Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 76: Ấn ký




Vấn Thủy nói cái là làm, buổi trưa hôm sau lập tức dẫn theo Rồng Mười Tám và Rồng Chảy Dãi rời bí cảnh lần thứ hai, đi tìm Tộc trưởng loài rồng. Môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần cũng không biết thế tôn mình đang tung hoành ngang dọc kiểu gì, ngày ngày ra ra vào vào bí cảnh cứ như chơi tung hứng vậy. Nhưng bối phận của nàng cao, đến cả Tông chủ Hàn Thu cũng không dám nói gì nàng, còn ai ý kiến ý cò được chứ?

Mọi người chiều theo nàng cả. May mà đệ tử tu tiên tương đối là nhàn hạ, ngoại trừ chuyên tâm khổ tu ra thì không phải lo lắng chuyện gì khác bao giờ. Hàn Thu đích thân phái đệ tử hộ tống nàng xuất nhập bí cảnh. Trước khi đi, Vấn Thủy và Hàn Thủy Thạch đã chuẩn bị rất nhiều thuốc mỡ trị bỏng. Ngoài ra, Vấn Thủy còn may một chiếc áo khoác làm từ vảy rồng, có thể chắn được không ít nước dãi.

Sau khi sửa soạn hòm hòm, nàng liền nhanh chóng xuất phát. Thấy Hàn Thủy Thạch ôm Chó Trắng Nhỏ trong tay, Vấn Thủy trừng mắt nhìn hắn: “Chàng muốn mang nó đi sao? Đến Long Cảnh nguy hiểm lắm.”

Hàn Thủy Thạch ngập ngừng: “Ta…” Không có ai có thể tin tưởng để mà nhờ cậy được cả.

Vấn Thủy hệt như con giun trong bụng hắn, lập tức nói: “Chàng có thể gửi nó lại chỗ sư phụ ta.”

Hàn Thủy Thạch nhướng mày: “Sư phụ ngươi?” Giao cho Hỗn Độn?

Vấn Thủy đáp như một lẽ đương nhiên: “Sư phụ ta sẽ chiếu cố nó thật tốt, người còn lâu mới giống sư phụ chàng, hừ!” Nhắc tới Thiên Sương, Vấn Thủy liền đầy một bụng tức giận, đôi mắt to tròn mở lớn: “Thấy sắc quên bạn, khẩu phật tâm xà!”

Hàn Thủy Thạch có chút mất tự nhiên: “Đừng nói sư phụ ta như thế, sư phụ của ngươi thì tốt đẹp chỗ nào đâu? Thấy lợi quên nghĩa, tham sống sợ chết!”

Vấn Thủy nổi giận đùng đùng: “Chàng dám mắng sư phụ ta? Tay sư phụ kia của chàng chính là miệng nói đạo đức nhân nghĩa, trong bụng đáng khinh đáng tởm!”

“…” Hàn Thủy Thạch nhíu mày: “Không được nói bậy, sư phụ ta dù có như thế nào cũng mạnh hơn sư phụ nàng! Cái phường tiểu nhân trộm gà bắt chó!”

“Chàng dựa vào cái gì mà nói sư phụ ta tiểu nhân? Sư phụ chàng còn háo sắc nữa kìa! Cái lão sắc quỷ ấy, tới chỗ Không Thanh là đi còn run cả chân, sao chàng không đề cập đến?”

Hai người vừa sóng bước vừa cãi cọ không ngừng. Rồng Mười Tám nhìn Hàn Thủy Thạch, rồi lại nhìn sang Vấn Thủy, tặc lưỡi: “Chậc chậc, sư môn của hai ngươi quả thật đúng là… thú vị…”

Sau khi xỉa xói sư môn của nhau xong xuôi, Hàn Thủy Thạch cuối cùng vẫn đưa Chó Trắng Nhỏ cho Hỗn Độn trông coi. Đã lâu không đấu khẩu dữ dội như vậy, chính bản thân hắn cũng có chút váng đầu. Vấn Thủy đã phân phó đồ tử đồ tôn mở pháp trận tiếp dẫn ra. Bọn họ nhẹ nhàng đi qua lôi kiếp, sau đó Vấn Thủy dẫn mọi người dọc theo pháp trận cửa vào mà hướng lên phía trên cây Kiến Mộc. Hàn Thủy Thạch ngồi trên mình Rồng Mười Tám, Vấn Thủy cưỡi Rồng Vàng Nhỏ. Thân cây Kiến Mộc kia đâm sâu vào biển mây mù dày đặc, phảng phất như không có ngọn.

