Lúc Hạ Linh Doanh vội vội vàng vàng chạy vào toilet, Tiêu Mạc Ngôn một tay vịn lên bồn rửa tay, một tay cầm que thử thai, đứng bất động như một bức tượng điêu khắc, cô nhìn chằm chằm que thử thai không chớp mắt, trong mắt dường như lóng lánh sóng nước, toàn thân như choáng váng bất động tại chỗ. Tim Hạ Linh Doanh đập điên cuồng, nàng gần như chạy đến giật lấy que thử thai trong tay Tiêu Mạc Ngôn, ngay giây phút nàng nhìn thấy hai vạch đỏ chói trên đó, Hạ Linh Doanh bụm miệng nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, nước mắt tuôn rơi từng giọt từng giọt.
"Vợ vợ, em... em xem có phải là hai vạch không? Tôi không nhìn lầm chứ?" Tiêu Mạc Ngôn lấy lại tinh thần, có chút không thể tin được nhìn Hạ Linh Doanh, tuy nước mắt của Hạ Linh Doanh đã nói lên tất cả, vẫn luôn mong muốn có được bảo bối, nhưng khi bảo bối đã nằm trong tay, cô lại sợ hãi, sợ đây chẳng qua chỉ là ảo giác.
Hạ Linh Doanh ôm cổ Tiêu Mạc Ngôn, ôm thật chặt không buông tay, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng ôm vào trong ngực, cảm giác được Hạ Linh Doanh đang khẽ run lên, cô nở nụ cười, đây là chắc chắn rồi, cô vỗ nhẹ lên lưng Hạ Linh Doanh, "Ổn rồi ổn rồi, chúng ta đã có con, huh? Có con rồi, đừng khóc."
Tuy động viên Hạ Linh Doanh là thế, nhưng nước mắt cô vẫn chảy dài.
Chỉ có hai người mới hiểu, mấy năm này hai người đã trải qua những gì, đã mất đi cái gì, trăn trở tra tấn dò xét dằn vặt nhau biết bao lâu mới có được như ngày hôm nay, đứa con này không chỉ là kết tinh tình yêu của hai người mà còn là hy vọng và tương lai của cả hai. Một khi đã có con, tất cả mọi thứ dường như không còn quan trọng nữa, cuộc sống sắp bước sang một chương mới. Như ngựa không dừng vó, Hạ Linh Doanh lại tìm bác sĩ riêng về kiểm tra cho Tiêu Mạc Ngôn, xác định thật sự mang thai, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn cười, nụ cười trên gương mặt cô như chưa bao giờ rực rỡ đến thế.
Ban đêm, Tiêu Mạc Ngôn nằm trên giường vuốt bụng mình, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn với niềm vui bất ngờ ập đến này.
Hạ Linh Doanh rửa sạch trái cây, gọt vỏ, cắt thành những miếng nhỏ, đưa đến tận miệng Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, nhướn mắt lên nhìn nàng, "Ai ya!!!, vợ ơiiiii, em nói xem sao tự nhiên tay tôi không còn chút sức nào nữa vậy nè, làm sao bây giờ, cục cưng nói nó rất muốn ăn trái cây kìaaaaa ~"
Hạ Linh Doanh buồn cười liếc cô một cái, đi lại, cầm nĩa ghim từng miếng đút cho cô ăn. Ai biết Tiêu tổng người ta ngậm miệng, nghiêng đầu, không chịu ăn, chê phục vụ không chu đáo.
"Sao vậy?" giọng Hạ Linh Doanh rất êm, dịu dàng đến nổi làm tan chảy trái tim người ta, Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào mắt nàng nói: "Cục cưng nói, con nó muốn xem hai mẹ của nó ân ái."
...
Mặt Hạ Linh Doanh xoạt một cái đỏ lên, nàng không nghĩ đến Tiêu Mạc Ngôn lại lấy cái cớ này để đưa ra yêu cầu vô sỉ như vậy. Tiêu Mạc Ngôn cũng không phải nói giỡn, cô nhìn Hạ Linh Doanh với ánh mắt ngóng trông, tràn đầy mong đợi. Hạ Linh Doanh nhìn cô một hồi, nhìn đôi mắt hẹp dài xinh đẹp của cô, đôi môi đỏ mọng vểnh lên, đột nhiên nàng nghĩ, con của hai người sẽ không là phiên bản thu nhỏ của Tiêu chứ? Cũng đáng yêu cũng tinh nghịch như thế.
