Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 21




Căn phòng tắm đầy hơi nước, tầm nhìn mông lung khiến tim người ta đập nhanh hơn.

Sau khi bị kéo vào, lưng Giang Vãn Lê dính vào vách tường đầy bọt nước, đại não trống rỗng, không biết suy nghĩ bay xa đến dặm nào, ánh mắt vì ngạc nhiên mà trợn tròn, chỉ một lát sau đã bị hơi nước che phủ, lông mi dài và dày giống như là cái quạt nhỏ.

Người đàn ông trước mắt chắc là đang chuẩn bị tắm.

Không mặc áo sơ mi, quần Tây, cơ thể cao to và gợi cảm, anh đứng trước mặt Giang Vãn Lê, vẻ mặt có chút ngả ngớn.

“Làm gì vậy Lê Lê.” Giọng nói trầm thấp phát ra trong bầu không khí mờ ám: “Ở ngoài nói nhiều vậy, là muốn anh đi ra ngoài, hay là muốn vào giúp anh.”

“…”

Cô định lùi về bước, nhưng phía sau lưng là vách tường, chỉ có thể hơi nghiêng, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ủy khuất: “Không phải, em chỉ muốn giải thích thôi.”

“Đợi lát nữa giải thích không được sao?”

“… Em sợ anh hiểu lầm rồi tức giận.” Cô rì rì nói: “Nhỡ đâu anh tức giận rồi bị ngã, vậy cũng sẽ có một phần lỗi của em.”

Cô bỗng nghĩ ra ý này.

Lúc vội vàng giải thích cô căn bản không nghĩ nhiều.

Nếu biết mình sẽ bị kéo vào phòng tắm, cô sẽ im lặng không nói gì.

“Anh vừa mới nghe được cái gì ta?” Ngón tay Bùi Thầm nghịch vành tai cô, sườn mặt dường như sắp chạm cả vào tai cô, hơi thở nóng bỏng, tiếng nói trầm thấp: “Em nói, em bôi kem giúp anh.”

“…”

“Toàn thân sao?”

“….”

Cô hoàn toàn sai lầm khi giải thích!!!

Nghe những lời trêu chọc này, chứng minh anh căn bản không tức giận, là cô ngu ngốc tự mình chuốc lấy khổ.

Giờ đổi ý vẫn kịp không?

“Hình như em.” Giang Vãn Lê nói mò: “Chưa từng bôi kem cho đàn ông.”

“Không sao, anh không cần em xoa.”

“Thật sao?”

“Đến đây làm chuyện khác.”

“…”

Cô có cảm giác đó không phải chuyện tốt.

Thời điểm phát hiện mình bị anh ôm đặt trên bồn rửa mặt, Giang Vãn Lê biết suy nghĩ của mình là đúng.

“Đừng…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ không tình nguyện: “Đừng ở đây…”

“Anh tắt điện nhé?” Bùi Thầm ôm cô, nhẹ giọng trấn an.

Cô giống như các loài động vật nhỏ, trấn an vĩnh viễn có tác dụng, cũng thích trầm mê trong hoàn cảnh tối.

Phòng tắm không bật đèn nhưng có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào.

Cơ thể Giang Vãn Lê nhỏ xinh nhưng cũng rất cân xứng, gần như là hoàn mỹ, da thịt còn trắng hơn cả ánh trăng, xương quai xanh rõ ràng, làm tôn lên chiếc cổ thiên nga.

Cơ hồ làm cho người ta trầm mê.

Chỗ nào cũng vậy.

Rạng sáng.

Cô gái ngủ rất say.

Cô rất dễ mệt, không được bao lâu đã giống như con mèo say rượu, mềm nhũn dựa vào ngực người đàn ông, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rầm rì, nỉ non.

Sau khi hút một điếu thuốc, điện thoại Bùi Thầm vang lên.

Anh nhíu mày bắt máy, nhìn người trên giường không bị đánh thức.

