Ngày hôm sau.
Sau khi Tông Chính Dập hạ triều lại cùng Kiều Linh Nhi đi đến Kiều gia, Tông Chính Diễm cũng gọi Phong Khinh cùng đi, không thông báo cho Ngũ hoàng tử Hách Liên Phi Du là bởi vì thân phận của hắn. Mà Tông Chính Dập là con rể của Kiều gia, lại là Thừa tướng, đương nhiên cũng tham dự. Về phần nguyên nhân Tông Chính Diễm ở đây thì càng đơn giản hơn, Phong Khinh thỉnh giáo, cùng với việc sẽ do hắn giải thích làm thế nào giám định vàng có nhẹ hay không!
Trong đó trước khi Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi đến Kiều gia có một việc nhỏ xen giữa, Tông Chính Dập mới về nhà thì Tông Chính lão gia tức Tông Chính Vô Song đã gọi hắn lại.
Nguyên nhân gì đây? Còn không phải là Kiều Linh Nhi lại muốn về nhà mẹ đẻ, lão gia tử không hài lòng, nhưng vị thê tử hung hãn kia của ông lại không cho phép ông thuyết tam đạo tứ, đành phải tìm con trai.
Kết quả Tông Chính Dập nói một câu: “Là con muốn Linh Nhi theo con đi bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.”
Tông Chính Vô Song ủy khuất muốn ngồi trong góc vẽ vòng tròn, người ta là nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ông là nhi tử cưới vợ như ngựa tuột cương, mới cưới bốn ngày, đã liên tục chạy qua nhà cha mẹ vợ, lão gia tử rất buồn bực.
Có điều, lão nhân gia ông buồn bực thì buồn bực, con trai con dâu một lòng đều ở trên lượng vàng giả kia, chuyện này Tông Chính Dập không để cho Tông Chính Vô Song biết, chính là sợ ông sẽ đứng ngồi không yên.
Một nhà Kiều gia, Phong Khinh, Tông Chính Dập, Kiều Linh Nhi đều nhìn thí nghiệm của Tông Chính Diễm, đó là do Kiều Linh Nhi đích thân truyền thụ cho, tuy Tông Chính Dập cũng có thể làm, nhưng Kiều Linh Nhi khăng khăng muốn Tông Chính Diễm làm. Về phần nguyên nhân, thì là bởi vì thấy hắn quá rảnh rỗi!
Nếu như Tông Chính Diễm biết nguyên nhân mình được “lựa chọn” đảm đương “đảm nhiệm to lớn” là vì thế, có lẽ sẽ đập đầu vào tường mất!
Kiều Linh Nhi lén lút lôi kéo tay áo của Tông Chính Dập, thừa lúc tất cả mọi người đang nhìn thí nghiệm, không tiếng động nói mấy chữ với hắn, sau đó hai người lén lút rời khỏi đại sảnh.
Khóe mắt Phong Khinh thấy được lưng của Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập, ánh mắt không khỏi trầm xuống, lại trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh, giống như chưa từng nhìn thấy cái gì.
Đi ở trong hành lang yên tĩnh, Kiều Linh Nhi và Tông Chính Dập nhất thời đều không nói gì. Kiều Linh Nhi là đang chuẩn bị mở miệng như thế nào, mà Tông Chính Dập thì đang chờ nàng mở miệng.
Rốt cuộc, Kiều Linh Nhi mở đầu, hỏi: “Chuyện này, ngươi cảm thấy ai có thể là chủ mưu hơn?” Nói chuyện với Tông Chính Dập, nàng không cần quanh co lòng vòng, tình thế của hắn càng rõ ràng hơn so với nàng, nếu như nàng cũng nhìn thấy được sự mờ ám trong đó, thì Tông Chính Dập không thể nào không biết.
Đối với vấn đề của Kiều Linh Nhi, Tông Chính Dập tuyệt không cảm thấy hiếu kỳ, chỉ hơi nhíu này.
Trầm mặc một hồi, Tông Chính Dập cho ra suy đoán của hắn: “Hoàng hậu.”
“Vì sao?” Kiều Linh Nhi vốn cho là hắn sẽ nói không có cách nào khẳng định, nhưng không nghĩ đến hắn lại dứt khoát nói ra hai chữ hoàng hậu như vậy. “Là vì báo thù cho Trần quốc cữu à?” Nhưng chém giết Trần quốc cữu không phải là Thái tử ư?
“Linh Nhi, có một điểm có thể nàng không nghĩ tới.” Tông Chính Dập và Kiều Linh Nhi ngồi ở trong lương đình, giữa ánh mắt kinh ngạc của Kiều Linh Nhi hắn tiếp tục nói: “Cướp hôn ngày hôm đó, người thuê sát thủ của Vô Ưu cung, là người bên cạnh của Hoàng hậu.”
“Cái gì?” Kiều Linh Nhi không khỏi hơi cao giọng, trong lúc nhất thời đầu óc cũng có phần không theo kịp.
Tông Chính Dập lập tức nhìn thoáng qua xung quanh, bảo đảm chắc chắn gần đây không có ánh mắt ai mới một lần nữa rơi trở lại trên người của Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi cũng lập tức hiểu nguyên do Tông Chính Dập làm vậy, tuy bây giờ bọn họ đang ở Kiều phủ, nhưng không dám đảm bảo tai vách mạch rừng, bọn họ bây giờ đang ẩn trong đầu sóng ngọn gió, phải cẩn thận một chút, chỉ cần có chút nhược điểm cũng sẽ rơi vào trong tay của người có lòng.
