Đệ Nhất Sủng - Nhất Độ Quân Hoa

Chương 64: Ngưng hồn




Trong chiếc bình Vô Tận, Hàn Thủy Thạch vẫn luôn không ngừng kiếm đường ra ở khắp mọi nơi. Tuy rằng hắn là tâm ma nhưng bởi vì vẫn giữ được ký ức của Thiên Ấn nên có thể nói kiến thức vô cùng rộng rãi, hiểu biết đối với pháp bảo cũng là cực kỳ tường tận.

Nơi này không phải Thiên Giới, mà hiển nhiên là bên trong một loại pháp bảo không gian. Những loại pháp bảo thế này nhất định có một hoặc hai cái cửa ra vào. Hình dáng chúng không giống nhau, nhưng mà phần đa có dạng hồ lô hoặc một chiếc bình.

Cho nên thời điểm luyện chế, cửa ra vào cũng thường ở trên đầu hoặc dưới đáy.

Giống như Kẽ Nứt Yêu Ma, cửa ra vào này cũng chính là phần có kết giới yếu nhất cả bình, còn kết giới ở tất cả những phần khác của bình đều chịu lực như nhau cả. Khi bất cứ loại pháp bảo gì chém vào thân bình thì toàn bộ sức tấn công sẽ lan đều ra kết giới toàn bộ chiếc bình.

Đây cũng là chính nguyên nhân khiến cho loại pháp bảo này cực khó phá giải.

Trên người Hàn Thủy Thạch còn vác theo một Cửu Thượng Cung đã ma hóa, đi dò kết giới quả thực là rất bất tiện. Nhưng mà Cửu Thượng Cung có thể phóng to thu nhỏ, hơn nữa đoàn quân ba mươi lăm con ma của Trạc Linh vẫn ở đây. Hắn dạy pháp quyết cho đám Trạc Linh, sau đó lệnh cho bọn chúng cùng chia nhau ra hỗ trợ.

Pháp chú sử dụng với cửa ra vào không giống với những nơi khác, chỉ cần thăm dò cẩn thận thì nhất định sẽ phát hiện ra được. Chỉ có điều là những chỗ như vậy phần lớn cực kỳ nhỏ hẹp, thậm chí các luyện khí sư tài giỏi nhất có thể tạo ra được những cửa ra nhỏ tầm một hạt gạo thôi, chỉ cần hơi vô ý là sẽ có thể bỏ sót mà không hay biết.

Tuy Hàn Thủy Thạch cũng đích thân đi thăm dò nhưng công cuộc này vẫn ngốn khá nhiều thời gian. Đám yêu ma thường ngày tác phong tùy tiện đã quen, những chuyện tinh tế như thế lại càng không đáng tin cậy, mấy ngày đã qua mà vẫn không hề có tiến triển gì. Mà chính lúc này, hắn lại phát hiện chiếc vòng xương cá tỳ bà đeo trên cánh tay chấn động. Chiếc vòng đó mặc dù ở trên cơ thể Thiên Ấn nhưng mà trước kia là do chính hắn sử dụng nguyên thần của mình luyện hóa, bởi vậy nguyên thần của hắn vẫn luôn luôn cảm nhận được.

Lòng hắn bỗng nhiên có chút nôn nóng không yên, chỉ đành đem toàn bộ Cửu Thượng Cung phóng to đến mức cực đại. Hắn đương nhiên không thiếu linh khí để làm chuyện ấy. Không gian trong bình Vô Tận tuy rằng hữu hạn nhưng linh khí lại dồi dào vô kể. Một số vị Tông chủ của núi Vọng Trần thậm chí còn từng ở đây bế quan tu luyện, hiển nhiên nơi này thực sự không tồi chút nào.

Cửu Thượng Cung sau khi bị Hàn Thủy Thạch phóng lớn thì liền có vài chỗ kề sát với kết giới. Hắn nhanh chóng dùng pháp chú để thử, cuối cùng cũng phát hiện ra một cửa ra cực kỳ nhỏ bé yếu ớt.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, lập tức rút lưỡi đao cực âm đâm thẳng về phía kết giới cửa ra. Đao vừa chém xuống, toàn bộ bình cũng ầm ầm vỡ nứt!