Anh đi ra ngoài nói: “Chuyện gì?”

Bạn tố Trần Tranh nói: “Thầm ca, không phải cậu muốn hẹn Tạ Hoài Dư sao, giờ cậu ta đang ở Linh Độ, cậu muốn đến đây một chuyến không?”

Thời gian không còn sớm.

Nhưng đối với những người sống về đêm thì giờ mới chỉ là bắt đầu.

Linh Độ là quán bar lớn nhất An Thành.

Trong ghế lô VIP đều là nhóm thiếu gia bất cần đời ngòi, nam nữ lẫn lộn, cực kỳ náo nhiệt, hầu như mọi người đều vậy quanh bàn cờ nịnh bợ đại thiếu gia.

Tối nay là lễ tẩy trần cho một người bạn.

Đương sự thích nổi bật, thích náo nhiệt, bởi vậy có không ít người tham gia, mùi thuốc lá, mùi rượu cùng mùi nước hoa phụ nữ trộn lẫn nhau, đây cũng là mùi thường thấy trong thế giới của người trưởng thành.

Cục trưởng cục cảnh sát là Trần Tranh, cũng là ông chủ của quán bar, kiến thức sâu rộng, bạn bè nhiều, nói cũng nhiều nên không gian cực kỳ náo nhiệt.

Anh ta rất hứng thú ngồi bên cạnh người đàn ông kia, nói chuyện trên trời dưới đất.

Dù sao lâu rồi họ không gặp mặt, đã từng là anh em tốt nhất, cho nên có rất nhiều lời muốn nói.

Cửa bỗng nhiên bị mở ra.

Người đến làm mọi người bất ngờ, sau một lát yên tĩnh thì vội vàng đứng dậy chào đón.

Nhưng người đến lại khiến vai chính đêm nay không vui.

Đại thiếu gia nhíu mày, hung tợn nhìn Trần Tranh: “Đừng nói với tôi là cậu gọi cậu ta đến.

Trần Tranh nhìn về phía cửa, cho Bùi Thầm một ánh mắt.

Đồng thời, anh ra giải thích với Tạ đại thiếu gia: “Tôi thật sự không biết Thầm ca sẽ đến, hiện tại cậu ta là người có vợ, tôi muốn cậu ta đến cũng không gọi được, ai ngờ đêm nay cậu ta lại xuất hiện.”

“À.”

“Tạ đại thiếu.” Trần Tranh cười nịnh nọt: “Hãy để ý đến giao tình của chúng ta nhiều năm, cậu đừng căng quá.”

Người đàn ông được gọi là Tạ đại thiếu cười lạnh.

Anh ta không phải người rộng lượng gì, người vừa đến là người anh ta không muốn gặp, nhưng nếu bây giờ anh ta rời đi, vậy sẽ hạ thấp thân phận, làm vậy giống như anh ta nhường chỗ lại cho Bùi Thầm vậy.

Bởi vậy anh ta không động đậy, mà sau khi Bùi Thầm nhìn về phía này thì cũng đi đến đây như dự kiến.

Theo từng bước đi, không khí trong ghế lô ngày càng vi diệu.

Trần Tranh thở dài một hơi, đi lên đón Bùi Thầm.

Anh ta hạ giọng: “Trước đừng đề cập đến chuyện xe, hai người làm lành đi đã.”

Hai bên đều là anh em, Trần Tranh cũng rất khó xử.

Nhiều năm trước, cả Lục Kính nữa, bốn người bọn họ rất thân thiết, người khác không xen vào được.

Nhưng vì vài chuyện, Tạ Hoài Dư và Bùi Thầm không qua lại với nhau nữa, quan hệ của tất cả bọn họ cũng không được như trước nữa.

Mấy năm nay, quan hệ của hai người họ vẫn chưa dịu đi, như nước với lửa.

