Điện Càn Khôn.
Võ đế ngồi ở trên long ỷ nhìn xuống chúng thần, thái giám ở một bên cao giọng hô: “Có việc bẩm tấu, không việc bãi triều_____”
Dưới điện, hai hàng quan viên nghiêm nghị, một bên lấy Thừa tướng Tông Chính Dập dẫn đầu, bên kia là lấy Thái tử Hách Liên Phi Diễm dẫn đầu, coi như đứng đầu quần thần.
“Hoàng thượng, vi thần có việc khởi tấu.” Một nam nhân bộ dáng võ tướng đứng ở phía sau Hách Liên Phi Diễm đi ra, tay dâng sớ màu vàng.
“Chuẩn!” Võ đế chỉ thị cho thái giám bên người, thái giám lập tức đi xuống tiếp lấy bản tấu trình lên.
Mở tấu sớ màu vàng ra, nhanh chóng xem hết nội dung trong bản tấu, sắc mặt của Võ đế trở nên khó coi, đồng thời “Ba” một tiếng khép tấu chương lại.
“Bọn giặc Di tộc thật to gan, dám quấy nhiễu cư dân vùng biên cảnh Nam Võ ta!” Võ đế từ trong kẽ răng nặn ra một câu nói, thái giám bên cạnh ông ta còn có thể nghe được tiếng hàm răng mài vào nhau.
Hách Liên Phi Diễm cùng Tông Chính Diễm liếc nhau, sau đó Hách Liên Phi Diễm nói: “Phụ hoàng, Di tộc lại khiêu khích triều ta, nếu như tiếp tục mặc kệ không để ý, bọn chúng nhất định sẽ ngày càng táo tợn hơn, hậu họa vô cùng!”
Võ đế hừ lạnh một tiếng, ông làm sao lại không biết quan hệ thiệt hơn trong đó?
Mấy năm gần đây thế lực Di tộc ngày càng tăng lên, bất luận là kinh tế hay phương diện quân sự, đều từng bước bắt kịp nước Nam Võ, mặc dù chỉ là một tộc, nhưng cũng không thể khinh thường.
Võ tướng lúc trước cao giọng nói: “Hoàng thượng, Di tộc quấy nhiễu cư dân vùng biên cảnh ta không phải là cư dân địa phương, cũng không phải quân đội, mà là cường đạo.”
“Trẫm biết.” Võ đế cầm tấu chương trong tay ngay cả nắm tay vang lên răng rắc, tầm mắt vừa chuyển, rơi vào trên người Tông Chính Dập, hỏi: “Thừa tướng đối với lần này thấy thế nào?”
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều rơi vào trên người của Tông Chính Dập, ở trong mắt của quần thần, vị Thừa tướng này là hóa thân của trí tuệ, bất cứ chuyện gì đến chỗ hắn tựa hồ đều sẽ giải quyết dễ dàng, cho nên lúc này trong mắt mọi người cũng nhiều hơn sự mong đợi.
Tông Chính Dập suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Hai năm trước Di tộc và triều đình ta ký kết hiệp ước hòa bình, bổ sung vi phạm. Mà lần này cường đạo Di tộc quấy nhiễu, không ở trong quản lý của triều đình Di tộc, nếu mạnh mẽ tấn công, sợ là sẽ khiến Di tộc coi đây là cái cớ khởi binh tiến đánh; nếu chúng ta thờ ơ lãnh đạm, sẽ chỉ làm cho cường đạo Di tộc càng thêm kiêu ngạo, dân chúng phải chịu khổ.”
Điểm này, hoàn toàn là điểm mấu chốt, quần thần cũng đều trầm mặc.
Cuối cùng, Võ đế thở dài hỏi: “Vậy Thừa tướng, ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào cho phải?”
“Theo ý của thần, có thể để Ngô tướng quân chỉ huy một số tướng sĩ đi trước thương lượng với cường đạo, nếu như phản kháng, có thể bắt giữ bọn họ lại, giao cho tộc trưởng Di tộc định đoạt.” Tông Chính Dập đưa ra ý kiến của mình.
Võ tướng tham tấu kia chính là Ngô tướng quân, lúc này nghe Tông Chính Dập nói như vậy không khỏi lên tiếng: “Thừa tướng, cường đạo Di tộc đi qua nơi nào cũng đều đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, cứ thương lượng hoặc bắt giữ bọn chúng như vậy có phải…” Thấy tận mắt bản tính hung tàn của đám cường đạo đó, hắn tất nhiên hận bọn chúng thấu xương.
“Ngô tướng quân, cứ làm theo lời của Thừa tướng đi.” Hách Liên Phi Diễm tiếp lời của Ngô tướng quân, dừng một chút mới giải thích: “Nếu giết chết cường đạo, Di tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua cho lỗ hổng này, nếu như bắt sống bọn họ, giao cho tộc trưởng Di tộc xử trí, một mặt biểu hiện thành ý của nước Nam Võ ta, mặt khác chứng cứ vô cùng xác thực, Di tộc nhất định không còn lời nào để nói, tuy là cường đạo, nhưng cũng sinh ra ở Di tộc, là con dân Di tộc. Trong con mắt của bách tính nhìn thấy chính là sự thật không thể tranh cãi, nếu Di tộc cố ý bao che, chắc chắn không tránh khỏi việc dân chúng lên án, cho nên, tộc trưởng Di tộc sẽ biết phải làm sao!”
Tuy không thể phủ nhận tâm tư của Di tộc, nhưng bọn chúng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, quy định trong hiệp ước rất rõ ràng, những tộc khác có thể làm chứng, hắn suy tính Di tộc cũng sẽ không thể không biết đúng mực như thế. Cho nên, không thể để cho bọn họ tìm được chỗ hổng để động binh, bằng không gặp nạn chính là bách tính thiên hạ, hơn nữa cũng sẽ cho tộc khác một cơ hội!
