Đệ Nhất Phu Nhân

Quyển 1 - Chương 40




Thật xin lỗi, nghề của Kiều Linh Nhi tuy là thần thâu, nhưng đối với mấy thứ vàng bình thường này nàng không có bất kỳ hứng thú gì, hơn nữa, thân phận kiếp này của nàng: Đường đường Tứ tiểu thư đệ nhị thế gia, lẽ nào lại không có tiền, phải dùng tới cướp vàng của tiểu thúc ư?

Đáp án dĩ nhiên là không, chỉ có điều nếu hỏi nàng muốn vàng kia để làm gì, rất nhanh Tông Chính Dập bọn họ sẽ biết.

Một ấm trà, rót nước vào trong ấm, ngang bằng với vị trí miệng bình; một cái chén, chén đặt ở trước miệng ấm trà, cùng với đó phân phó người hầu chuẩn bị xong giấy bút.

Kiều Linh Nhi liếc chiều cao thỏi vàng một cái, lại nhìn thoáng qua nước trong ấm trà, cho dù vàng hoàn toàn bỏ vào trong đó, cũng sẽ không lộ ra chút nào.

Đám người Tông Chính Dập không rõ nguyên do, nhất là khi nàng cẩn thận bỏ vàng vào trong ấm trà, nước chậm rãi tràn ra ngoài miệng bình. Trước đó Kiều Linh Nhi đem một miếng dán nho nhỏ ở chỗ miệng bình, dù cho nước từ miệng bình chảy ra, cũng không chảy xuống thân ấm, toàn bộ đều rơi vào trong chén.

Tông Chính Diễm nhíu mày nhìn hành động quái dị này, hắn không thật sự cho rằng Kiều Linh Nhi không có việc gì cho bọn hắn nhìn vàng được bỏ vào trong ấm dùng thành lá trà, như thể vàng sẽ khóc vậy!

Động tác của Kiều Linh Nhi rất cẩn thận, nếu lập tức bỏ vàng vào, không phải nước ở miệng bình lập tức phun ra xa thì là nước sẽ bắn lên từ miệng bình, cho nên nàng đặc biệt cẩn thận, cũng may những thứ này đều là sở trường sống của nàng, không thành vấn đề.

Thời điểm vàng hoàn toàn được bỏ vào, trong chén cũng có không ít nước, nàng cũng không vội lấy vàng ra, chỉ bưng nước qua hỏi Tông Chính Diễm: “Tiểu thúc, thúc có thể ghi lại dung tích của một chén nước này không?”

“… dung tích?” Tông Chính Diễm nghe từ xa lạ này thì hơi nhíu mày.

Kiều Linh Nhi không khỏi im lặng, nàng quên mất, ở thế giới này vẫn chưa có khái niệm dung tích! Mà nàng cũng không biết cái gì có thể thay thế, bỗng nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nói: “Giống như lúc gọi thước ấy, một thăng hoặc là một đấu.” Thăng và đấu đều là đơn vị dung tích cổ đại.

(1 thước米 = 1 mét; 1 thăng升 = 1 lít; 1 đấu斗 = 10 lít)

“Tiểu thư, cũng giống như mua dầu ạ…” Ngưng Hương ở phía sau khẽ hỏi.

Kiều Linh Nhi khóe miệng giật một cái, đúng, nàng phải nói mua dầu chứ, chí ít đều là chất lỏng.

Ngay sau đó đem chén đưa cho Tông Chính Diễm, nói: “Cứ dựa theo mua dầu mà ghi chép đi, ghi ở chỗ này!”

Muốn nói giấy, cũng được vạch ra, chia làm ba cột. Dùng ngôn ngữ hiện đại của Kiều Linh Nhi mà nói, cột bên trái là dùng để ghi khối lượng, cũng chính là trọng lượng của vàng; cột ở giữa là ghi dung tích, tức là thể tích của vàng, đương nhiên đồng nhất với một khối đá lúc trước; một cột cuối cùng thì dùng để ghi mật độ, hóa lý là sở thích của nàng, tỉ lệ khối lượng và thể tích, chính là mật độ.

