Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 49




Tông Chính Dập bằng lòng để Tông Chính Diễm ở bên cạnh Kiều Linh Nhi, trong lòng Tông Chính Diễm cũng hiểu rõ đó thật ra là vì để cho hắn bảo vệ Kiều Linh Nhi, đối với lần này hắn quả thực cũng để ý.

Chẳng qua bây giờ có một vấn đề, hắn tuy rằng có thể không để ý tới xem thường của lão đầu tử Tông Chính Vô Song ở trong phủ, lại không thể không đi ra, chí ít Tông Chính gia có thể trở thành đệ tam thế gia, đều là do hắn một tay tạo dựng lên.

Võ công của Thanh Diệp không thấp, nhưng Tông chính Dập vẫn muốn cho hắn bảo hộ, có thể tưởng tượng được bản lĩnh đối phương như thế nào!

Bên ngoài phủ là một nơi nguy hiểm, Tông Chính Diễm vốn định xin nghỉ phép nửa ngày với Kiều Linh Nhi, nhưng lời còn chưa nói, đã thấy nàng mặc một thân trang phục nam tử.

Tuy rằng mấy ngày trước Kiều Linh Nhi đều giả trang nam tử, nhưng hôm nay nàng mặc bạch sam tinh xảo, thêu hoa văn tinh tế, bên ngoài khoác một áo lục mỏng, một đầu tóc đen nhánh toàn bộ được buộc lên, dùng trâm bạch ngọc cố định. Trong tay cầm quạt giấy, môi đỏ mọng hơi cong, khuôn mặt xinh đẹp tà mị tinh xảo giống như yêu tinh vậy, chuẩn xác mà nói, là trích tiên rơi xuống trần thế.

Tông Chính Diễm nhìn người đi tới, trong lúc nhất thời quên mất hô hấp, mãi đến khi Kiều Linh Nhi đứng ở trước mặt của hắn, mang theo mùi thơm nhàn nhạt không rõ tên, rốt cục gọi ý thức của hắn quay trở về.

“Nhị… Nhị tẩu?” Tông Chính Diễm có chút luống cuống gọi một tiếng.

Thấy vậy, Kiều Linh Nhi dùng chiết phiến gõ nhẹ trán của hắn một cái, dáng vẻ bí hiểm: “Tiểu thúc, không nhận ra à?”

“Không có… Không có, a… Ha ha…” Tông Chính Diễm trống ngực đột nhiên nhảy một cái, đáy lòng khinh bỉ bản thân một phen.

“Vậy thì đi thôi!” Kiều Linh Nhi dùng tay ra hiệu cho Lam Phong và Thanh Diệp bên cạnh, hai người cũng cùng nhau tiến lên.

“A?” Tông Chính Diễm lại không phản ứng kịp.

“Tam thiếu gia, Tuyết lão bản đã ở trên thuyền chờ ngài.” Gã sai vặt tiến lên thúc giục.

Đầu óc Tông Chính Diễm tắt máy trong nháy mắt, Kiều Linh Nhi đi ở phía trước đúng vào lúc này nghiêng đầu: “Tiểu thúc, việc buôn bán chú trọng nhất chính là giữ chữ tín, thúc hẹn người ta, nếu như còn không đi, sẽ làm chậm trễ thời gian.”

Kiều Linh Nhi nói một phen nhắc nhở Tông Chính Diễm, hắn hồi thần lại trong thời gian ngắn nhất, nhưng khi lại nhìn đến ba người Kiều Linh Nhi, Lam Phong, Thanh Diệp lên ngựa lại bối rối.

“Nhị tẩu, tẩu muốn…”

Kiều Linh Nhi cười mị hoặc chúng sinh, siết chặt dây cương nói: “Tiểu thúc, nghe nói hôm nay có một lô đồ sứ sẽ tới phải không?”

“A? Vâng…” Tông Chính Diễm phản xạ có điều kiện gật đầu.

“Vậy thì đi thôi!” Kiều Linh Nhi cầm chiết phiến trong tay mượn sức lực cổ tay xoay một vòng, cho vào tay áo, hai chân kẹp vào bụng ngựa, cả người cùng ngựa lập tức phi như bay.

Lam Phong và Thanh Diệp bất động thanh sắc đi theo Kiều Linh Nhi, Tông Chính Diễm ngược lại, thật lâu mới phản ứng được, giữa không trung, chỉ có thể nghe được tiếng thét chói tai giật mình của hắn.

Hôm nay có một lô đồ sứ đến từ trên biển, một khoản hóa đơn không nhỏ, đợi Tông Chính Diễm đích thân đi trước giám định.

Ở thế giới này có đồ sứ, hơn nữa hình thức đa dạng, hoa văn cũng cực kỳ mỹ lệ. Những thứ này lúc Kiều Linh Nhi vẫn còn ở Kiều gia đã thấy qua rất nhiều, cũng chân chính cảm khái sự thông minh của người ở thế giới này.

Nàng nghiên cứu chủ yếu là chuyên ngành lịch sử, trộm đồ cũng không ít, đồ cổ đồ sứ cũng không phải là chưa từng gặp qua, mà là bởi vì gần đây tương đối buồn chán, muốn tìm một vài chuyện để làm. Hơn nữa cũng muốn nhìn xem, người theo dõi phía sau nàng rốt cuộc có bao nhiêu!

Việc này là hành động nguy hiểm, cho nên không mang theo Ngưng Hương đi cùng, một thân trang phục của Lam Phong, tổng thể thoạt nhìn rất có phong vị giang hồ.