Môn nhân núi Vọng Trần vừa giật mình thảng thốt vừa tức tốc dàn hàng bày trận, nhưng cho dù bọn họ sớm đã chuẩn bị tâm lý thì vẫn không khỏi bị hình ảnh Hàn Thủy Thạch lao ra từ bình Vô Tận dọa cho một phen khiếp vía! Bao bọc quanh hắn là màn sương mù đỏ máu giăng kín cả Cửu Thượng Cung, bên trong màn sương ấy còn có vô số ma ảnh không ngừng nhe nanh múa vuốt, con nào con nấy đều có bộ dáng dị hợm tột cùng.

Hàn Thủy Thạch đứng ở trên thềm ngọc trước cổng Cung, đôi mắt đỏ hoe sáng rực. Sau khi ra ngoài, hắn ngay lập tức phát hiện nơi này không phải là cái không gian nửa phi thăng có Vạn Thú Cốc ở đó. Nơi này vốn là nhân gian!

Đây chính là cái nhân gian mà hắn đã xa cách tận ba trăm năm có lẻ. Hàn Thủy Thạch đưa mắt nhìn xung quanh. Người ở đây hầu hết đều là nữ tử, tướng mạo vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng hoàn toàn lạ lẫm. Hắn gầm lên: “Lục Áp đâu?!”

Không có ai trả lời hắn. Sau lưng hắn là ba lăm con ma, mà đệ tử núi Vọng Trần đã sớm kết xong trận thế. Nữ đệ tử đứng đầu một thân áo tím mềm mại, tà váy phiêu diêu trong gió. Nàng thét to một tiếng, kiếm trận tức thì khởi động.

Nhưng cùng là tu sĩ nhân gian với nhau, thực lực giữa chưa phi thăng và đã phi thăng vẫn có cách biệt đáng kể.

Huống chi kẻ các nàng đang đối mặt không phải là một tu sĩ phi thăng bình thường, mà là một Hàn Thủy Thạch bởi vì ma hóa nên không thể phi thăng được?

Một khi Hàn Thủy Thạch đã tiến lên thì căn bản không còn ai có cơ hội ra tay nữa. Chỉ riêng ma ảnh trong Vạn Ma Trận các nàng đã không phá được, nói gì đến Hàn Thủy Thạch cùng với ba lăm con ma vừa mới thoát khỏi vòng vây?

Trạc Linh và những con ma khác đều là yêu ma bị người của núi Vọng Trần từ khi khai phái đến nay bắt giữ, vốn dĩ vẫn bị giam chặt bên trong tháp Nhiếp Yêu kia. Tháp Nhiếp Yêu thiếu thốn linh khí, yêu ma bị bắt lại ngày càng nhiều. Bọn chúng không thể ngừng tàn sát lẫn nhau để tranh đoạt từng chút linh khí một, vậy nên những con sống sót cũng càng ngày càng mạnh mẽ.

Rất nhiều đứa trong số đó chỉ vừa mới có ý thức, còn chưa kịp hiểu gì mấy về thế giới bên ngoài kia đã bị bẫy vào trong tháp. Lúc này được thấy trời đất sáng trong, chúng đều tức khắc hứng khởi khôn cùng, chẳng mấy chốc đã ùa ra tứ phía.

Các môn nhân đệ tử của núi Vọng Trần bỗng chốc luống cuống tay chân, trong thời gian ngắn nhất thời không biết cần phải truy đuổi đám yêu ma ấy thế nào. Hàn Thủy Thạch đánh cho kiếm trận trước mắt tan tác, may mà họ đều là nữ đệ tử nên hắn cũng không đả thương một ai, chỉ tóm lấy nữ tử áo tím cầu đầu rồi hỏi: “Lục Áp đâu?!”

Bản thân hắn cũng hiểu rõ, cái mà bọn họ gọi là đi lên Thiên Giới đầu hàng toàn bộ đều do Lục Áp giở trò. Sau đó hắn bị nhốt trong pháp bảo không gian, nhất định cũng bởi Lục Áp đứng sau giật dây.

Nữ tử áo tím rùng mình sợ hãi. Con ma trước mắt thân cao mấy trượng, khắp quanh người nó và cả khuôn mặt của nó đều là sương mù đỏ máu, quỷ dị vô cùng.

