Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 50




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôn lễ được tổ chức đúng dự định.

Hôn lễ đến trễ một năm, đầu tiên là thông báo ra bên ngoài, truyền thông rất háo hức, tin tức này được cả mảng giải trí và thương nghiệp quan tâm, hai nhà còn nói, ngày tổ chức hôn lễ, truyền thông có thể đến quay phim.

Đêm trước hôn lễ, Giang Vãn Lê rất khẩn trương.

Cô không biết bản thân khẩn trương vì điều gì.

Chuyện nên làm đều đã làm, người đàn ông cô cưới cũng không hề xa lạ, Phạn Ni đã ổn định, bây giờ đang trên đà phát triển, Tạ Hoài Dư làm đại ngôn Như ý nên sản phẩm càng hot hơn, cô thuận lợi tiếp nhận vị trí chủ tịch, trở thành người cầm quyền mới của Phạn Ni, là người nối nghiệp của ba, chú nhỏ có sự nghiệp riêng của mình nên chuyển nhượng hết cổ phần cho cô.

Tình cảm và sự nghiệp đều mỹ mãn, cô căn bản không cần khẩn trương.

Có lẽ là vì mặc áo cưới gả cho người đàn ông mình yêu, là ước mơ của mỗi cô gái.

Ước mơ của cô đã thành hiện thực.

*

Phòng hoá trang, Giang Vãn Lê nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, để nhân viên đeo trang sức cho cô.

Minh Trà mặc đồ phù dâu còn hồi hộp hơn cả cô: “Tớ rất khẩn trương, lần đầu tham gia một hôn lễ như vậy, hy vọng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, giày cao gót của tớ hơi cao, liệu có té ngã không?”

Lời cô ấy nói cũng chính là vấn đề Giang Vãn Lê quan tâm: “Không sao, cẩn thận một chút là được.”

“Còn có, có phải tớ rất có mị lực không?” Minh Trà bừng bừng hứng thú: “Hôm thử váy cưới với cậu ở cửa hàng váy cưới, chồng cậu có một người bạn tên Trần Tranh, anh ta một hai phải bắt tớ thêm bạn tốt.”

“Anh ta à, hình như là một hải vương đó.”

“Thật hay giả?” Minh Trà lắc đầu: “Thảo nào mình thấy bạn bè anh ta đều là nữ.”

“Thế nhưng anh ta khá thú vị, có thể sẽ khá hợp làm bạn với cậu.”

Minh Trà suy tư gì đó: “Hôm nay chú nhỏ cậu cũng đến đúng không?

Giang Vãn Lê gật đầu: “Đúng vậy.”

“Vậy chẳng phải hôm nay tớ được nhìn rất nhiều soái ca sao.” Minh Trà vui vẻ: “Bạn chồng cậu, chú nhỏ cậu, ông chủ tớ…. Không ngờ anh ta có quan hệ hợp tác với Bùi Thầm.”

“Đúng vậy, rất nhiều soái ca, cậu có thể chọn một người.”

“Không được.”

“Không chọn?”

“Sao lại chỉ chọn một?”

“…”

Thì ra là ngại một người quá ít.

Giang Vãn Lê nhìn gương cười, nha đầu này ngoài miệng thì cứng, thực tế lại nhát gan, nếu có mấy soái ca đứng trước mặt cô ấy thật, đoán chừng còn không dám chọn một người.

Trang điểm và thay đồ xong, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Minh Trà là phù dâu vội đi đến đỡ Giang Vãn Lê dậy: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, tớ khẩn trương quá.”

Giang Vãn Lê: “…”

Lại cướp mất lời của cô.

Hít sâu, sau đó trấn an bản thân, không cần khẩn trương.

Đến khi cô nhìn thấy Bùi Thầm, cảm giác khẩn trương liền biến mất, vẻ tươi cười xuất hiện trên khuôn mặt.

Hôn lễ của bọn họ được tổ chức ở một trang viên khách sạn, thời tiết rất đẹp, mặt cỏ xanh biếc, các đoá hoa nở rộ, có gió ấm áp.

Có khoảng mấy trăm khách quý.

Không giới hạn truyền thông, cho nên đi đến đâu cũng có máy quay đi theo.