Vấn Thủy vươn vai một cái, nói: “Lại phải đi làm chó thui rồi! Ái dồi ôi, bộ lông trắng mịn đẹp đẽ của ta!” Nàng cảm thán xong, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện mình chẳng có lấy một cọng lông nào, bỗng nhiên đến sủa cũng không buồn nữa.

Suốt chặng đường dọc thân cây, Hàn Thủy Thạch nhận ra mỗi một lối vào bí cảnh đều treo chi chít những chiếc lá cây viết chữ. Hắn nhặt một số để xem, trông thấy toàn là lời nhắn mà Vấn Thủy để lại cho rồng mẹ. Mỗi một mặt lá đều ghi “đứa con ngươi để lạc mấy trăm năm trước hiện đang tìm ngươi, nếu trông thấy chiếc lá này hãy liên hệ với môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần”.

Những chiếc lá cây như vậy, giăng kín cửa vào tất cả bí cảnh mà họ ngang qua.

Rong ruổi suốt một hồi lâu, rốt cuộc cũng đến lối vào Long Cảnh. Vấn Thủy hào khí ngất trời, hét to một tiếng: “Đi!”

Rồng Mười Tám thoáng do dự, da đầu căng hết cả lên, cuối cùng cũng liều mình cắn răng nhảy xuống. Bên trong, một biển tinh tinh thạch vẫn đang lấp lánh ánh sáng như xưa, nhưng khu vực nhỏ trước kia long tộc để lại cho nó đã bị biến thành một cái nhà xí rồi. Rồng Mười Tám vẻ mặt bi phẫn, còn Vấn Thủy chỉ cảm thấy vui sướng khi người gặp họa: “Ta bắt đầu thấy kính nể vị rồng Tộc trưởng này rồi đó!”

Rồng Mười Tám đi phía trước dẫn đường, chẳng bao lâu sau đã đến bờ sông nước dãi. Ở bờ bên kia vẫn là mấy con rồng đang ườn mình phơi nắng, mài vảy. Lúc này trông thấy đám người Rồng Mười Tám kéo đến, bọn chúng tức khắc nhảy dựng, có con còn lớn tiếng kêu: “Tộc trưởng có lệnh, về sau thấy Rồng Mười Tám, giết bất luận tội!”

“Cái… Cái gì!!” Rồng Mười Tám kinh hoàng thất sắc. “Lần này ta đưa con trở về thật mà! Ta đến cứu vãn sai lầm, ta đến lập công chuộc tội!”

Nhưng mà rõ ràng không có con rồng nào bằng lòng nghe nó giải thích. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ đàn rồng đã bắt đầu phun lửa bốn phương tám hướng. Rồng Mười Tám cùng Rồng Vàng Nhỏ gào lên thảm thiết một hồi, nhưng mà chúng nó vẫn chưa phải là thảm nhất. Vảy ở trên mình chúng nó dù sao vẫn là vảy rồng, vẫn có thể chịu được lửa. Hàn Thủy Thạch cũng không thảm, hắn đã có Vạn Ma Trận hộ thể rồi, hơn nữa tu vi hiện giờ sớm đã sâu không lường được, lửa rồng gần như không thể làm gì được hắn.

Thảm nhất chính là Vấn Thủy. Tuy nàng đã bôi thuốc mỡ bên ngoài thân thể bằng ngọc nhưng mà cũng không thể chịu được vài con rồng phun lửa cùng một lúc. Mọi người nhảy nhót trốn đông chạy tây, nàng vừa lấy hai tay ôm đầu vừa “áááá” như điên dại. Hàn Thủy Thạch quay đầu lại, thoắt cái kéo nàng đến cạnh người mình. Vạn Ma Trận của hắn mở ra, sức nóng của lửa nhanh chóng dịu đi đáng kể.

Vấn Thủy đã bị cháy đến thảm hại mà vẫn còn lớn tiếng kêu: “Hàn Thủy Thạch, thu Vạn Ma Trận lại mau, nếu không long tộc sẽ cho rằng…”

Nàng còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy một con rồng bên bờ sông phẫn nộ quát: “Rồng Mười Tám, ngươi còn dám đưa người ngoài đến xâm lấn long tộc!”