Dạo này Bùi Thầm có việc cần Tạ Hoài Dư giúp, nhưng Tạ Hoài Dư lại không muốn gặp mặt.

Đêm nay có thể coi là lần đầu tiên gặp lại của hai người họ sau nhiều năm.

Hy vọng đừng ồn ào.

Trần Tranh nghĩ như vậy nhưng hai người kia dường như không hề có ý này.

Bùi Thầm giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống đối diện Tạ Hoài Dư.

Vẫn chưa bắt đầu đánh bài, chưa có thắng thua, nhưng ánh mắt hai người đều sắc bén lạnh lùng, vô hình đã thành lập mối quan hệ đối nghịch, đến cả cô tiếp rượu cũng không dám đến đây.

“Thư ký tôi liên hệ với cậu 26 lần, tôi gọi cho cậu 3 lần, tới chỗ gặt mặt 5 năm thì cả 5 lần đều bị cho leo cây.”

“Cho nên cậu muốn mắng tôi?”

“Hy vọng cậu dành ra một chút thời gian đi ăn bữa cơm.” Bùi Thầm thản nhiên nói: “Nếu vẫn không thấy cậu, vậy tôi sẽ gặp ba cậu trước.”

Tay Tạ Hoài Dư siết chặt, tức giận, nhiều năm rồi, người này vẫn không áy náy chút nào, mồm miệng vẫn bình tĩnh như trước đây, vẫn kiêu ngạo đến mức không coi ai ra gì.

Tạ Hoài Dư tiện tay mở một lá bài: “Bùi Thầm, cậu thấy tôi là người dễ bị uy hiếp sao?”

Nhìn cũng không giống.

Nhưng mà Bùi Thầm cũng không phải là người hành động không suy nghĩ, nếu anh đã nói như vậy, vậy chắc chắn anh đã tính trước.

Tạ đại thiếu mấy năm nay sống phóng túng, chỉ có xe thể thao và người đẹp, không quản chuyện công ty gia tốc, tức là tiền anh ta tiêu vẫn là do ba anh ta cấp.

Trước đó ba anh ta đầu tư nợ Bùi tổng một ít ân huệ, đừng nói là Bùi Thầm mượn chiếc xe kia làm thí nghiệm, cho dù muốn chiếc xe đó, ba anh ta sẽ đưa luôn cho anh.

“Đều là anh em cả, đừng tuyệt tình như vậy.”

Trần Tranh đứng bên cạnh hòa giải: “Thực ra Hoài Dư đã giúp cậu rồi, sau khi biết chuyện đã cho vận chuyển xe từ nước ngoài về, chắc giờ đang trên đường…”

Còn chưa nói xong, chân anh ta đã bị người kia đá một phát.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tạ Hoài Dư lúc này vì tức giận nên vặn vẹo: “Cậu đừng nói hươu nói vượn, mẹ nó tôi đây không giúp cậu ta.”

Trần Tranh ủy khuất nhún vai, bỏ đi, anh ta nên im miệng.

Im miệng cũng vô dụng, Bùi Thầm đã biết chuyện này.

Bất ngờ nhưng cũng không bất ngờ.

Anh và Tạ Hoài Dư có ân oán, nhưng vẫn còn chút tình cảm bạn bè.

Hai người rất ít biểu đạt tâm ý với nhau, sau khi biết tấm lòng anh ta, Bùi Thầm nói: “Cảm ơn.”

Tạ Hoài Dư nhíu mày, càng tức: “Ông đây chưa nói giúp cậu.”

“Đại khái khoảng bao lâu thì về đến?”

“?” Tạ Hoài Dư: “Cậu nghễnh ngãng?”

“Tôi muốn sớm cho vợ tôi một lời giải thích.”

Người họ Bùi này thật biết đùa, rõ ràng nhờ người khác giúp đỡ nhưng lại không chịu cúi đầu, vẻ mặt ung dung, người ngoài không biết tình huống nhìn còn tưởng Tạ Hoài Dư thiếu anh tám trăm tám mươi vạn.