Một nhóm bốn người theo gã sai vặt dẫn đường xuống đến bến đò, một thuyền lớn dừng ở trên mặt sông, xanh đỏ giao nhau, vật trang trí chuông gió thực sự được chế tác từ hoàng kim, dùng hai chữ xa hoa để hình dung phù hợp hơn hết thảy.

“Diễm!” Mới đi lên thuyền, phía sau đã truyền đến giọng nói hơi thanh lãnh của nam tử.

Kiều Linh Nhi đã vào khoang thuyền, nghe được giọng nói ấy lại ló người ra lần nữa.

“Khinh, ngươi đã đến rồi?” Tông Chính Diễm chào hỏi.

Đồ sứ đương nhiên không có khả năng chỉ có Tông Chính gia hắn làm sinh ý này, dù sao cho dù đây đang là cổ đại, có thể dùng để thưởng thức trang trí gồm có giá trị cất giữ thì đồ sứ cũng có thị trường rất lớn.

Phong Khinh ở chỗ này cũng là chuyện đương nhiên, mà khi hắn thấy Kiều Linh Nhi một thân nam trang, trong đầu phút chốc trống rỗng.

“Tông Chính phu…” Phong Khinh vừa muốn kêu lên xưng hô kia, lại thấy nàng dùng ngón tay làm một động tác chớ có lên tiếng, đáy mắt lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Tông Chính Diễm cũng lập tức phản ứng lại, vỗ vỗ bả vai Phong Khinh nói: “Khinh, vị này là biểu đệ bà con xa của ta, Lam Táp.” Lam Táp là tên giả Kiều Linh Nhi nói với hắn, cũng vì để che giấu tai mắt người.

“Lam Táp?” Cảm ơn ký ức tốt đẹp ban tặng, Phong Khinh rất nhanh từ trong đầu tìm ra danh xưng này_____

Hôm đó đang ở trên thuyền, Kiều Linh Nhi nhận Tông Chính Diễm thành nam tử tên là Lam Táp, tuy là sau đó nàng cũng không thừa nhận. Tông Chính Diễm cũng có chút buồn bực “Lam Táp” này rốt cuộc là người nào, nhưng vẫn che giấu ở trong lòng.

Về phần Kiều Linh Nhi vì sao dùng tên giả là Lam Táp, nguyên nhân cũng rất đơn giản, ở thế giới cũ nàng không nhận thức bất kỳ ai ngoại trừ Lam Táp. Hiện tại nàng để ý duy nhất, hẳn là xưng hô Tông Chính Diễm là “Biểu ca”!

“Biểu ca, Phong công tử, để cho Tuyết lão bản đợi lâu sẽ không tốt?” Kiều Linh Nhi cười tà nói, sau đó động thân đi vào trong.

Tông Chính Diễm Phong Khinh liếc nhau một cái, từ trong mắt hai bên đều thấy được sự khó hiểu.

Trang trí bên ngoài thuyền cực kỳ xa hoa, bên trong cũng giống như vậy, sơn son cũng là son đỏ thượng thừa, thiết kế đặc biệt, đa dạng phức tạp lại độc hiển phong cách.

Chủ nhân của thuyền là một người vô cùng biết sống hưởng thụ, phần lớn thuyền đều là hành lang hẹp, nhưng nơi này lại giống như nhà trên đất liền, rộng lớn sáng sủa, khắp nơi đều hương hoa hồng nhàn nhạt.

Hoa hồng… Kiều Linh Nhi bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ biến thái.

Sa mạn trên thuyền phần lớn là màu hồng, nếu như không phải là Tông Chính Diễm lúc trước đã nói cho nàng biết Lâm lão bản là một nam nhân, e rằng nàng lại tưởng chủ nhân của chiếc thuyền này là một nữ nhân.

Mà sau khi nàng chân chính nhìn thấy vị “Tuyết lão bản” kia, nàng cuối cùng đã biết thế nào gọi là nhân yêu.

Tiếng đàn sáo thanh thúy du dương, thân ảnh chập chờn, quần áo lộ ra ngoài, xuyên qua giữa tơ lụa___hát vang múa lượn! Đều là những vũ cơ mà thôi.

Giữa phòng rộng lớn ấm áp, trên cái ghế lót da trắng mềm, năm sáu nữ tử ăn vận xinh đẹp bưng nho thì bưng nho, lọt vỏ thì lột vỏ, bóp vai lại bóp vai, nắn chân lại nắn chân, chải tóc thì chải tóc… Đều một hình tượng phóng đãng.

Trong vị trí chính giữa, lộ ra nửa lồng ngực, da dẻ rất trắng, vân da rõ ràng, tóc đen phiếm xanh khẽ rơi xuống, muốn che còn ngừng. Từ lồng ngực kia đi lên, xương quai xanh khớp xương rõ ràng, yết hầu khêu gợi, da thịt trơn mềm giống như trẻ con, môi đỏ thuần sắc, mũi cao thẳng, đường nét nhẵn mịn, dưới mày kiếm màu đen, một đôi mắt sâu như đóa violet rung động lòng người.

Đúng là một tiểu mỹ nhân!

Đây là cảm giác đầu tiên của Kiều Linh Nhi, cảm giác thứ hai là yêu nghiệt, cảm giác thứ ba là… không có cảm giác!

Lông mi dài như cánh bướm lại hơi cong lên trên, một đôi mắt như bị ma pháp chú nhập nhàn nhạt quét qua mấy người tiến vào, tay sạch sẽ từ trong áo vung lên, tất cả vũ cơ đều thức thời lui xuống.

Nữ tử bên cạnh y cũng đều thức thời ngồi thẳng người nhưng không rời khỏi.

“Phong công tử, Tông Chính công tử, đã lâu không gặp!”

Yêu nghiệt mở miệng, giọng nói cũng mê hoặc.