Rồng Mười Tám cả kinh, cuống quít giải thích: “Ta không có! Ta thật sự chỉ là đưa con trở về tìm mẹ nó thôi, ta không hề…”

Nhưng mà giờ mấy con rồng đều đã vây quanh Hàn Thủy Thạch, cảnh giác nhìn hắn đăm đăm. Những con rồng khác cũng ào ạt đổ về từ khắp mọi phía, chỉ thoáng chốc sau, xung quanh bọn họ đã có tới mấy chục con rồng, con nào con nấy đều vàng chói như nhau cả. Hàn Thủy Thạch cũng không dám thu hồi Vạn Ma Trận. Nếu như bọn chúng đồng loạt phun lửa thì hắn hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, nhưng Vấn Thủy thì không chắc, mà Rồng Vàng Nhỏ lại càng xác định là sẽ bị thiêu cho đen kịt.

Những bóng ma trong Vạn Ma Trận giãy giụa gào thét không thôi, trong khi bầy rồng từ tứ phía chụm lại để đánh giá Hàn Thủy Thạch. Hàn Thủy Thạch lên tiếng giải thích: “Ta vô tình xâm lấn long tộc, nhưng quả thực là có chuyện muốn gặp Tộc trưởng. Xin nhờ các vị truyền lời.”

Một con rồng đanh giọng nói: “Tộc trưởng của chúng ta, há có chuyện một người ngoài như ngươi bảo gặp là gặp được ngay? Huống chi ngươi còn là đồng lõa của kẻ phản bội Rồng Mười Tám! Lập tức rời khỏi Long Cảnh mau, không thì đừng trách chúng ta không khách khí!”

Vấn Thủy đã bị thiêu đến mức mặt mũi đen nhẻm, nghe vậy vẫn không thể không xen vào: “Các ngươi đã sớm không khách khí từ lâu rồi có được không! Để cho chúng ta gặp Tộc trưởng đi, đây chính là đứa con xưa kia bà ấy lạc mất, ta có chứng cứ mà! Còn có thể tìm được cả mấy con rồng làm chứng trong vụ Rồng Mười Tám để mất con năm ấy nữa!”

Con rồng cầm đầu nói: “Tộc trưởng đã bảo, từ nay về sau không bao giờ gặp lại Rồng Mười Tám nữa, cũng tuyệt đối không cho phép Rồng Mười Tám bước vào Long Cảnh một bước. Các ngươi rời khỏi đây ngay!”

Vấn Thủy có chút nóng nảy trong lòng. Lần này nếu lại tốn công vô ích, về sau muốn gặp rồng Tộc trưởng lại càng khó khăn hơn trước. Rồng Vàng Nhỏ buồn thiu, cúi đầu gọi: “Mẹ…”

Vấn Thủy chạy qua xoa xoa đầu nó, nói: “Ta nhất định phải gặp Tộc trưởng long tộc. Nếu bà ấy không muốn thấy Rồng Mười Tám, ta sẽ đi cùng Rồng Vàng Nhỏ, cho dù chỉ là đứng cách sông nói mấy câu thôi cũng không sao. Được chứ?”

Con rồng cầm đầu nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Ta có thể đi bẩm lại, nhưng nếu như lần này ngươi lại nói dối, đến thần tiên cũng không thể nào cứu được mấy người đâu. Ngươi, ngươi, còn cả Rồng Mười Tám, đừng có ai hòng sống sót rời khỏi Long Cảnh.”

“Được được,” Vấn Thủy đáp. “Chỉ cần ngươi vào trong báo một tiếng thì thế nào cũng được hết.”

Nhóm rồng canh giữ bờ sông quả nhiên quay vào bẩm báo. Trong lúc chờ đợi chúng nó, Vấn Thủy bôi chút thuốc mỡ quanh người. Chỉ chốc lát sau, sơn cốc phía đối diện đã lập lòe ánh sáng vàng, một con rồng lớn vút mình bay lên trên mây. Vấn Thủy nhanh tay kéo Rồng Vàng Nhỏ tiến lên, nói: “Tộc trưởng! Ta đã dẫn Rồng Mười Tám đến chỗ bí cảnh nơi chúng ta tìm thấy Rồng Vàng Nhỏ, Rồng Mười Tám đã nhận ra đó chính là nơi hắn ta để lạc mất con năm xưa! Còn nữa, năm ấy khi Rồng Vàng Nhỏ biến mất, ngoài Rồng Mười Tám ra còn có khoảng năm con rồng khác, họ đều có thể làm chứng! Đến lúc đấy bọn họ đi tới bên kia xác nhận, chẳng phải chân tướng đã rõ ràng cả rồi sao!”