Tức giận xong, Tạ Hoài Dư cố gắng bình tĩnh lại, đôi mắt đào hoa không có chút độ ấm, lạnh như băng nhìn người đàn ông đối diện, dường như đang nghi ngờ một chuyện, không thể ngờ có một ngày người này sẽ kết hôn, sẽ đến tìm anh ta vì một người phụ nữ.

Còn tưởng cả đời này bọn họ không có cơ hội nói chuyện với nhau.

Cho dù tò mò, Tạ Hoài Dư cũng không hỏi thẳng, cho Trần Tranh một ánh mắt- Cậu ta kết hôn từ khi nào?

Thấy không khí dịu đi, Trần Tranh vô cùng hiểu đạo lý: “Vừa lãnh chứng không lâu, cô dâu rất xinh đẹp?”

“Là người mù?”

“Không phải.” Trả lời xong, Trần Tranh mới ý thức được Tạ Hoài Dư đang âm thầm mắng chửi người, đau đầu nhíu mày, hai người này đều là tổ tông, anh ta đứng ở giữa thật sự rất khó thở.

“Thầm ca đã kết hôn.” Trần Tranh vội bỏ qua đề tài kia: “Chúng ta cũng không còn trẻ, Hoài Dư cậu thì sao? Hẹn bạn gái đến đây không?”

“Không có bạn gái.”

“Không thể nào, có nhiều em gái mê cậu vậy mà cậu vẫn độc thân?”

“Chướng mắt.”

“Ánh mắt cậu rất cao.” Trần Tranh không tin: “Tôi không tin trong hội bạn cậu không có mỹ nữ, giới thiệu mấy người với người bạn thân này đi.”

Nhìn quen đủ kiểu người đẹp trong vòng luẩn quẩn, ánh mắt Tạ Hoài Dư rất cao, nhắc đến hầu như là không hứng thú, nghe ông bạn nói vậy, anh ta mở Wechat ra.

Mỹ nữ chân chính đập vào mắt không nhiều, cô gái hôm nay vừa mới thêm Wechat thật ra không tồi.

Tạ Hoài Dư nói: “Có một người khá xinh.”

Trần Tranh hứng thú: “Nghe cậu khen người ta xinh thật bất ngờ, khéo mặt trời lại mọc ở phía Tây, có ảnh chụp không? Cho tôi xem.”

Buổi chiều vừa thêm Wechat, vẫn chưa có cơ hội nói chuyện phiếm, Tạ Hoài Dư định xem ảnh chụp của cô phát trong vòng bạn bè, lại phát hiện ra một chuyện.

Anh ta bị xóa.

Anh ta cư nhiên bị xóa??

Anh ta đã chủ động đưa mã QR Wechat vậy mà em gái kia lại chủ động xóa.

Thấy sắc mặt Tạ Hoài Dư biến hóa, Trần Tranh tò mò: “Sao vậy?”

Tạ Hoài Dư cất điện thoại đi, tức giận nói; “Không có gì.”

Trần Tranh sờ sờ đâu: “Không có ảnh chụp sao? Không đến nỗi thế chứ, nào có em gái nào không đăng ảnh tự chụp trong vòng bạn bè?”

Nghe vậy, mặt Tạ Hoài Dư càng khó coi hơn.

Từ trước đến nay, Tạ Hoài Dư chưa từng nghi ngờ mị lực của mình, từ nhỏ đã là người người gặp người thích, lớn lên cũng nhận được rất nhiều thư tình, với khuôn mặt của anh ta ở trong giới giải trí chắc chắn sẽ như cá gặp nước.

Mà hôm nay, nhìn thấy tín hiệu không thể gửi tin nhắn, anh ta nhéo ấn đường, cảm giác buồn bực dấy lên.

