Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 47




Ngồi lâu mới hiểu được tác hại của việc không tập thể dục thường xuyên.

Quả thực mệt chết mất.

Nếu cô kiên trì vận động hàng ngày, tập gập bụng, thì thể lực cũng không yếu đến mức này, bây giờ nằm úp sấp như con mèo, nằm bò trước mặt chủ nhân, đôi mắt ngấn nước, người ỉu xìu.

Thật sự rất mệt.

“Lê Lê?” Bùi Thầm không chê, dùng giọng khích lệ cô: “Thành ý của em chỉ có vậy thôi sao?”

“Không phải….” Cô lắc đầu, tóc dài phất phơ, giống một con nữ yêu bị giam cầm, rất xinh đẹp, giọng rất yếu đuối: “Em không cố ý…”

Dứt lời, định xuống dưới.

Lại bị người đàn ông nâng lên.

“Tiếp tục.”

“Anh giúp em.”

Trong phòng tập thể thao, ánh sáng vừa khéo, đây là thời cơ tốt để vận động.

Có thể là vì có người phối hợp và để thể hiện thành ý một trăm phần trăm, cho nên Giang Vãn Lê rất cố gắng, đương nhiên chỉ mình cô cho là vậy.

Cô nghĩ mình làm được nửa tiếng rồi.

Nhìn đồng hồ.

Mới được năm phút mà thôi.

Thể lực nam nữ cách xa nhau vậy sao, mỗi lần làm chuyện đó, rõ ràng rất lâu nhưng không thấy anh mệt mỏi, ôm cô dường như ôm con gà con.

Cuối cùng cô mệt đến mức nằm sấp xuống.

Làm cá mặn thật tốt.

“Lê Lê không đủ thành ý.” Bùi Thầm nhẹ nhàng nắm hàm dưới của cô: “Anh không bỏ qua chuyện này đâu.”

“Vì sao?”

“Hình như em quên rồi.” Anh thản nhiên nói: “Chuyện em và Tạ Hoài Dư ra ngoài ăn cơm, ngồi mấy tiếng em còn chưa bù cho anh.”

“…”

Cô khóc không ra nước mắt.

Quả thực không coi cô là người.

Thật tủi thân.

Cũng không phải cặp bồ sau lưng anh.

Chỉ dấu một bí mật mà thôi.

Hơn nữa bí mật này còn liên quan đến anh.

“Xấu lắm.” Cô nỉ non: “Không thích anh.”

Giọng yếu ớt như muỗi kêu, trong phòng còn có tiếng máy móc nên càng bé hơn, anh nhíu mày, nghe được một ít, nhưng lại nghĩ bản thân nghe nhầm.

Bí mật này, cuối cùng Giang Vãn Lê cũng không nói với Bùi Thầm.

Cho dù phải chịu ủy khuất.

Cho dù phải dỗ anh.

Chỉ dù gập bụng mệt chết người.

Cô không nói ra, tiết tháo của phụ nữ là quan trọng nhất.

Tuy quan hệ của hai người vẫn như trước đây, nên làm gì thì làm, nhưng bởi vì xuất hiện thứ gọi là bí mật nên vẫn có vách ngăn nhỏ, chỉ là không vạch trần ra.

Khẩn trương như vậy mấy ngày, Giang Vãn Lê nhận được tin Văn Nhàn hẹn cô đi nơi khác học tập.

Văn Nhàn nói: “Đại khái khoảng một tuần.”

Một tuần cũng không dài, nhưng đây là lần tách ra đầu tiên từ sau khi hai người kết hôn.

Có đi hay không, quyết định là của Giang Vãn Lê.

Cô lựa chọn đi, không chỉ vì học tập mà còn để hoà hoãn quan hệ của cô với Bùi Thầm.

Cô đi ra ngoài bình tĩnh trước đã, sau khi trở về sẽ nói với anh, bí mật của cô và Tạ Hoài Dư chính là việc cô thích anh.

Không biết anh nghe xong sẽ như thế nào.

Tóm lại Giang Vãn Lê dọn dẹp đồ đạc, trước khi đi thì nói qua với Bùi Thầm, Bùi Thầm cũng không nhiều lời, dường như sẽ không nhớ cô.

Người đàn ông keo kiệt.

Ghen gì ghen lâu vậy.

Hơn nữa vừa ghen vừa không lưu tình ăn sạch cô.

Trước khi lên máy bay, Giang Vãn Lê gọi cho Bùi Thầm nhưng anh không bắt máy.

Chỉ có thể gửi tin nhắn.

[Em đi đây, anh không cần nhớ em đâu.]

Hai giờ sau, Bùi Thầm mới đọc được tin nhắn.

Cô đi tỉnh bên cạnh.

Đi máy bay không đến hai tiếng.

Bùi Thầm nhìn tin nhắn, không nhắn lại, đợi cô gọi điện thoại cho anh.

Nhưng mà chờ đến chạng vạng, vẫn chưa nhận được điện thoại của cô.

Thư ký Lương bên cạnh Bùi Thầm không thể không nhắc nhở: “Bùi tổng, anh muốn gọi điện cho phu nhân không?”