Tông Chính Dập vô cùng hứng thú cười cười, hỏi: “Linh Nhi, còn cần gì không?”

“Ừm, ta còn cần một ít vàng, tốt nhất là lớn nhỏ không giống nhau.” Kiều Linh Nhi đối với việc Tông Chính Dập hiểu rõ còn thật sự cao hứng, sau đó hướng về Tông Chính Diễm nói: “Còn nữa tiểu thúc, thúc ở trong cột đầu tiên điền trọng lượng tương ứng của vàng, mỗi một thỏi vàng lớn nhỏ sẽ ứng với một số.”

Tông Chính Diễm xoắn xuýt một hồi, đột nhiên cảm giác bản thân giống như đang phụng bồi Nhị tẩu chơi đùa, lại ngại mở miệng nói ra, nhất thời có chút khó xử.

“Tam công tử, Nhị thiếu phu nhân làm như vậy là có nguyên nhân của nàng.” Thanh Diệp vẫn luôn trầm mặc kiệm lời lại chủ động mở miệng, bình thường hắn chỉ im lặng khiến người ta trực tiếp bỏ qua.

Ngay cả nam nhân băng sơn cũng đã lên tiếng, Tông Chính Diễm lần này bất chấp tò mò, lập tức sử dụng tài trí của hắn, nhất định làm việc đến hoàn mỹ trọn vẹn.

Phía kia, Tông Chính Dập dường như đã biết Kiều Linh Nhi muốn làm cái gì, đã đặt một cái chén ở trước miệng ấm trà trước nàng, đem lượng nước lúc trước lại rót đầy một lần nữa.

“Công tử, đã cầm tới!” Thời điểm Tông Chính Dập đổ đến lượng nước như lúc trước, Nguyệt Ảnh đã cầm ba loại vàng nguyên bảo năm lượng, mười lượng và hai mươi lượng tiến vào. Năm mươi lượng không phải là không có, nhưng miệng bình quá nhỏ không để vào được.

“Những thứ này đã đủ chưa?” Tông Chính Dập ngước mắt hỏi.

Một đôi mắt xán lạn như kim cương đen lóe ra ánh sáng mê người, cơ hồ trong nháy mắt Kiều Linh Nhi nhìn đến ngây người, nhưng lại rất nhanh bình tĩnh đáp: “Thử trước một chút xem, không được chúng ta lại đổi sang thứ khác.” Ở đây nàng không thể bảo đảm làm đến chính xác, thí nghiệm vài lần sẽ tương đối ổn thỏa.

Lại một lần nữa giống như lúc trước, Kiều Linh Nhi thí nghiệm, Tông Chính Dập ở một bên chuẩn bị nước và chén, Tông Chính Diễm thì ghi chép, rốt cuộc sau nửa canh giờ đã lấy được bốn nhóm số liệu ban đầu.

“Nhị tẩu, đều ghi lại được rồi, tẩu nhìn một chút.” Tông Chính Diễm đưa tờ giấy đã ghi chép cho nàng.

Kiều Linh Nhi nhìn sơ qua kết quả sau cùng một lượt, tuy những ký tự này tương đối phiền phức, nhưng nàng miễn cưỡng có thể dùng số lẻ ở trong đầu để thay thế, đồng thời sau khi tính nhẩm cho ra một đáp án hài lòng. Mặc dù hơi hơi có chút sai sót, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu.

“Tiểu thúc, thúc thử tính toán ghi chép lại phần trăm số liệu cột thứ nhất và số liệu cột thứ hai xem.” Kiều Linh Nhi lại lần nữa đưa giấy cho Tông Chính Diễm.

Tông Chính Diễm sửng sốt một chút, vẫn không hiểu Kiều Linh Nhi rốt cuộc đang làm cái gì, Ngưng Hương và Lam Phong cũng là đầu óc mơ hồ, hoàn toàn không biết trong hồ lô của Kiều Linh Nhi đến cùng là bán thuốc gì.

Chỉ thấy Tông Chính Diễm sau khi nhận lấy thì nhìn hai nhóm số liệu, nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng đưa bút nhanh chóng viết ra một vài số liệu.

