạnh lùng, nhưng trên thực tế, vô cùng quan tâm đến mợ chủ.

Nếu không, hồi nãy rõ ràng là đã lên xe định đi rồi, tại sao sau khi nghe thấy tin tức của mợ chủ, lại giả bộ nói phải làm việc, vẫn ở ì ở Vọng Giang Các chứ.

Nhìn thấy Lâm Duệ một mình quay lại, mi tâm Mộ Tu Kiệt khẽ nhíu lại: “Người đâu?”

“Mợ chủ nói còn có việc, nên đi trước rồi.”

“Cậu không nói là tôi chỉ mời cô ấy uống ly trà thôi sao?” Mi tâm anh nhíu lại càng chặt.

“Nói rồi, tôi còn nói không thích uống trà thì uống cà phê cũng được, nhưng mợ chủ nói, mợ chủ không thích uống trà, cũng không có thói quen uống cà phê.”

Mộ Tu Kiệt đột nhiên mở cửa xe ra, bước xuống.

Lâm Duệ không biết anh muốn làm cái gì, anh ta nói: “Mợ chủ đã rời đi rồi.”

Khuôn mặt Mộ Tu Kiệt tái xanh, mở cửa ghế lái, đôi chân dài bước lên trên.

“Cậu cả, cậu muốn đi đâu vậy? Đi công ty sao? Tôi...”

Tiếng chân ga có chút chói tai, vẻ mặt Lâm Duệ kinh ngạc, mắt trơ trơ nhìn cậu cả lái xe ra ngoài.

Anh ta...hình như lại bị vứt lại rồi.

Cậu cả đây là muốn đuổi theo mợ chủ sao? Nếu đã quan tâm như vậy, sao lúc nãy không đích thân đợi người ta ở trong sân chứ?

Giả vờ thận trọng cái gì?

Khuôn mặt Mộ Tu Kiệt xị xuống suốt đường đi, sau khi lái xe ra khỏi Vọng Giang Các liền từ từ lái về phía cổng lớn.

Nhà họ Mộ quá lớn, con nhóc này chưa chắc đã ra được đến cổng.

Quả nhiên, đợi ở cổng một hồi, mới nhìn thấy cô chậm rãi bước ra.

Cố Cơ Uyển giống như là không nhìn thấy chiếc xe đậu ở một bên, đương nhiên cũng không có chú ý đến người ngồi trong xe là ai.

Nhà họ Mộ thật sự quá lớn, từ nhà chính đi ra đây, khiến cô đi đến thở hổn hển.

Trước đây bị cậu cả Mộ đuổi đi, nếu như bây giờ đến ga ra kêu tài xế đưa đi, hình như có chút mất mặt.

Cho nên, tuy biết rõ biệt thự nhà họ Mộ được xây ở trên sườn núi, cô cũng chỉ đành miễn cưỡng, quyết tâm đi bộ xuống.

Lần sau, nhất định phải thi bằng lái, tự mình lái xe đến đây.

Vừa đi ra cửa lớn không bao xa, một chiếc xe sang có màu sắc giản dị liền lái qua.

Két một tiếng, vậy mà lại ngừng ở bên cạnh của cô.

Đây không phải là chiếc xe sang đậu ở cửa lớn lúc nãy sao?

Cố Cơ Uyển híp đôi con ngươi lại, nhìn cửa sổ xe từ từ hạ xuống.

Mộ Tu Kiệt?

Dưới đáy mắt cô viết đầy sự phòng bị, và cả, xa cách.

Mộ Tu Kiệt bị cái ánh mắt lạnh nhạt của cô làm đau nhói, đã mấy ngày qua đi rồi, cô rốt cuộc là sống thế nào.

Luôn cố ý không đi nghe ngóng tin tức của cô, nhưng vẫn nhịn không được mà muốn biết, cô rốt cuộc đã làm gì, ở cùng với ai.

Tưởng là cô ít nhất sẽ gọi vài cuộc điện thoại về, báo cáo tình tình của mình ở trường một chút.

Không ngờ, cả mấy ngày qua đi rồi, vậy mà lại không có tới một cuộc điện thoại.

“Đây là sườn núi, cô định đi bộ xuống như vậy sao?” Anh hỏi, cố gắng duy trì khuôn mặt băng sơn không có biểu cảm.

“Không sao, tôi đi được.” Cố Cơ Uyển nhàn nhạt đáp.

“Hai tiếng, cô cũng muốn đi sao?”

Nha đầu này, rõ ràng là vẫn còn giận dỗi với anh.

“Buổi chiều không phải là còn có tiết sao?”

“Lát nữa có lẽ sẽ có taxi đi qua, buổi chiều tôi đúng là có tiết, nhưng không phiên cậu cả Mộ phí tâm, tôi sẽ đi taxi xuống.”

“Con đường này căn bản sẽ không có taxi, cô còn muốn làm loạn tới khi nào nữa”

Trái tim Cố Cơ Uyển chợt nghẹn lại, lập tức nhấc chân đi về phía trước.

Vậy mà lại hoàn toàn ngó lơ sự tồn tại của anh! Ngay cả một tiếng chào cũng không có, trực tiếp đi mất!

Người phụ nữ này ăn gan hùm mật gấu gì rồi sao?