“Không cần.”

“Có lẽ cô ấy đang chờ điện thoại của anh.”

Thư ký Lương làm việc nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, anh ta rất hiểu chuyện khuyên giải này.

Anh ta đếm được số lần Bùi Thầm nhìn điện thoại, từ trưa đến giờ ít nhất cũng phải hơn hai mươi lần.

Rõ ràng rất muốn gọi hỏi, nhưng lại làm giá, bọn họ giận dỗi nhau sao, hình như là không.

Dưới sự nhắc nhở của thư ký Lương, Bùi Thầm gọi điện thoại cho Giang Vãn Lê.

“Alo… Em đang bận.” Nghe tiếng Giang Vãn Lê bên kia hơi mệt: “Sao vậy, có chuyện gì à?”

“Muốn xác định em bình an.”

“À, xin lỗi, quên gọi điện thoại cho anh.”

Giọng cô vân đạm phong khinh.

Dường như không biết có người nhớ thương cô cả buổi trưa.

Có bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng Bùi Thầm chỉ nhắc nhở một câu: “Nhớ ăn cơm, đi ngủ sớm.”

“Ừ, anh cũng vậy.”

Sau đó liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Bùi Thầm có hơi bực bội, tháo mắt kính trên sống mũi, ném sang một bên, gây ra tiếng không nhỏ, thư ký Lương nghĩ tầm, đoán chừng là chuyện xấu.

“Cậu nói xem.” Bùi Thầm lên tiếng: “Cô gái hơn hai mươi tuổi thì có bí mật.”

“Cái này… Không nên hỏi tôi.”

“Tôi không biết mới hỏi cậu.”

“…” Anh ta cũng không phải cô gái hơn hai mươi tuổi, sao biết được chuyện này.

Thư ký Lương cười miễn cưỡng: “Chắc là phiền não về sinh hoạt hàng ngày.”

Điều này không phải là không thể.

Giang Vãn Lê có phiền não, không cẩn thận bị Tạ Hoài Dư phát hiện, lấy làm nhược điểm uy hiếp.

Thế nhưng tại sao lại không nói phiền não này với chồng?

Giang Vãn Lê đi công tác bảy ngày thì Bùi Thầm dành ba ngày để suy nghĩ về bí mật này.

Ba ngày còn lại, anh suy nghĩ về cô.

Sắp thấy người kia sắp về, thì bỗng nhiên lại nhận được tin nhắn của Giang Vãn Lê, cô nói phải ở lại đó thêm mấy ngày.

Lúc Bùi Thầm nhận được tin nhắn, anh đang ở Linh Độ.

Quanh thân là mùi thuốc là và mùi rượu, vô cùng náo nhiệt nhưng anh lại không có hứng thú.

Kéo cà vạt, muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lại bị Trần Tranh gọi: “Thầm ca đi đâu vậy?”

“Hút thuốc, đi không?”

“Sao sắc mặt kém vậy?” Trần Tranh rất tinh mắt: “Nếu không để Lục Kính khám cho? Chẳng nhẽ thận hư?”

Làm bác sĩ, Lục Kính làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cũng rất ít khi xuất hiện ở đây, lúc này cầm ly rượu, cười trêu ghẹo: “Tôi đoán là bệnh tương tư, tôi không trị được bệnh đó.”

Thật tốt, không muốn hút thuốc nữa, muốn đánh bọn họ để giải toả tâm tình.

“Hôm nay trời không đẹp, quả thật tâm trạng dễ bị ảnh hưởng.” Trần Tranh da dáng an ủi: “Đoán chừng là muốn mưa.”

Có một nữ sinh đến cửa sổ: “Đã mưa.”

“Mưa rồi?” Trần Tranh vừa nói vừa đẩy đám người đi ra xem: “Mưa thật rồi, thảo nào hôm nay lạnh muốn chết.”

“Còn có sấm chớp nữa.” Nữ sinh kia lại nói.

Nghe nói có sấm chớp, Bùi Thầm liếc mắt nhìn.

Mọi người vẫn đang rất vui vẻ, cho dù bên ngoài có sấm chớp cũng không ai quan tâm.

“Sao vậy?” Trần Tranh xoay người lại đây: “Trời không tốt, sắc mặt cậu cũng biến theo?”

Còn kém hơn vừa nãy.

Nhìn cũng không giống cãi nhau với vợ.

“Không có gì.” Bùi Thầm chọn đại một chỗ ngồi xuống, uống một ly nước lạnh để bản thân bình tĩnh lại.

Những người đến đây hầu như không chơi điện thoại, nhưng Bùi Thầm giờ lại cầm điện thoại, ánh sáng màn hình điện thoại phản chiếu lên mặt anh, biểu cảm rất nghiêm túc.

“Hôm nay cậu ta rất không thích hợp.” Trần Tranh nói.

Tạ Hoài Dư ngồi vắt chân lướt điện thoại, vừa uống rượu nói mát: “Không thích hợp là đúng rồi, ngày nào cũng thích hợp, đó là người bình thường sao?”

