Đệ Nhất Sủng

Chương 151: Muốn khiến cô từ bỏ




Lúc Mộ Tu Kiệt đưa bà nội Mộ về phòng thì Mộ Bác Văn và Cố Vị Y đều ở đó.

Cố Vị Y vẫn ngồi trên ghế như cũ, bởi vì mắt cá chân bị thương nên đến bây giờ vẫn chưa thể di chuyển được.

Còn về Mộ Bác Văn, nói là chăm sóc Cố Vị Y, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nói với cô câu nào.

Ngay cả lúc trên đường đi, Cố Vị Y đã chủ động bắt chuyện mấy lần, anh cũng không để ý đến.

Nhìn thấy nụ cười gượng gạo của Cố Vị Y, bà nội Mộ liền biết Bác Văn chắc chắn là lại làm khó con bé.

Đợi sau khi hai đứa cháu đều rời khỏi, bà bảo người giúp việc ra ngoài, lúc này mới kéo tay Cố Vị Y.

"Vị Y, cháu đừng để bụng, hai đứa chúng nó tính cách là vậy đấy, hai thằng đều vậy.”

"Không ạ, cháu thấy hai anh ấy rất tốt, đàn ông phải như vậy mới có sức hút.”

Cố Vị Y cắn môi, nắm chặt đầu ngón tay, từ đầu đến cuối cô đều giữ nguyên bộ dạng thẹn thùng, e dè.

Bà nội Mộ nhìn thấy cô như vậy, trong lòng thực ra có chút bất an.

Do dự một hồi lâu, bà mới hỏi: “Vị Y, cháu... có phải cháu thích Tu Kiệt không?” “Cậu cả Mộ...” Cố Vị Y nghĩ ngợi một lúc, sắc mặt cô dần trở nên trắng bệch.

“Cháu, cháu không có ạ, bà à, bà đừng hiểu lầm, cháu tuyệt đối sẽ không tranh giành cậu cả Mộ với Cơ Uyển, tuyệt đối sẽ không làm như thế”

Cô dường như rất sợ hãi, sợ hãi đến mức toàn thân đều bắt đầu run lên.

Nếu như không phải là chân cô không thể cử động, cô thậm chí đã bước xuống ghế, muốn quỳ trước mặt bà nội Mộ.

"Bà à, cháu thật sự sẽ không tranh giành với Cơ Uyển, cháu tuyệt đối sẽ không, bà à, bà đừng phạt cháu, đừng đánh cháu, đừng!”

"Vị Y, cháu làm sao vậy? Bà sao có thể đánh cháu được chứ?”

Bà nội Mộ bỗng nghĩ đến việc gì đó, đột nhiên kích động hỏi: “Họ... bọn họ thường đánh cháu sao?”

“Không, không có, Cơ Uyển không đánh cháu, đều do cháu không cẩn thận đụng trúng thôi, Cơ Uyển sao có thể đánh cháu chứ?”

Cố Vị Y rất muốn cười, nhưng cô làm sao có thể cười, đến cuối cùng lại vang lên một tiếng khóc thút thít, trên mặt cô toàn nước mắt.

Cô leo xuống từ trên ghế, uỵch một tiếng ngã xuống đất, nước mắt rơi như mưa.

"Xin lỗi, bà à, cháu biết không thể giấu được bà, cháu thật sự thích cậu cả Mộ, nhưng... nhưng cháu chỉ là âm thầm thích anh ấy mà thôi.”

“Thật đó, bà à, bà đừng giận, cũng đừng nói với Cơ Uyển, cháu chỉ là lén lút thích thầm anh ấy thôi.”

Cô nghẹn ngào đến lời nói dường như cũng không nói ra được, níu lấy ống tay áo của bà nội Mộ, bộ dạng vừa đau lòng lại vừa sợ hãi.