Mộ Tu Kiệt cả đời này chưa bao giờ bị ai vứt lại một cách không khách sáo như vậy qua, đây quả thực chính là khiêu chiến!

Bụng anh đầy lửa giận, càng tức điên hơn là, bản thân mình vậy mà lại lái xe đi theo mà không hề suy nghĩ gì.

“Cô muốn cạch mặt với tôi ở trước mặt người nhà họ Mộ sao?”

“Chỗ này căn bản là không có người nhà họ Mộ?” Cố Cơ Uyển không muốn quan tâm đến anh chút nào.

Lần trước muốn đối xử với cô như thế, sau đó lại bảo cô cút, bây giờ cô không tức giận nữa, chỉ cầu xin không có bất kỳ dây dưa gì với anh.

Anh cứ coi như không nhìn thấy cô là được rồi, đuổi theo suốt đường đi là ý gì đây?

“Chỗ này vẫn là địa bàn của nhà họ Mộ.” Mộ Tu Kiệt vốn không muốn cãi nhau với cô: “Lên xe.”

Cô không nói chuyện, cũng không quan tâm, anh không vui mà nói: “Nếu như cô còn nhớ đến hiệp nghị giữa chúng ta.” Cố Cơ Uyển hít thở sâu, cuối cùng, vẫn ngừng lại.

Đi tới bên ngoài hàng ghế sau, mở cửa xe ra, bước lên.

Vẫn không muốn ngồi chung với anh!

Trong lòng người đàn ông bực bội, nhưng cô hiếm khi cuối cùng không có từ chối, cô đã lên xe của anh, vào giây phút này, anh không muốn phá vỡ cái sự bình tĩnh này.

Tiểu nha đầu chỉ là giận dỗi mà thôi, một người đàn ông to lớn như anh, không lẽ còn chấp nhặt với cô sao?

Chiếc xe đi trên sườn núi, không nhanh không chậm mà đi xuống núi.

Mộ Tu Kiệt thậm chí còn cố ý giảm tốc độ lại, để chiếc xe từ từ đi về phía trước.

Nhưng bầu không khí trong xe luôn có chút nặng nề.

Thỉnh thoảng nhìn cô qua kính chiếu hậu một cái, nha đầu này cũng chỉ quay đầu qua, chuyên tâm nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Vậy mà lại chẳng có chút ý định muốn nói chuyện với anh.

Mấy ngày không gặp, không có tới nửa câu nào muốn nói với anh sao?

Lại qua vài phút, Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng nhịn không được, mở miệng phá vỡ cái sự bình tĩnh này: “Khi nào dọn về?”

“Cậu cả Mộ kêu tôi dọn về sao?” Ngữ khí của cô có chút không tự nhiên: “Không lẽ, cậu cả Mộ không phải kêu tôi cút xa chút sao?”

Ai cũng nói phụ nữ hẹp hòi, Mộ Tu Kiệt cuối cùng cũng tự mình trải nghiệm được rồi.

Đã là chuyện lâu như vậy rồi, sao vẫn cứ ghim vào trong lòng vậy?

Anh mím môi, cố gắng khiến ngữ khí của mình nghe có chút lạnh nhạt: “Chỉ là...nhất thời lỡ miệng thôi.” “Thì ra cậu cả Mộ cũng có lúc lỡ miệng sao?” Ha, sự lỡ miệng này, thật đúng là đủ làm tổn thương người khác.

Đôi con ngươi của Mộ Tu Kiệt khế động đậy, nha đầu này, bây giờ giống như là mọc đầy gai trên người vậy, thật không dễ chung đụng.

Nhưng mà, tiếp tục căng thẳng như vậy, anh thật sự không dễ chịu chút nào.

Đã mấy ngày rồi, cô sống ở trường thế nào, anh không biết.

Nhưng, cuộc sống của anh, lại có chút lộn xộn.

Trong đêm không ngủ được, thậm chí thà làm việc xuyên đêm, mãi đến khi buồn ngủ đến không mở nổi mắt, mới nằm xuống một lát. Nhưng mỗi lần chỉ cần nhắm mắt lại, thì lại nhớ đến hai giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt của cô. Nha đầu này không thích khóc, nhưng cô lại khóc ở dưới thân anh.

Hành vi đối với cô lúc đó, thật sự làm tổn thương cô rồi sao?

“Hôm đó...”

“Cậu cả Mộ, để tôi xuống ở con đường phía trước là được rồi, có xe buýt trực tiếp về trường học.”

Cố Cơ Uyển cắt ngang lời của anh, chỉ vào con đường trước mặt.

Mộ Tu Kiệt lập tức không vui, xe đã lái đến đường lớn từ hồi nào vậy?

Sớm biết, thì đã lái chậm hơn chút nữa.

“Ừm” Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng khi đi qua con đường, hoàn toàn không có chút ý định dừng xe nào.

“Cậu cả Mộ?” Cố Cơ Uyển kinh ngạc, lái qua cả con đường rồi, không phải anh đã đồng ý để cô xuống ở đường sao?

Tên này lại muốn làm gì đây?

“Vậy, anh cho tôi xuống ở con đường phía trước cũng được.”

“Thuận đường đưa cô đến trường luôn.”

“Không cần, tôi có thể tự đi...

“...Xin lỗi”