Người ta phải sống ở chốn nhân gian bao lâu mới có thể thấy một con ma như vậy chứ! Nàng run run rẩy rẩy nói: “Lộ… Lộ Nhai đại sư huynh đang ở cấm địa sau núi tụ hồn giúp cho Không Thanh Tông chủ!”

Hàn Thủy Thạch dùng sức ném thẳng nàng xuống mặt đất. Bị quăng từ trên cao xuống, đầu nàng đập mạnh vào sàn, ong lên một tiếng, chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn mất tri giác.

Núi Vọng Trần từ khi khai tông lập phái tới nay chỉ thu nhận nữ đệ tử, Hàn Thủy Thạch đương nhiên cũng là lần đầu tiên đặt chân đến khu vực này.

Trông thấy Vân Các mờ ảo như nổi giữa biển mây trắng bồng bềnh, rường cột chạm trổ văn hoa, thác nước mịn màng đổ như tơ lụa, hắn cũng không khỏi cảm khái trước vẻ đẹp của nơi đây.

Hàn Thủy Thạch bắt được một nam đệ tử dẫn đường. Các nữ đệ tử chốn này mặc dù ai nấy đều xinh đẹp như thiên tiên, nhưng mà tóm ở trong tay thì lại khiến cho hắn phát ngấy như nhau cả. Vấn Thủy, hắn vẫn luôn lẩm nhẩm cái tên này. Vòng tay xương cá tỳ bà chấn động mạnh như vậy, nhất định là nàng đã xảy ra chuyện gì rồi. Hiện giờ nàng đang ở đâu? Có còn trong Vạn Thú Cốc hay chăng?

Nơi này là vốn thế gian, hắn muốn về Vạn Thú Cốc thì phải làm như thế nào bây giờ?

Chỉ có thể tìm Lục Áp mà thôi. Hắn ta có cách đưa hắn đến đây, nhất định cũng sẽ có cách dẫn hắn trở về. Lòng Hàn Thủy Thạch lửa giận ngập trời. Vạn Ma Trận dường như cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn, quần ma liên tục gào thét không thôi.

Một lát sau, hắn đã đi ra sau núi. Cấm chế hộ sơn ở núi Vọng Trần căn bản không ăn nhằm gì với hắn.

Đây cũng chính là nguyên nhân Đạo Trời muốn cho tu sĩ thực lực siêu phàm xuất chúng phi thăng. Những tu sĩ đã đến độ, nếu cứ tiếp tục lưu lại nơi đây thì tu vi cũng đủ để nghiền nát tất thảy tu sĩ còn lại. Tất cả các loại trận pháp, đứng trước tu vi cao siêu đều không hề có nghĩa lý gì cả.

Sau núi Vọng Trần, dọc đường đi luôn có đệ tử từ khắp mọi phía nhảy ra hòng ngăn cản Hàn Thủy Thạch. Thế nhưng ma ảnh trong Cửu Thượng Cung vẫn đang không ngừng giương nanh múa vuốt, thỉnh thoảng lại có môn nhân đệ tử bị chúng nó cắn bị thương. Hàn Thủy Thạch căn bản không cần động tay, một đường tiến thẳng đến chỗ Không Thanh đang bế quan mà chẳng gặp trở ngại gì.

Chẳng bao lâu sau, hắn đã trông thấy Lộ Nhai đang đứng canh giữ trước mặt một tòa động phủ. Phía sau lưng hắn là một ngọn núi lớn bằng ngọc với những tảng đá gồ ghề.

Hàn Thủy Thạch vung tay quẳng tên đệ tử dẫn đường ra xa, nghiến răng nói: “Dẫn ta đi gặp Vấn Thủy!”

Lộ Nhai kỳ quái đáp: “Ngươi không quan tâm ta là ai, tại sao ngươi lại ở đây hay sao?” Bên trong động phủ các trưởng lão núi Vọng Trần đang tụ hồn cho Không Thanh, hắn phải kéo dài thời gian.

Không ngờ Hàn Thủy Thạch một câu cũng chẳng thèm nói, cứ vậy tung thẳng một quyền về phía Lộ Nhai đang đứng. Lộ Nhai nghiêng người né tránh, đòn tấn công của Hàn Thủy Thạch ập mạnh vào hòn núi Ngọc, ngọc vụn tức thì văng ra tứ phía!