“Cháu chỉ đứng từ xa nhìn cậu cả Mộ mà thôi, như vậy đã mãn nguyện lắm rồi, cháu cũng sẽ không nghĩ đến những chuyện với cậu cả Mộ trước kia nữa, cháu sẽ không bao giờ nghĩ đến nữa...

“Cháu và Tu Kiệt trước kia... đã từng ở bên nhau sao?” Bà nội Mộ thực sự kinh ngạc, sao bà lại chưa từng nghe thấy chuyện này?

“Không, không ạ, chúng cháu thật sự không có, bà à, cầu xin bà đừng nói với Cố Cơ Uyển, cháu xin bà ”

Cô mặc dù nói là không có, nhưng cô lại cầu xin bà đừng nói với Cố Cơ Uyển.

Lẽ nào, trước kia con bé và Tu Kiệt, thật sự đã ở bên nhau sao?

Nhưng lại bởi vì sự ép buộc gán ghép của mình, nhất định muốn Tu Kiệt và Cố Cơ Uyển thành một đôi, khiến hai đứa nó cả đời bị chia rẽ?

Lúc này, trái tim bà nội Mộ như bị xé ra làm hai.

Đau! Đau đến mức cả người đều co giật.

Bà đã làm những gì thế này? Bà thế mà lại tận tay phá vỡ hạnh phúc của đứa cháu ngoại của bà.

"VỊ Y..."

“Bà à, bà đồng ý với cháu có được không? Cầu xin bà, xin bà đồng ý với cháu, nhất định đừng nói cho Cơ Uyển biết.”

Cố Vị Y đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của bà, tay áo của mình lại trượt xuống, để lộ cánh tay trắng như tuyết.

Hóa ra trên cánh tay trắng nõn mịn màng lại có vài vết thương tím bầm lưu lại.

Bà thấy vậy, liên nắm lấy tay cô: “Đây là gì vậy?”

“Không! Không có gì cả, chuyện của Cơ Uyển, là do cháu không cân thận đụng trúng mà thôi.”

Cố Vị Y hoang mang kéo ống tay áo của mình lại, giống như rất sợ bà nhìn thấy vết tím bầm trên cánh tay mình.

Lại là do Cố Cơ Uyển sao? Lẽ nào cô gái nhìn bê ngoài trong sáng đáng yêu kia, sau lưng lại thật sự độc ác tàn nhẫn vậy sao?

Bà không muốn chấp nhận Cố Cơ Uyển là một đứa trẻ xấu một chút nào, không lâu trước đó, bà thậm chí còn coi Cố Cơ Uyển như cháu ngoại của mình.

Dù gì cũng từng yêu thương, cho dù bây giờ biết là bản thân mình sai rồi, cũng thật sự từng yêu thương.

Trong chốc lát có thể làm cho suy nghĩ của bà thay đối, quả thực là rất khó.

“Thật sự là do cháu không cẩn thận đụng phải thôi, sẽ nhanh khỏi thôi mà.”

Cố Vị Y cười ngọt ngào với bà, giống như không muốn nhắc đến chuyện này chút nào nữa.

Cô nói: “Bà à, bà yên tâm, cháu sẽ không lại gần cậu cả Mộ, cháu nhất định sẽ cách anh ấy thật xa, sẽ không làm cản trở hai người họ ”

“Bà hãy tin cháu đi, được không?”

Bà nhìn cô, trong đầu bất chợt hiện lên gương mặt của Cố Cơ Uyển.

Mặc dù, gương mặt đó quả thực không được xinh đẹp, nhưng bà yêu thương cô lâu như vậy, ấn tượng ban đầu rất tốt, bây giờ có thế nào cũng không ghét nổi.

Cố Vị Y đại khái cũng cảm nhận được thủ đoạn của mình dường như có chút quá đáng rồi.

Bà lão này luôn nghĩ tốt về Cố Cơ Uyển, bà ấy sớm đã nhận định tất cả về Cô Cơ Uyển.