Giang Vãn Lê đứng trước mặt Bùi Thầm, dù cô đi giày cao gót, nhưng vẫn thấp hơn anh, không thể không ngẩng đầu nhìn anh: “Anh khẩn trương sao.”

“Bình thường.” Anh cầm tay cô: “Là em khẩn trương.”

“Ừ, có chút.”

“Có anh đây.”

Có anh ở đây, Giang Vãn Lê yên tâm hơn hẳn, đặc biệt là khi mười ngón tay đan vào nhau, cô không cần lo nghĩ gì, chỉ cần giao cho anh là được.

Quá trình hôn lễ cũng không phức tạp, đơn giản nhưng lãng mạn.

Trên trời có các khinh khí cầu rực rỡ sắc màu, có cả trực thăng.

Dưới mặt đất, các khách quý nâng chén chúc mừng.

Người lớn hai nhà lên sân khấu phát biểu, hai vợ chồng trao nhẫn cho nhau.

Sau khi kết thúc hoạt động bên ngoài, thì đến thời gian dùng bữa bên trong.

Một chiếc bánh kem cổ điển hình lâu đài được đặt ở đại sảnh.

Sau khi cô dâu thay hỉ phục*, khoác tay chú rể đi cảm ơn khách khứa.

Khi tới bàn của bằng hữu, Trần Tranh ồn ào đầu tiên: “Thứ nhất, là bạn tốt của hai người, chúc hai người tân hôn hạnh phúc, thiên trường địa cửu, sớm sinh quý tử…Tiếp.”

“Được rồi, dừng lại.” Bùi Thầm đưa ly rượu cho anh ta: “Uống rượu, đừng nói nhiều.”

Nếu để cho Trần Tranh nói chuyện, đoán chừng anh ta không biết dừng lại.

Trần Tranh uống rượu nên tính tình hơi lớn, uống cạn ly rượu, nói tiếp: “Thầm ca, trong ngày vui, tôi nói thật, chúng tôi giống các cậu, cho dù là tình bạn hay tình yêu đều hy vọng hoà hảo, cậu biết ý tôi đúng không.”

Xong lại vỗ vai Tạ Hoài Dư: “Hoài Dư, cậu nói xem đúng không?”

Máy quay phim đều đồng loạt hướng về đây.

Tin tức về đại võng hồng rất đáng giá, bọn họ không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

“Đúng vậy.” Tạ Hoài Dư lười biếng trả lời, cũng cầm lấy ly rượu, kính rượu Bùi Thầm: “Anh em tốt.”

Lời không nhiều, chỉ ba từ nhưng đủ để thấy tâm ý.

Bọn họ hoà hảo.

Sẽ không truy cứu chuyện quá khứ, không quên hoàn toàn nhưng không ai sẽ nhìn lại nữa.

Bùi Thầm để ly rượu xuống, ôm Tạ Hoài Dư.

“Ôm cậu không thú vị.” Tạ Hoài Dư cười không đứng đắn: “Có thể ôm cô dâu không?”

Bùi Thầm: “Bảo Trần Tranh mặc váy cưới cho cậu ôm đi.”

“…”

Mọi người cười vang.

Mọi người đều cho rằng anh nói giỡn.

Chỉ có Tạ Hoài Dư không cười, anh ta nhớ Giang Vãn Lê nói anh ta là người không hiểu tình cảm.

Hiện tại anh ta đã hiểu một chút,

Thế nhưng vẫn giống với quá khứ, không thể làm gì, không thể ở bên người mình thích.

Hôn lễ ngày càng náo nhiệt.

Đặc biệt là mấy người bạn, giống y như mấy con khỉ ở Hoa Quả Sơn, ồn ào vô cùng.

Buổi tối, bọn họ lại đến biệt thự Thiên Thành nháo động phòng.

Hôn lễ đến muộn một năm, sao có thể là lần đầu tiên động phòng được, nhưng mọi người vẫn không biết mệt, tổ chức vài trò chơi đơn giản, còn mang đến một thùng rượu, định ồn ào ở nhà anh một đêm.

Trên TV đang chiếu hôn lễ của họ.