Rồng Khổng Lồ ngẩn người, cúi đầu đánh giá Rồng Vàng Nhỏ tỉ mỉ thêm một lần nữa. Nhưng mà qua nhiều tháng năm như vậy, một chút dấu vết thủa trước cũng sớm chẳng còn nữa rồi.

Nó chậm rãi hỏi: “Ngươi nói còn những con rồng khác, là ai?”

Lời này là hỏi Rồng Mười Tám, Rồng Mười Tám liền nhanh chân chạy lên gọi những con rồng từng chơi xúc xắc cùng với nó ra. Rồng Khổng Lồ nhìn đám rồng kia, nói: “Kể đúng sự thật!”

Rồng Mười Hai, Rồng Mười Ba, Rồng Mười Chín… Năm con rồng này đều là rồng đực, bấy giờ đưa mắt nhìn nhau, ấp a ấp úng, một hồi lâu sau mới có đứa cất lời: “Ta… ta không hề đến đó nha!”

Vấn Thủy ngẩn ra, đám Rồng Mười Ba vừa nghe thì lập tức nhao nhao nói: “Chúng ta không đi… Ngày hôm ấy chúng ta căn bản không hề đi cùng Rồng Mười Tám…”

Rồng Khổng Lồ lại nhìn Vấn Thủy chằm chằm. Vấn Thủy không thể nào ngờ được kết quả bỗng nhiên thành ra thế này, tức thì quay đầu nhìn Rồng Mười Tám. Rồng Mười Tám cũng luống cuống: “Các ngươi có thể có chút nghĩa khí hay không!”

Năm con rồng đồng loạt lắc đầu. Vấn Thủy giận dữ hỏi: “Sao lại thế hả? Không phải ngươi nói bọn họ đều ở đấy sao!”

Rồng Mười Tám nhỏ giọng nói: “Đánh mất rồng con là tội lớn! Long tộc vốn là rồng cái phụ trách kiếm ăn, sinh nở, rồng đực lo chuyện ấp trứng, nuôi dưỡng con cái! Ta… ta chính là kẻ đầu tiên để lạc mất con, cho nên ngươi nhìn xem, ta đã bị đuổi khỏi long tộc rồi đó.”

Vấn Thủy tức đến xì khói, hoá ra là sợ tội! Mẹ nó chứ, đúng là không có nghĩa khí gì cả!

Rồng Khổng Lồ cũng nhìn Rồng Vàng Nhỏ không rời mắt, sau đó lại xướng lên khúc hát kia. Rồng Vàng Nhỏ dậm chân theo nhịp, nói: “Ta thực sự đã từng nghe đoạn nhạc này mà.”

“Ngươi không phải con ta, sau này đừng tới đây nữa,” Rồng Khổng Lồ nghiêm giọng nói rồi quay đầu, chầm chậm bay về sơn cốc, ánh mắt vừa mỏi mệt vừa bi thương. Vấn Thủy rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng hỏi: “Cái bài hát kia cuối cùng là có nghĩa gì, ngươi không nói chúng ta làm sao biết được?”

Rồng Khổng Lồ gắt: “Lập tức rời đi!”

Lời này vừa nói ra, những con rồng xung quanh tức khắc nhăm nhe xông lên. Vấn Thủy sốt ruột kêu: “Rồng Mười Tám! Ngươi thực sự không thể tâm sự cùng năm huynh đệ kia của ngươi được sao? Bảo họ ra làm chứng không được sao?”

Rồng Mười Tám lắp bắp nói: “Đây, đây quả thực là tội lớn…” Thấy Vấn Thủy trừng nó, Rồng Mười Tám lại mau miệng nói: “Được rồi được rồi, ta đi tìm họ ngay đây.”