Bây giờ, muốn phủ định tất cả những suy nghĩ của bà về Cố Cơ Uyển, chỉ đơn giản dựa vào thân phận bây giờ của bản thân thì tạm thời vẫn chưa thể đủ sức mạnh.

Nói quá nhiều, ngược lại lại phản tác dụng.

Ý nghĩ trong lòng của bà nội Mộ thoáng biến mất, hai tay đỡ lấy cô, nhẹ nhàng nói: " Bà sẽ không nói gì đâu, Vị Y, cháu đứng lên trước đi.”

Lúc Cố Vị Y đứng lên, không cẩn thận lại làm mắt cá chân của mình bị đau.

Nhưng cô chỉ cắn chặt môi, không nói bất kì điều gì.

Lại là bộ dạng cố nhẫn nhịn này, khiến trong lòng bà nội Mộ bỗng thấy thương cảm không thôi.

"Vị Y, thời gian này bà ở cùng với Cơ Uyển, bà cảm thấy... con bé Cơ Uyển này cũng không phải đứa bé không tốt, giữa hai đứa cháu có phải có hiểu lầm gì không?”

Cho dù nhìn thấy những vết bầm trên cánh tay kia của Cố Vị Y, bà vẫn không muốn tin đó là do Cố Cơ Uyển làm ra.

Cố Vị Y lập tức nói: “Không có, chúng cháu rất tốt, Cơ Uyển luôn đối xử rất tốt với cháu, thật đó ạ.”

Bà nội Mộ nhìn cô, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Bà không muốn ghét bỏ Cơ Uyển, nhưng hành động nhỏ này của Vị Y lại khiến bà đau lòng không thôi.

Làm sao đây? Bà bây giờ lại không thể bỏ đứa nào trong hai đứa cả.

“Cháu không đến gần Tu Kiệt cũng là chuyện tốt, cho dù lúc trước đã từng có chuyện gì thì bây giờ nó cũng là chồng tương lai của Cơ Uyển rồi.”

“Cháu biết.” Trong lúc Cố Vị Y cúi đầu xuống đó, sự hận thù trong đáy mắt không thể che giấu.

Bà lão chết tiệt này quả nhiên vẫn quan tâm đến người đàn bà đê tiện Cố Cơ Uyển kia, lại vẫn không muốn tin người đàn bà đó đã đánh cô!

Thậm chí, còn muốn khiến cô chủ động từ bỏ cậu cả Mộ!

Có điều vào lúc Cố Vị Y ngẩng đầu lên, toàn bộ sự oán hận trong ánh mắt lại biến thành sự dịu dàng cùng ngoan ngoãn.

“Chỉ cần Tu Kiệt hạnh phúc, cháu cũng sẽ hạnh phúc, bà à.. ”

Bà nội Mộ lại bị sự dịu hiền của cô làm cho trong lòng lại thấy chua xót.

Bà nắm lấy tay của Cố Vị Y, nhẹ nhàng nói: “Vị Y, cháu xinh đẹp như vậy, tương lai cũng nhất định sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình thôi ”

“Cháu là chị của Cơ Uyển. Sau này, cháu cũng sẽ giống như Cơ Uyển, gọi ta là bà nội, được không?”

"Bà nội.” Cố Vị Y nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Trong đáy mắt của bà nội Mộ hiện lên vài tầng sương mù, sợ mình mất hình tượng với cô cháu gái nhỏ trước mặt, chỉ có thể nhanh chóng quay mặt đi, lau đi nước mắt ở khóe mắt, lúc quay đầu lại, bà đã quay trở vê là một bà chủ yên tĩnh và lãnh đạm của nhà họ Mộ như cũ.

“Cháu là một đứa trẻ ngoan, ông trời chắc chắn sẽ không phụ lòng cháu, đừng sợ, bà nội cũng chắc chắn sẽ bảo vệ cháu thật tốt.”