Truyền tâm bắt đầu suy đoán giá khinh khí cầu và trực thăng, tỏ vẻ nhìn như giản dị, nhưng thực ra là ném rất nhiều tiền vào hôn lễ này.

Hậu quả để truyền thông quay chụp tự nhiên chính là hình ảnh của bọn họ xuất hiện trên mạng, các cư dân mạng bàn tán đủ loại chuyện, ví như khăn trùm đầu của Giang Vãn Lê phải đến sáu chữ số, đôi giày thủy tinh phải hơn trăm vạn.

Nhưng mà chính đôi giày đó lại khiến Giang Vãn Lê mệt như chạy Marathon.

Lúc đầu cô vẫn còn sức ngồi chơi đùa cùng mấy người bạn, nhìn Trần Tranh trêu ghẹo Minh Trà.

Nhưng rồi thấy mệt mỏi, lấy cớ đi lên tầng.

Cô dựa vào lan can tầng 3, gió đêm mát lạnh, cô vừa thấy mệt vừa thấy thỏa mãn.

Hôn lễ của bọn họ vẫn chưa kết thúc, bây giờ là đến tiết mục của máy bay không người lái.

Xa xa, hơn một trăm chiếc máy bay không người lái di chuyển thành hình quả lê.

Còn tạo thành chữ: LOVE

Cô không nhịn được cười.

Lãng mạn thật đó.

Nghỉ ngơi không lâu, có người đến đây, cô nghe thấy tiếng bước chân đã đoán được đó là ai, lười biếng mở miệng: “Sao anh lên đây sớm vậy, không chơi cùng họ sao?”

Bùi Thầm đến gần, trả lời có bài có bản: “Vợ quan trọng hơn.”

Giang Vãn Lê quay đầu lại cười: “Nếu bọn họ nghe thấy, chắc chắn sẽ không tha cho anh.”

Đặc biệt là Trần Tranh lắm mồm, khéo lại lã chã lên án anh không coi mấy người anh em họ ra gì.

“Đêm động phòng đương nhiên phải bồi vợ.” Anh cười khẽ: “Lê Lê, tân hôn vui vẻ.”

Đã kết hôn được một năm mà anh vẫn gọi là tân hôn, Giang Vãn Lê vừa cười vừa nói: “Tân hôn vui vẻ.”

“Sớm sinh quý tử.”

“Sớm…” Lúc cô đang định lặp lại, lại nhận ra chuyện này quá nhanh, mặt không khỏi đỏ lên: “Ai, ai thèm sớm sinh quý tử với anh.”

Mới nói vài câu đã thẹn thùng.

Hai má hồng hồng nhìn rất đáng yêu.

Bùi Thầm không uống nhiều rượu, trên người chỉ có mùi rượu nhàn nhạt, sau khi trêu vợ xong thì cùng cô ngắm nhìn bầu trời.

Máy bay không người lái lại di chuyển thành hình khác.

Giang Vãn Lê ngẩng đầu, hứng thú nhìn.

Trên người cô là bộ váy cưới thứ ba, khá thoải mái, làn váy cũng không dài và nặng, vải lụa mỏng, mềm mại, phác họa thân hình hoàn mỹ của người phụ nữ.

Dưới tầng vẫn cực kỳ náo nhiệt.

Bọn họ ở đây yên tĩnh.

Nhưng tình cảm thì dào dạt.

Bùi Thầm ôm cô, có thể cảm nhận được độ ấm cơ thể cô qua lớp vải, cảm giác chân thực khiến người ta chắc chắn hơn, đây là hiện thực, không phải mơ.

Giang Vãn Lê cúi đầu nhìn bàn tay ở eo mình, cô cũng nâng tay lên đặt vào đó.

Bên tai là tiếng nói trầm thấp của Bùi Thầm: “Lê Lê.”

Anh ôm cô chặt hơn, giọng nói có vẻ cực kỳ thỏa mãn: “Cuối cùng anh cũng có được em.”

Cô từng là vọng tưởng của anh.

Hiện tại và về sau, cô chính là hạnh phúc của anh.

* Nó là cái này nè, tui không biết gọi là hỉ phục đúng không, nếu sai mọi người chỉ tui với, cảm ơn nhiều <3