Võ đế tâm tư trăm vòng, trong lòng đồng ý quan điểm của Tông Chính Dập, trước mắt, đây là phương pháp giải quyết tốt nhất.
Chuyện của Di tộc Võ đế hạ chỉ, một vài chuyện vụn vặt cũng không cần báo cáo trên triều đình, Ngô tướng quân lĩnh chỉ nhanh chóng mang thánh chỉ đi đến Di tộc trước, đuổi cường đạo đi trước khi chúng có hành động tiếp theo thì bắt giữ bọn chúng.
Sau khi hạ triều, Hách Liên Phi Diễm một thân cẩm bào đuổi theo Tông Chính Dập.
“Dập!”
Tông Chính Dập dừng bước chân, xoay người thấy được thần sắc trên mặt Hách Liên Phi Diễm có phần không được tự nhiên, cung kính hỏi: “Thái tử có chuyện gì vậy?”
Bị Tông Chính Dập nhìn như thế, Hách Liên Phi Diễm cũng có chút khó mở miệng, mà ánh mắt của Tông Chính Dập lại nhìn ngang, chờ hắn nói chuyện.
Rốt cục, Hách Liên Phi Diễm hít sau một hơi, hỏi: “Dập, ngày đó chúng ta ở trên đường gặp phải cô gái kia, nàng… thật sự là Tứ tiểu thư Kiều phủ à?”
Thật ra thì ngay từ lúc Hách Liên Phi Diễm gọi hắn lại hắn cũng biết hắn ta muốn nói cái gì, chẳng qua vẫn chưa biểu hiện ra ngoài.
“Không phải hôm qua Thái tử đã gặp qua Linh Nhi rồi à?” Tông Chính Dập hỏi ngược lại, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhìn không ra cảm xúc chân chính từ nội tâm của hắn.
Vẻ mặt Hách Liên Phi Diễm lại là có chút cứng ngắc, bọn họ mới trở thành phu thê, quan hệ đã tốt như vậy rồi?
“Dập, ngươi xác định nàng là Tứ tiểu thư Kiều phủ?” Hách Liên Phi Diễm không khỏi hỏi lại, đối với hành động ngày hôm qua của Kiều Linh Nhi, hắn thật sự không cảm thấy nàng là Kiều Linh Nhi một chút nào, theo như lời đồn đại thì ngược lại hoàn toàn.
“Thái tử, Kiều gia sẽ không làm chuyện không có chừng mực, huống chi đây là do Hoàng thượng đích thân tứ hôn.” Tông Chính Dập nhắc nhở, nếu như lừa dối Hoàng thượng, thì đây chính là tội khi quân, ai có gan này?
“Thế nhưng nàng cùng với Tứ tiểu thư trong lời đồn…” Hách Liên Phi Diễm có chút khẩn trương nói.
“Thái tử!” Tông Chính Dập cắt đứt lời của Hách Liên Phi Diễm, đáy mắt lóe lên ánh sáng nghiêm túc, “Linh Nhi thật sự là Tứ tiểu thư Kiều phủ, điểm này không thể nghi ngờ.”
Lời Hách Liên Phi Diễm muốn nói tiếp nhất thời mắc ở trong cổ họng, không thể nói ra.
Thấy vậy Tông Chính Dập khẽ mỉm cười nói: “Thái tử còn có việc à?”
“Ngươi có việc phải làm?” Hách Liên Phi Diễm hỏi.
“Ngày mai vi thần muốn lại mặt với Linh Nhi, nương nói sau khi hạ triều phải đi tìm bà, có một số việc cần dặn dò.” Tông Chính Dập thẳng thắn nói.
Hách Liên Phi Diễm khẽ nhíu mày một cái khó nhìn thấy, tùy ý nói: “Vậy ngươi sớm trở về đi, trong nhà có mỹ kiều nương cũng nên hưởng thụ cho tốt. Đúng rồi, ngày mai ngươi cũng không cần vào triều, ta sẽ nói mấy câu với phụ hoàng giúp ngươi.”
“Vậy làm phiền Thái tử điện hạ.” Tông Chính Dập cảm kích nói.
Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, nhìn bóng lưng Tông Chính Dập, trong mắt Hách Liên Phi Diễm nhanh chóng lóe lên một tia hung ác nham hiểm, chợt lóe rồi biến mất, nhanh đến mức không cách nào làm cho người ta nắm giữ.
Đi ra khỏi hoàng cung, Nguyệt Ảnh đã chờ ở bên ngoài cửa cung, thấy Tông Chính Dập đi ra lập tức nghênh đón.
“Có tin tức rồi?” Tông Chính Dập nhàn nhạt hỏi.
Nguyệt Ảnh ôm quyền, đáp lại: “Công tử, ngoại trừ chúng ta ra, Phong công tử đệ nhất thế gia còn có Tam thiếu gia bọn họ dường như cũng đang điều tra.”
“… ừm, chúng ta cứ điều tra của chúng ta, Phong công tử và Diễm bên kia, cứ tùy bọn hắn đi!” Tông Chính Dập nói xong cũng bước nhanh hơn.
Hôm Kiều Linh Nhi được gả tới đã bị người của Vô Ưu Cung bắt cóc, tuy biết là người của Vô Ưu Cung, thế nhưng cần điều tra kỳ thực vẫn là cố chủ phía sau, cần phải biết mục đích của bọn họ là cái gì. Đương nhiên Phong Khinh bọn họ điều tra, hắn không thể ngăn cản, cũng không cần biết nguyên nhân, hắn chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình là được!