Vấn Thủy quay đầu nhìn Hàn Thủy Thạch, Hàn Thủy Thạch cũng đang nhìn nàng. Da dẻ của nàng đã bị thiêu đến nứt nẻ. Thân thể này hình như từng được thay đổi trước khi nàng quay về đây, nhưng cho dù chỉ là một thân thể bằng ngọc, sau khi đã dung hợp với nguyên thần rồi thì bị tổn thương cũng vẫn đau đớn như thường. Thế nhưng nàng chỉ ôm vai, vừa nhún nhảy vừa kêu: “Bỏng chết ta, bỏng chết ta mất!”

Hàn Thủy Thạch hỏi nàng: “Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?”

Vấn Thủy nói: “Ta cảm thấy khúc ca kia nhất định còn có ý nghĩa gì đấy, chúng ta đi tìm người giải thích chút đi.”

Hàn Thủy Thạch hơi nhướng mày, Vấn Thủy nói: “Đi tìm cái lão sắc quỷ sư phụ chàng hỏi thử xem.”

Hàn Thủy Thạch dở khóc dở cười: “Đừng gọi ông ấy như vậy.”

Vấn Thủy trừng mắt: “Ta mắng thế vẫn còn nhân nhượng chán đó! Nếu mà ông ta ở trước mặt ta, ta không chỉ mắng thôi đâu, ta còn cắn luôn cho biết!”

Hàn Thủy Thạch vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng không nhiều lời với nàng: “Vậy ta đi tìm ông ấy hỏi chút xem sao.”

Vấn Thủy gật đầu, nói: “Để Rồng Chảy Dãi chở chàng đi cho tiết kiệm linh lực.” Linh lực ở bên ngoài không dư thừa như bên trong bí cảnh, thậm chí còn có những nơi như lốc xoáy linh khí vậy, có thể hút cạn linh khí trong người tu sĩ. Cho nên ở trên thây cây Kiến Mộc, so với ở trong bí cảnh thì gian khổ hơn rất nhiều.

Hàn Thủy Thạch “ừ” một tiếng, đang định quay đầu đi thì bỗng nhiên lại ngoảnh lại, rút một món binh khí ra đưa cho Vấn Thủy. Vấn Thủy giơ tay tiếp nhận, có chút hồ nghi: “Trông quen mắt quá.”

“Tịch Dương Tà,” Hàn Thủy Thạch đáp.

Vấn Thủy “oa” một tiếng: “Chàng làm xong rồi sao?”

“Ừm,” Hàn Thủy Thạch nói. “Binh khí dành cho linh thú, có thể ngươi sử dụng không thuận tay lắm, cứ cầm tạm trước đã.” Nàng đã đưa ô Quỷ Diện cho Lộ Nhai, trên tay hiện giờ chỉ còn mỗi Thủy Tụ của Không Thanh. Nguyên thần Không Thanh đã tứ tán nhiều năm, Thủy Tụ tuy cũng thuộc vào hàng bảo vật nhưng thứ nhất là đến từ trần thế, thứ hai là suốt quãng thời gian qua không theo sát chủ nhân là mấy, bởi vậy phẩm cấp vẫn hơi có phần đi xuống.

Vấn Thủy hôn “chụt” Tịch Dương Tà một cái, trong lòng vô cùng phấn khởi, huých huých cánh tay của Hàn Thủy Thạch mà nói: “Chàng đi đi, ta ở lại đây chờ chàng.”

Hàn Thủy Thạch đi về phía bí cảnh đám người Thiên Sương hiện đang trú ngụ. Vấn Thủy ngồi trên một phiến lá lớn, trông theo bóng hình càng lúc càng xa của hắn. Tịch Dương Tà trong tay nàng sáng loáng đến mức chói lòa. Nàng vừa ngồi vừa hua hua binh khí, tuy chơi một mình nhưng vẫn cảm thấy rất vui.

Hàn Thủy Thạch nhanh chóng tìm được Thiên Sương, đưa cho hắn xem khúc nhạc của loài rồng kia. Nghe Rồng Vàng Nhỏ ca khoảng vài lần, hắn thoáng trầm ngâm, nói: “Mỗi một đời Tộc trưởng long tộc, trên người đều có một ấn ký riêng. Bản nhạc này có lẽ là pháp chú đánh thức ấn ký Tộc trưởng. Con xem…” Hắn ngâm vài từ mấu chốt, thế mà chúng thực sự trở thành một lá bùa ngay trước mắt họ.