Trần Tranh không hiểu sao anh ta lại bày ra bộ mặt đáng ghét đó, không cho xem thì thôi, để tránh hai người này căng thẳng, anh ta lựa chọn tránh mấy chủ đề gây mất hứng, nhìn Bùi Thầm.

Phía trước anh ta liên tục hẹn Bùi Thầm đến đây uống rượu, nhưng người đàn ông đã kết hôn tỏ vẻ về nhà có việc cho nên không đi được, điều này không nghi ngờ chính là đả kích lớn đối với những người độc thân bọn họ, tình anh em thân thiết nhưng ở trước mắt phụ nữ thì chỉ là sắt vụn không đáng giá.

Lần này nếu không phải Tạ Hoài Dư ở đây, đoán chừng anh cũng sẽ không đến đây.

Trong ghế lô mọi người chơi đùa rất ồn ào, Bùi Thầm không hứng thú lắm, thấy thời gian không còn sớm, đẩy chén rượu trước mặt, định đứng dậy rời đi.

Nhìn thấy động tác của anh, Trần Tranh ngạc nhiên: “Đi đâu vậy Thầm ca, ở lại chơi một lúc không được sao?”

“Về nhà.”

“Không phải chứ.” Trần Tranh vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Giờ mà về gì chứ? Không phải là nhớ vợ đấy chứ?”

Tạ Hoài Dư trào phúng: “Loại như anh ta mà cũng nhớ phụ nữ sao?”

Từ trước đến giờ, không chỉ mấy người bọn họ mà người ngoài cũng biết.

Từng là một thiếu niên thiên tài, ngôi sao trong giới khoa học kỹ thuật tương lai, đời học sinh chỉ biết học tập, từ chối các cô gái vì cảm thấy lãng phí thời gian, là người theo chủ nghĩa duy vật, nhưng lại làm hai việc khiến mọi người sốc. Việc thứ nhất là bỏ việc nghiên cứu, ra nước ngoài, dùng tầm nhìn độc đáo đầu tư vào quặng mỏ, đi theo con đường kinh doanh. Việc thứ hai là kết hôn chớp nhoáng.

Mà bây giờ người hoàn toàn không dính dáng đến phụ nữ, dường như đang nhớ người phụ nữ ở nhà.

Bùi Thầm không đáp lại lời trêu chọc của họ, có hơi phiền toái, lại ngồi xuống lần nữa, nhận một chén rượu, uống một ngụm làm ấm họng, yết hầu chuyển động lên xuống, trong ghế lô với ánh sáng mông lung ảm đạm, bớt đi vài phần nhã nhặn, tăng thêm vài phần gợi cảm so với bình thường.

Người đã ngồi xuống, nhưng Trần Tranh vẫn chưa từ bỏ ý định, tiến lên hỏi: “Sao lại không đi nữa? Bị bọn tôi nói đúng nên chột dạ?”

Bùi Thầm lạnh lùng nhìn.

Cho dù anh ở lại hay rời đi đều không tránh được mấy lời trêu chọc.

Trần Tranh dính như thuốc bôi da chó: “Rốt cuộc là nhớ hay không nhớ vợ? Cho một câu trả lời dứt khoát nào, nếu cậu nhớ vậy bọn tôi sẽ cho cậu về.”

Môi mỏng Bùi Thầm khẽ động: “Không nhớ.”

“Không nhớ sao?”

“Ừ.”

Trần Tranh chớp mắt, xuất hiện ý xấu, làm ra vẻ hô to: “Hình như có một mỹ nữ ngoài cửa, a, đây không phải em gái Vãn Lê sao?”

Giây tiếp theo, ánh mắt Bùi Thầm nhìn về phía cửa.

Không có ai.

Trúng kế.

Trần Tranh cười to, vạch trần không lưu tình chút nào: “Còn nói không nhớ, không nhớ cậu nhìn về phía cửa làm gì!”