Lập tức thấp giọng hỏi: “Ta và hoàng hậu không thù không oán, vì sao bà ta phải sai người cướp ta đi?” Kiều Linh Nhi nhíu mày, nàng đã nghĩ đến người bắt cóc lúc đó có thể có thân phận địa vị, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ là Hoàng hậu.
“Hoàng hậu cũng không phải là nhắm vào nàng.” Tông Chính Dập lắc đầu nhẹ giọng nói.
Không phải là nhắm vào nàng? “Là nhắm vào Kiều gia?” Kiều Linh Nhi lập tức cho ra kết luận, thần sắc trong nháy mắt cũng nghiêm túc lên, nhiệt độ chung quanh cũng không khỏi thấp xuống.
“Không” Tông Chính Dập lại phủ nhận, “Đối tượng của Hoàng hậu thật ra là Hoàng thượng…”
…
Thời điểm Tông chính Dập và Kiều Linh Nhi trở lại đại sảnh, thí nghiệm của Tông Chính Diễm cũng không sai biệt lắm đã
làm xong, mà lần này, người tính trị giá mật độ là ba người Phong Khinh và Kiều Chiến cùng với Kiều Dực Lân. Kiều Chiến mặc dù đã có tuổi, nhưng lại không ảnh hưởng đến năng lực của ông. Kiều Dực Lân cũng trông coi hơn phân nửa việc làm ăn buôn bán của Kiều gia, chút chuyện này cũng không làm khó được hắn. Về phần Phong Khinh thì càng không cần phải nói, tuổi trẻ đã có thể một mình đảm đương một phương, những năm gần đây việc buôn bán của Phong gia đều do hắn xử lý, nếu không có đầu óc tinh khôn thông minh, thì làm sao có được thành quả như vậy?
Sáu trang giấy, phân biệt vàng và bạc dùng làm thí nghiệm, mười hai nhóm số liệu, vàng lớn nhỏ không đồng nhất, thậm chí còn đổi cái loại ấm trà nhỏ mà Kiều Linh Nhi dùng ngày hôm qua thành ấm trà lớn trong tửu lâu, vàng lớn cũng có thể thả vào.
Tất cả số liệu có hai cột trước là cố định, cổ nhân có công cụ đo dung tích của cổ nhân, bọn họ dùng dạng đơn vị gì cũng là chuyện của bọn họ, dù sao cũng sẽ không ảnh hưởng đến kết luận sau cùng.
Đem phần trăm của một cột cuối cùng đặt chung một chỗ để so sánh, không nhìn thì không rõ, vừa nhìn thì thấy số liệu trong mười hai nhóm này hoàn toàn giống nhau, trên mặt ba người phụ trách tính toán càng nhiều hơn một phần trầm trọng.
Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp!
“Nhị tẩu, kết quả đều giống nhau.” Hôm qua Tông Chính Diễm đã ở trong phòng thí nghiệm qua vô số lần, hôm nay cho ra số liệu vẫn giống với ngày hôm qua hắn tính ra, hắn tin phục rồi.
“Rất tốt!” Một giây trước tuy tâm tình Kiều Linh Nhi còn nặng nề, nhưng lúc này vẫn chú ý đến nơi này. “Bây giờ mọi người có thể lấy lượng quan kim kia ra, dùng phương thức giống nhau, nếu quan kim quả thực nhẹ theo như lời mọi người nói, thì số liệu cuối cùng mà mọi người cho ra sẽ nhỏ hơn so với những số mà mọi người đã tính được.” Chất lượng nhẹ, dưới tình huống dung tích không đổi, mật độ đương nhiên cũng sẽ nhỏ hơn.
Mọi người nghe thấy không khỏi đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Nhi, trong đầu nghi hoặc: Lẽ nào phương pháp này là nàng nghĩ ra được?
Tuy rằng đều rất nghi hoặc, thế nhưng không ai hỏi ra.
Một lượng quan kim kia sau khi cầm ra, trợ thủ Ngưng Hương và Lam Phong tiếp tục hỗ trợ, Tông Chính Diễm tiếp tục thí nghiệm. Bởi vì thể tích của quan kim đều giống nhau, hơn nữa lúc trước cũng nói trọng lượng đều nhẹ như nhau, khảo nghiệm một cái, còn lại cũng không nhất thiết phải tiếp tục.
Sau cùng Tông Chính Diễm cũng gia nhập vào trong hàng ngũ tính nhẩm, bốn nhóm số liệu thu được, mọi người nín lặng. Số liệu mà Kiều Linh Nhi tính toán trong lòng không sai biệt với bọn họ, hầu như không có sai lệch.
Mà khi so sánh “mật độ” với các loại vàng trước đó, lúc đếm ngược số thứ ba, xảy ra ít nhất một sai lệch.
Mặc dù chỉ là một số rất nhỏ, thế nhưng ở trong mắt người thông minh, điều này đủ để chứng minh lượng quan kim này nhẹ hơn vàng chân chính.
“Thái phó trong cung, sẽ rất rõ ràng điều này đại biểu cái gì.” Phong Khinh nhìn số liệu chênh lệch không bao nhiêu, trên khuôn mặt đẹp lộ ra nụ cười.
Người chưa hề tính toán sổ sách tiếp xúc qua phương diện này sẽ không biết, thế nhưng Thái phó ngự dụng của triều đình, tuyệt đối là nhân vật đứng đầu, chỉ cần giải quyết vấn đề cơ bản rồi, thì muốn chứng minh vàng có pha trộn hay không, sẽ đơn giản hơn rất nhiều.