Hàn Thủy Thạch có chút giật mình: “Nhưng khi con rồng kia xướng khúc nhạc này, trên người rồng nhỏ cũng không hề có ấn ký nào hiện ra.”

Thiên Sương nhìn Rồng Chảy Dãi, lúc này nghe hắn bảo vậy, chỉ nói: “Như thế khả năng cao nhất chính là, nó thực sự không phải con của Tộc trưởng long tộc.”

Hàn Thủy Thạch gật đầu, bởi vì lo lắng Vấn Thủy một mình ở lại chỗ cây Kiến Mộc nên cũng không tiện nói nhiều, từ biệt Thiên Sương xong thì liền rời khỏi bí cảnh. Đám người Thiên Lê, Xuyên Đoạn, Trảm Phong tiễn hắn đến tận cửa ra. Thiên Lê hỏi: “Đại sư huynh, huynh vẫn còn đang trách sư phụ sao?”

Hàn Thủy Thạch xoa xoa đầu nàng, nhìn lướt qua mọi người một thoáng, rồi lại đột nhiên nghĩ đến những lời Vấn Thủy vừa mắng Thiên Sương, cảm giác có chút tức cười. Hắn hơi gật đầu một cái, sau đó xoay người rời đi.

Những bí cảnh này mặc dù nguy hiểm nhưng mà Đạo Trời cũng không tính chúng vào tầng trời thứ nhất, bởi vậy mọi người có thể tự do ra vào.

Cách thức ra vào bí cảnh có chút phức tạp, nhưng đối với Vạn Thú Cốc mà nói thì như thế cũng đồng nghĩa với việc chúng sẽ được an toàn hơn rất nhiều. Hơn nữa một khi có kẻ xâm nhập, thiên lôi cùng mây đen đều sẽ trở thành đèn sáng chỉ đường cho chúng. Nếu không có những thứ ấy thì rất có thể thỉnh thoảng sẽ có quái thú tiến vào khi chúng ngủ say, khiến cho chúng chết lúc nào không biết.

Hàn Thủy Thạch đang thất thần thì bỗng thình lình nghe tiếng Rồng Vàng Nhỏ nói: “Thế là ta vẫn không tìm được mẹ, phải không?”

Hàn Thủy Thạch đột nhiên cảm giác lóng ngóng, đã rất lâu rồi hắn chưa từng ai ủi ai. Từ khi thoát ly thành một cá thể độc lập, hắn vẫn luôn bị nhốt trong Vạn Ma Trận, cả thế giới của hắn tựa hồ chỉ còn Vấn Thủy. Cũng phải vất vả mãi Vạn Ma Trận mới có thể biến hóa theo ý hắn, nhưng hắn đã quen sinh hoạt xa lánh mọi người. Ma, có phải chính là như thế hay chăng? Cả đời đơn độc trong thế giới của riêng mình, phán đoán thiện ác dựa trên sở thích bản thân, lại càng ngày càng mạnh mẽ đến mức khiến cho người ta khiếp sợ.

Thế rồi tất cả mọi người càng lúc càng lủi về xa, tránh né những con ma khiếp đảm kia. Trong khi những con ma ấy lại tiếp tục mỗi ngày một thêm cường đại, thêm cô độc, dần dần đến cả chính mình cũng không thể nào nhận thức rõ ràng được nữa.

Hắn thấp giọng nói: “Sẽ tìm được thôi.”

Rồng Vàng Nhỏ cũng là đầy một bụng tâm sự. Hai người quay lại phía trên cây Kiến Mộc, trông thấy Vấn Thủy vẫn đang canh giữ lối vào Long Cảnh. Hàn Thủy Thạch thuật lại một lượt những lời Thiên Sương nói cho nàng nghe. Vấn Thủy há hốc mồm, nói: “Thế có nghĩa là, Tộc trưởng long tộc quả thực không phải mẫu thân của Rồng Vàng Nhỏ? Cái ấn ký kia mỗi lần bà ấy hát chắc chắn sẽ hiện lên sao? Nhưng mà ta không hiểu nổi, rõ ràng là Rồng Mười Tám đánh mất con mình ở bí cảnh chúng ta mà.”