“Cũng đúng.” Trần Tranh cười: “Trước khi kết hôn cậu ta giống như xì một tên đầu gỗ.”

“Hiện tại người ta đã là người đã kết hôn, đương nhiên phải quan tâm đến chuyện của vợ rồi.” Tạ Hoài Dư trào phúng: “Đúng không, họ Bùi?”

Bùi Thầm làm như không nghe thấy, lạnh lùng nhìn màn hình dự báo thời tiết.

Ngày mai tỉnh bên nhiều mây, mưa rào, có sấm chớp.

Anh nhíu mày.

“Mới nói vài câu đã không vui.” Tạ Hoài Dư thấy anh như vậy, càng nói càng hăng: “Keo kiệt bủn xỉn, đừng nói tôi là, cậu vân tức giận chuyện của tôi với vợ cậu, nếu vậy thì tôi có tội to.”

“Chuyện của chúng tôi, cậu có liên quan gì mà có tội.”

“Hai người không cãi nhau?”

“Không.” Bùi Thầm nhàn nhạt nói: “Rất ân ái.”

“Hừ, tôi không tin đâu.” Tạ Hoài Dư cười lạnh: “Ân ái thì cậu đã không có bộ dáng này, để tôi nghĩ lại, chắc chắn cậu ghen ghét vì tôi với vợ cậu có bí mật riêng.”

Bùi Thầm không nói gì.

Tạ Hoài Dư tiếp tục đắc ý: “Ai dà, muốn biết bí mật đó là gì không, tôi không nói với cậu đâu nhé.”

“Tôi biết rồi.”

“Cậu biết rồi?”

“Ừ.’

Tạ Hoài Dư ngạc nhiên, nhưng lại nghĩ lại, cũng không ngoài ý muốn: “Tôi còn tưởng cô ta thẹn thùng, một khoảng thời gian nữa mới nói.”

Bùi Thầm nhì Tạ Hoài Dư.

Anh cũng không biết bí mật của họ là gì.

Nhưng hiện tại.

Anh có thể đoán được.

Mà Bùi Thầm im lặng cũng khiến Tạ Hoài Dư nhận ra anh lừa gạt.

Anh có biết cái đếch gì đâu.

“Mẹ nó, Bùi Thầm cậu…”

Tạ Hoài Dư đang muốn chửi đổng, người đàn ông kia đã cầm lấy chìa khoá xe, xoay người đi rồi.

“Cậu đi đâu…” Trần Tranh gọi phía sau.

“Tìm cô ấy.” 

Ba chữ, tìm cô ấy.

Nghe rất bình thường.

Thế nhưng người ta ở tỉnh khác, bây giờ trời còn mưa, tìm kiểu gì?

“Hơn nửa đêm đâu có máy bay bay.” Trần Tranh lầm bầm: “Cậu ta nghĩ cậu ta có cánh bay qua sao?”

Không thể ngồi máy bay, càng không thể mọc cánh bay qua.

Như vậy chỉ có thể lái xe đến.

Tỉnh đó cách nơi này hơn ngàn dặm.

Ít nhất cũng cần bảy tám tiếng đồng hồ.

Mấy anh em họ phản ứng ra thì Bùi Thầm đã trên đường đi.

Tạ Hoài Dư không chịu nói nhưng anh có thể loáng thoáng đoán ra.

Nhưng không chắc chắn lắm, anh vẫn đến gặp cô đã.

5 giờ sáng, trời chưa sáng, vẫn còn tối.

Cửa sổ phòng ở khách sạn quên không đóng, Giang Vãn Lê bị lạnh nên tỉnh dậy, thấy điện thoại sáng, là Bùi Thầm gọi đến.

“Alo…” Cô mơ hồ.

“Anh tới rồi.”

“Cái gì?”

Cô còn chưa tỉnh ngủ.

Năm phút sau.

Giang Vãn Lê đã thay quần áo, trợn tròn mắt đi xuống đại sảnh khách sạn.

Cách đó không xa, Bùi Thầm lẳng lặng đứng đợi.

Bóng dáng, gương mặt quen thuộc khiến cô tin đây không phải mơ.

“Sao mặc ít vậy?”

Mới gặp mặt, câu đầu tiên đã phàn nàn, đây chắc chắn là anh rồi.

Mãi đến khi vào thang máy, Giang Vãn Lê vẫn mờ mịt: “Sao anh lại đến đây?”

“Nhớ em.”

“Hả?”

Cô nghi hoặc.

Căn bản không ngờ anh lại nói thẳng ra như vậy.

Cô đi công tác một tuần, anh vẫn vì bí mật kia, không thèm phản ứng với cô, chờ cô về dỗ.

“Em không nhớ anh sao, Lê Lê.” Bùi Thầm nhẹ nhàng ôm eo cô, lại hỏi nữa: “Có nhớ không?”

“Có…” 

Giọng cô có vẻ ngái ngủ, có chút có lệ, nhưng Bùi Thầm vẫn thấy mỹ mãn, ôm cô từ phía sau, giọng trầm ấm: “Anh nhớ em, anh cũng… Rất yêu em.”