Lộ Nhai cả kinh, vội vàng dụ Hàn Thủy Thạch nhích ra xa, mặt vẫn không hề mảy may biến sắc: “Hàn Thủy Thạch, ngươi khoan hẵng xúc động! Nghe ta nói đã!”

Đao của Hàn Thủy Thạch đã lăm lăm ở trong tay, mà ánh lửa cực âm cũng bao phủ cả thân hình của hắn, dần dần lan ra khắp Cửu Thượng Cung. Bên trong Cửu Thượng Cung, những ma ảnh kia không hề bị sức nóng làm cho khó chịu, chúng thậm chí còn hấp thu loại chân khí hộ thể này một cách vô cùng hưởng thụ – hắn và Cửu Thượng Cung, tựa như đã hoàn toàn hợp lại thành một thể thống nhất.

Lúc này Hàn Thủy Thạch tiến lên vài bước, Lộ Nhai đang muốn tránh ra thì lại thấy kẻ trước mắt hành động nhanh như trảo chớp, chỉ thoắt cái đã đáp người xuống trước mặt hắn.

May mà Lộ Nhai tu vi cũng không yếu kém, lập tức giơ kiếm chống đỡ. Tiên pháp núi Vọng Trần so với các tiên môn khác càng thành thục hơn rất nhiều. Dù sao khi Tiểu Yêu Phong còn chưa khai tông lập phái, bọn họ đã truyền tới đời Tông chủ thứ tư rồi.

Lộ Nhai hét to một tiếng, linh hoạt sử dụng bảo kiếm tiếp Hàn Thủy Thạch mấy chiêu. Hắn vẫn muốn cố cầm cự nhưng Hàn Thủy Thạch thì lại nhanh chóng ép sát, hoàn toàn không định dây dưa lằng nhằng với hắn. Trông thấy tình hình trước mắt không ổn, Lộ Nhai đành phải lớn tiếng kêu la: “Được rồi! Ta đưa ngươi về gặp Vấn Thủy, ta đưa ngươi về!”

Hắn vừa mới dứt lời thì người đã bị Hàn Thủy Thạch tóm trong tay. Lộ Nhai không khỏi kinh hãi – tu vi của Hàn Thủy Thạch quả thực càng lúc càng khiến người ta khiếp đảm.

Hàn Thủy Thạch túm chặt lấy cổ Lộ Nhai, nhấc bổng hắn khỏi mặt đất, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn: “Đi!”

Lộ Nhai cũng biết là tư thế này trông thật khiếm nhã vô cùng, tức tốc vung vẩy hai chân cãi cự: “Không đơn giản như thế đâu. Ngươi làm vỡ pháp bảo bình Vô Tận của tông môn chúng ta, ta cần phải sửa sang kỹ càng lại thì mới có thể đưa ngươi đi được!”

Hàn Thủy Thạch biết việc này là thật, nhưng cũng không thả hắn ra: “Ngươi tới đó như thế nào?”

Lộ Nhai liếc qua hòn núi Ngọc ở sau lưng, trên trán đầm đìa mồ hôi nhưng mà vẫn cố nói cứng: “Tu vi của ta tới hạn, tự mình phi thăng lên đó. Chúng ta có một bảo vật truy vết có thể truy tìm tung tích của bất kỳ ai. Đầu tiên chúng ta xác định người mình muốn tìm đang ở trong tầng trời nào, sau đó sử dụng pháp trận liên tiếp. Nhưng mà sử dụng pháp trận liên tiếp cũng không phải là đơn giản, nhất định sẽ kéo theo cả lôi kiếp thiên địa tới. Vậy nên…”

Hàn Thủy Thạch bỗng hiểu ra: “Văn Đàn độ kiếp là giả? Lôi kiếp chính là pháp trận liên tiếp của các ngươi?”