Hàn Thủy Thạch gật đầu, đưa phù chú thi triển được từ khúc nhạc kia cho nàng xem. Pháp chú mà rồng và người sử dụng không giống nhau, cũng may Thiên Sương vẫn còn có thể dịch được. Vấn Thủy nhận lấy phù chú, thừ người hồi lâu, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên thứ gì đó: “Ta biết rồi, ta biết rồi!” Nàng lớn tiếng kêu. “Đi, chúng ta lại đi vào thôi!”

Hàn Thủy Thạch giữ nàng lại: “Ngươi điên rồi! Tộc trưởng long tộc đã ra lệnh cấm chúng ta tuyệt đối không được vào trong, nếu như ngươi vào thật thì cả long tộc đều sẽ tấn công ngươi đấy!”

Vấn Thủy cao giọng nói: “Chàng có nhớ không, khi chúng ta phát hiện ra Rồng Chảy Dãi, cọc Khốn Long đang găm đầy thân nó. Nói không chừng là cọc Khốn Long đã phá hủy ấn ký trên thân thể nó, cho nên lúc rồng mẹ hát ấn ký của nó mới không có phản ứng gì! Nhất định là như thế!”

Hàn Thủy Thạch cũng bỗng nhiên ngơ ngẩn. Đúng vậy, vì sao hắn không nghĩ tới chuyện ấy cơ chứ!

Vấn Thủy phấn khích kéo kéo tay hắn: “Đi thôi… À không, mọi người ở chỗ này đợi ta, ta muốn đi lấy một đoạn xích Thuyên Thiên bó cọc Khốn Long lại đây.” Cọc Khốn Long vẫn còn ở trong ba lô linh thú của Chó Trắng Nhỏ. Hàn Thủy Thạch nói: “Để ta đi lấy cho.”

Vấn Thủy lại ngăn hắn lại: “Ta đi là được rồi, chàng chờ Rồng Mười Tám ra ngoài, xem xem nó nói chuyện cùng với đám Rồng Mười Hai thế nào.”

Hàn Thủy Thạch gật đầu. Vấn Thủy vui mừng, nhảy nhót rời khỏi cành cây, lao xuống phía dưới để quay trở về Vạn Thú Cốc. Rồng Vàng Nhỏ ở phía sau đuổi theo nàng: “Vấn Thủy, đợi ta với, ta chở ngươi đi!”

Nó gọi nàng là Vấn Thủy như là lẽ đương nhiên vậy. Hàn Thủy Thạch đứng tại chỗ, có chút thảng thốt. Bọn Hỗn Độn đã từng nói, vật sống nhận người, chính là dựa vào cảm giác. Hắn vươn tay về phía bóng dáng đằng xa kia. Như vậy, hắn cũng có thể dựa vào cảm giác của chính mình sao?

Vấn Thủy trở lại Vạn Thú Cốc một chuyến, trông thấy đám thú Hỗn Độn vẫn đang nuôi dưỡng Chó Trắng Nhỏ rất chu đáo. Dù sao trái cây ăn cũng không hết mà lại còn hỏng rất nhanh, bọn chúng liền cho nó ăn y hệt như là chăm heo vậy. Vấn Thủy hào hứng lấy cọc Khốn Long cùng xích Thuyên Thiên, sau đó nghĩ ngợi một chút, quyết định đi xuống nền đất múc một bình lớn dãi rồng. Chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, nàng lại đi ngược lên cây Kiến Mộc, trở lại lối vào Long Cảnh.

Hàn Thủy Thạch và Rồng Mười Tám đều đang đợi nàng tại đó. Vấn Thủy thấy nó thì hỏi: “Rồng Mười Tám, mấy con rồng kia nói như thế nào?”

Rồng Mười Tám đau khổ nói: “Nhìn đống vảy này của ta, ngươi phải biết ta căn bản không gặp được chúng nó chứ.”

Quả thực nó bị thiêu đến thật sự thê thảm. Vấn Thủy thở dài một hơi, cũng không đành lòng trách cứ nó nữa. Rốt cuộc vì vụ ham chơi năm đó, con rồng đực này cũng đã bị tra tấn khốc liệt rồi. Thấy nàng bước tới lối vào, Rồng Mười Tám thất thanh la hét:“Chúng ta vẫn phải vào trong nữa à?”

Vấn Thủy nắm chặt cọc Khốn Long trong tay, nghĩ tới một đám rồng phun lửa trong ấy, chép chép miệng, quả quyết nói: “Đi!”