Ngưng Hương nhíu chặt chân mày nói: “Nhưng mà tiểu thư, Ngưng Hương từ nhỏ đi theo ở bên cạnh người, người làm sao có thể học công phu được?” Một ngày mười hai canh giờ, trừ ăn cơm đi ngủ, nàng gần như đều ở cùng một chỗ với tiểu thư, tiểu thư làm sao có thể học công phu mà nàng lại không biết chứ?
“Ngưng Hương, ngươi lại gọi ta là tiểu thư rồi?” Kiều Linh Nhi nhắc nhở xưng hô của nàng.
“Tiểu thư, ta gọi đã thành thói quen, trong thoáng chốc thực sự rất khó sửa miệng!” Ngưng Hương bĩu môi, cũng đã gọi mười mấy năm rồi, nàng sao có thể nói sửa là sửa được?
“Quên đi, tùy ngươi vậy!” Kiều Linh Nhi cũng lười so đo, thấy dáng vẻ Lam Phong vẫn cẩn thận tỉ mỉ khẽ mỉm cười: “Lam Phong, đôi khi càng ít bộc lộ bản thân ra ngoài là vì che giấu tai mắt của người khác, năng lực của mình, có thể dùng để bảo vệ mình cùng người bên cạnh mà không phải để cho mọi người đều biết, ngươi hiểu không?”
Lam Phong nghe vậy chau mày, nói: “Tiểu thư vẫn luôn ẩn dấu bản thân, chính là vì không để cho người ta nhìn thấy tiểu thư chân chính ư?”
“Có thể nói như vậy.” Kiều Linh Nhi nở nụ cười sáng ngời, nàng không thể nói mình không phải là Kiều Linh Nhi lúc trước, mà đeo cho mình lúc đầu một cái mặt nạ, cũng là cách giải thích tốt nhất.
“Vậy tiểu thư đối với Phong công tử… cũng là giả vờ?” Ngưng Hương ngây ngốc hỏi.
Kiều Linh Nhi không khỏi đen mặt, nàng thiếu chút nữa quên mất việc Kiều Linh Nhi trước đây luôn một lòng đối với Phong Khinh!
Đứng dậy xoay người lại, nhìn hai người Ngưng Hương và Lam Phong, nàng bình tĩnh nói: “Ngưng Hương, Lam phong, ta muốn nói cho các ngươi biết, bất cứ chuyện gì cũng không thể bị bề ngoài che mất hai mắt. Nhìn sự việc nhìn con người đều phải nhìn từ bản chất và nội tâm, thường thì mắt thường nhìn thấy cũng không phải là chân thật nhất, cho nên các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đừng chỉ nhìn người hoặc sự việc từ một góc độ.”
Lời của Kiều Linh Nhi thành công dời đi lực chú ý của Lam Phong và Ngưng Hương, giống như Kiều Linh Nhi lúc trước cùng Kiều Linh Nhi lúc này, các nàng đều cần dùng ánh mắt mới để nhìn.
“Vâng, tiểu thư, Lam Phong hiểu.” Lam Phong làm dáng hiệp nữ ôm quyền nói.
Hôm qua từ lúc nàng thấy tâm tình của tiểu thư biểu hiện ra ngoài khi Ngưng Hương sắp bị Nguyệt Ảnh gây thương tích thì nàng có thể khẳng định, tiểu thư quan tâm những người bên cạnh nàng ấy.
Có công phu thì làm sao? Có công phu mới không bị người ta ức hiếp, mặc dù hành động rất khác biệt so với tiểu thư trước kia, nhưng nàng ấy vẫn là tiểu thư.
“Tiểu thư, Ngưng Hương thật sùng bái người.” Hai mắt Ngưng Hương tỏa ra ánh sao ôm cánh tay của Kiều Linh Nhi, nàng tư tưởng đơn thuần, mặc dù không thể hiểu hoàn toàn lời của Kiều Linh Nhi, thế nhưng cái cảm giác được bảo vệ này lại làm cho nàng thấy rất ấm áp.
Kiều Linh Nhi cười rất vui vẻ, nha đầu ngốc nghếch này!
Lam Phong cũng lộ ra một nụ cười không thể thấy rõ, tiểu thư hiện tại, so với tiểu thư lúc trước mà nàng được thấy qua mấy lần khi ở Kiều phủ khiến nàng nhìn càng thêm vừa mắt. Tứ tiểu thư lúc trước giống như một đứa bé linh hoạt, một cái nhăn mày một tiếng cười đều trải qua sự hóa trang tỉ mỉ, bởi vì vẻ đẹp của nàng ấy mà động lòng người, còn Tứ tiểu thư của lúc này, không, là phu nhân Thừa tướng, lại chân chân chính chính khiến cho người ta yêu mến từ đáy lòng.
“Tiểu thư, ta nói Phong công tử kia bỏ qua người, tuyệt đối là việc hắn hối hận nhất đời này!” Ngưng Hương chưa thông qua đại não suy nghĩ đã phản xạ có điều kiện nói.
Lam Phong tức khắc cho Ngưng Hương một ánh mắt, Ngưng Hương lập tức hối hận, không khỏi thè lưỡi, thật là cái lưỡi thối, vậy mà lại nói bậy.
Nhưng Kiều Linh Nhi căn bản không quan tâm một chút nào nói: “Hắn có hối hận hay không cũng không quan hệ đến ta.”
Nam nhân kiêu ngạo như Phong Khinh, từ ngày đầu tiên nàng đi tới nơi này đã không có bất kỳ hảo cảm gì đối với hắn rồi, sống chết của hắn đều không liên quan đến nàng, huống chi là việc hắn có hối hận hay không chứ?