Lộ Nhai liên tục gật đầu: “Văn Đàn trộm cắp tiên pháp của núi Vọng Trần, vốn chính là kẻ thù của núi Vọng Trần chúng ta, chẳng qua trước kia e ngại Không Thanh Tông chủ nên vẫn không tiện trả thù. Sau khi sử dụng pháp trận liên tiếp bắt được Văn Đàn, chúng ta liền nhốt hắn trong kính Vạn Không. Tiên môn của chúng ta có bốn món pháp bảo không gian, kính Vạn Không, hồ lô Vô Tâm, bình Vô Tận, tháp Nhiếp Yêu, đều là pháp bảo thượng cổ có thể tạo ra không gian liên tiếp…”

Hắn vẫn còn muốn nhiều lời nhưng Hàn Thủy Thạch thì lại chẳng có tâm trạng mà nghe, bàn tay đang nắm cổ hắn lại càng siết chặt hơn nữa. Lộ Nhai thấy vậy thì nhanh nhảu nói: “Giờ ta lập tức đi tu bổ bình Vô Tận, đưa ngươi về tìm Vấn Thủy!”

Hắn ra hiệu cho Hàn Thủy Thạch rời khu vực cấm địa này, nhưng mà ánh mắt lại bất giác liếc về phía núi Ngọc. Hàn Thủy Thạch tuy đã nhập ma nhưng cũng không phải kẻ ngốc, tức khắc phát hiện sự bất thường trong vẻ mặt của Lộ Nhai. Hắn nói: “Ngươi không định đưa ta về, đúng không?”

Lộ Nhai ngẩn ra, Hàn Thủy Thạch lại nói: “Thật ra, Lộ Nhai, ta không cần ngươi nói, cũng có thể biết được những suy nghĩ của ngươi, những suy nghĩ thực sự trong lòng ấy.”

Lộ Nhai mờ mịt hỏi: “Cái… Cái gì?”

Hàn Thủy Thạch vẫn bóp chặt Lộ Nhai trong tay, mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, giọng nói chợt gần chợt xa, tràn ngập sự vô thường trong ma quỷ: “Lúc trước ta không hành động, là bởi vì ta cảm thấy nếu mình thực sự làm thế thì mình quả thật là ma mất rồi.”

Lộ Nhai bắt đầu lờ mờ hiểu ra đây nhất định chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, đang định mở miệng nói tiếp thì ma khí từ tay của Hàn Thủy Thạch bất chợt ồ ạt trào ra, chèn ép nguyên thần của hắn!

Miệng hắn không ngừng mấp máy, nhưng lại chẳng thể phát ra bất cứ một âm thanh gì!

Hàn Thủy Thạch thấp giọng nói: “Nhưng mà ngươi lại một mực không chịu nói ra chân tướng, mà bản thân ta vốn dĩ đã là ma rồi, từ đầu đến cuối, vẫn luôn như vậy.”

Lộ Nhai liều mạng vẫy vùng. Hàn Thủy Thạch quả thực có cách biết được suy nghĩ ở trong lòng hắn – chỉ cần nuốt chửng nguyên thần của hắn, tế hắn cho Vạn Ma Trận là được!

“Không……” Môi của Lộ Nhai run lên. Trong khoảnh khắc đó, sợ hãi cực độ ngập tràn lòng hắn. Nếu thực sự bị luyện tế trong Vạn Ma Trận thì từ nay trở đi hắn sẽ biến thành một trong những ma ảnh kia, vĩnh viễn không thể nào mơ tưởng đến chuyện rời khỏi pháp trận được.

Trong nháy mắt ấy, đột nhiên hắn lại rất muốn dẫn con ma này trở về, kể hết mọi sự lại cho hắn biết. Nhưng mà Hàn Thủy Thạch rõ ràng là không định nghe hắn lải nhải thêm nữa, hai lần do dự của Lộ Nhai đã hao hết thảy nhẫn nại của hắn.

Nguyên thần của Lộ Nhai bị ma khí xâm lấn từng chút, từng chút một. Hắn có thể cảm giác được luồng ma khí ấy đang hòa tan nguyên thần của hắn, chuẩn bị xâm chiếm lấy cơ thể hắn. Đúng lúc này, bỗng có một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau: “Hàn Thủy Thạch?”

Hàn Thủy Thạch giật mình quay đầu, liền thấy cổng của núi Ngọc khai mở. Đứng trước cửa động phủ sâu hun hút là Vấn Thủy, một thân váy áo màu xanh.