Ngưng Hương không khỏi trố mắt đứng nhìn, sát lại gần Kiều Linh Nhi hỏi: “Tam công tử cũng không cần tính à?”

“Khả năng tính nhẩm của Tam công tử là không ai bằng!” Nguyệt Ảnh ở một bên cho câu trả lời.

Ngưng Hương không phản đối, đã từng nghe người ta nói qua Tam thiếu gia nhà Tông Chính đầu óc thông minh lanh lợi, nhưng lại không ngờ tới việc tính nhẩm này cũng nằm trong số đó, lúc này chỉ thấy hắn ở trong thời gian chưa tới một nén nhang đã viết ra bốn con số, càng không khỏi bội phục.

Kiều Linh Nhi ý thức được Tông Chính Diễm đang tính nhẩm, hơn nữa khả năng có lẽ còn không dưới nàng, điểm này lại rất trùng hợp giống với Lam Táp, đều có trí óc thiên tài.

Mà Tông Chính Diễm bởi hai nhóm số liệu ban đầu mà trên mặt hiện lên kinh ngạc, đến ba bốn nhóm số liệu phía sau, thì đã không biết nên dùng tâm tình nào để diễn tả kinh hãi của hắn.

Rốt cuộc là trùng hợp hay vì cái khác? Vì sao bốn nhóm số liệu này cơ hồ đều giống nhau? Cho dù tính nhẩm đến đằng sau, cũng vẫn không sai lệch bao nhiêu!

“Nhị tẩu, đây…” Tông Chính Diễm nhíu mày quay đầu nhìn Kiều Linh Nhi, dường như vẫn hoài nghi tính xác thực của bốn nhóm số liệu này.

Trên mặt Kiều Linh Nhi lại không hề kinh ngạc, ở cổ đại không có số lẻ, mà là dùng một ký hiệu đặc thù để biểu thị, phỏng chừng cũng xấp xỉ với con số của mấy số lẻ phía sau. Hơn nữa đều là đến một vị trí cuối cùng mới hơi có thay đổi, còn đều ở trong khoảng “một”, xem ra Tông Chính Diễm quả thực có chút tài năng.

“Số lượng vàng có trong mỗi một đấu chênh lệch không bao nhiêu.” Tông Chính Dập nhìn thoáng qua bốn số liệu sau cùng, tiếp đó chuyển hướng về phía Kiều Linh Nhi, “Linh Nhi, nàng muốn nói chính là cái này à?”

Nghe vậy Kiều Linh Nhi thoáng sửng sốt, tiếp đó mới phản ứng lại “đấu” theo lời Tông Chính Dập nói là đơn vị dung tích. Nhưng đối với sự mẫn cảm của Tông Chính Dập, nàng ngược lại cảm thấy giải thích như vậy cũng rất thích hợp.

“Có thể hình dung như vậy, thế nhưng có một điểm ta cũng có thể nói rõ một chút.” Kiều Linh Nhi nói xong thì cầm cái chén đựng nước kia lên, thản nhiên nói: “Lấy đấu làm đơn vị cũng có thể, nhưng nếu như vàng lớn, khi nước nhiều, cũng có thể dùng phương pháp tương đối mà tính, cuối cùng sau khi chuyển đổi cũng có thể lấy được số liệu giống nhau.”

Mấy người nghe như rơi vào trong sương mù, Tông Chính Dập và Tông Chính Diễm còn may, chứ Ngưng Hương thì hai mắt vòng vòng như nhang chống muỗi.

Cuối cùng vẫn không ngại học hỏi: “Tiểu thư… có ý gì? Ta nghe không hiểu…”

“Cái này tối nay ta sẽ từ từ giải thích với các ngươi, bây giờ mọi người có thể dùng bất kỳ đồ vật nào khác đến kiểm tra một chút.” Kiều Linh Nhi không phải sợ phiền phức, mà là giải thích thật sự rất phiền toái, hiện tại quan trọng nhất vẫn là giải quyết sự tình trước mắt.