"Đút đút đút." Tiêu Mạc Ngôn vừa thấy vẻ mặt này của Hạ Linh Doanh thì mất hứng, khỏi nghĩ cô cũng biết Hạ Linh Doanh đang nghĩ đến em bé rồi, lần đầu tiên trong cuộc đời có cảm giác làm thế thân thật không tốt chút nào. Nghĩ vậy, Tiêu Mạc Ngôn đè tay lên bụng, Hạ Linh Doanh lườm cô, "Được được rồi."
"Vậy em còn không cho tôi ăn?"
Đối với bạn Tiêu tổng vừa có thai thì lập tức đánh mất khả năng lao động, Hạ Linh Doanh đành phải tạm dỗ dành như dỗ con nít, nàng liếc Tiêu Mạc Ngôn một cái, dùng miệng cắn lấy một miếng trái cây, nghiêng người về phía trước, một tay chống đầu giường, một tay ôm eo Tiêu Mạc Ngôn, đút cô ăn.
Chưa từng thấy vợ chủ động như thế bao giờ, bạn Tiêu tổng ăn trái cây cũng cảm ra được hương vị khác lạ, thỉnh thoảng cắn một phát đầu lưỡi hay cánh môi gì đó, Hạ Linh Doanh cũng chỉ cưng chiều nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn sung sướng bắt chéo chân ngồi nhìn, cảm thấy cuộc sống Lão Phật gia xem như đã đến, có lẽ những ngày bị oan ức tủi thân cùng với thù hận tích góp từng chút tùng chút một đều cần phải tính sổ rõ ràng.
******
Tên tôi phạm có mối thù hận hàng đầu chính là bạn học Tiểu Thảo.
Sáng sớm, Phong tổng dẫn theo Tiểu Thảo đến Thánh Hoàng, trên đường đi, Phong tổng dặn dò Tiểu Thảo: "Tôi nghe Hạ Hạ nói Tiêu tổng mang thai, lúc đến đó em nói ít thôi, chị ấy có ăn hiếp em thì em cũng phải ráng nhịn biết không?"
"Tại sao chứ?" Tiểu Thảo buồn bực nhìn Phong tổng, "Cũng đâu phải của em, chị ấy ăn hiếp em làm gì?"
Phong tổng liếc mắt, "Em cứ nghe lời tôi là được, em vẫn còn chưa biết Tiêu Mạc Ngôn, em xem lúc trước chị ấy chịu đủ uất ức, giờ cứ như nhà giàu mới nổi, một khi đắc tử (có con) lại không biết sẽ đắc chí như thế nào nữa."
"Ừ."
"Nhớ đó, nếu em không muốn chết một cách thê thảm."
Phong tổng lo lắng dặn dò, Tiểu Thảo cái hiểu cái không gật đầu, có đáng sợ như vậy không, chẳng phải chỉ là mang thai thôi sao? Vào phòng tổng tài Thánh Hoàng, Tiểu Thảo liền ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon, nhìn Tiêu tổng bị Hạ Linh Doanh ép uống canh tổ yến.
"Tôi không muốn uống, không có hương vị!"
"Ngoan đi, em bỏ đường cho chị rồi."
Hạ Linh Doanh nhẫn nại dỗ dành, sắc mặt Phong tổng thất thường, Tiểu Thảo mở to mắt nhìn, nàng rất muốn hỏi Tiêu tổng một chút, là Tiêu tổng mang thai em bé, hay em bé xuyên không nhập vào người chị ấy rồi hả? Người phụ nữ vừa làm nũng vừa quậy quọ này có thật là Tiêu tổng không?
"Cưng nhìn cái gì?"
Tiêu Mạc Ngôn uống sạch chén canh xong bắt đầu chọc ghẹo Tiểu Thảo, Tiểu Thảo vừa muốn phản kháng, thì nhớ lại lời dặn của Phong Uyển Nhu lúc trên xe, nàng bĩu môi, không lên tiếng.
"Sao vậy? Sao cưng không nói câu nào hết vậy? Bộ cưng không biết làm vậy là không lễ phép, rất tổn thương người khác sao? Cưng làm chị tổn thương quá, tâm trạng chị cũng không được vui nè."
Tiêu Mạc Ngôn vừa mới dứt lời, Hạ Linh Doanh liền nhìn về phía Tiểu Thảo, Tiểu Thảo nhìn cô một cái, nói lầm bầm: "Tôi không chấp nhặt với phụ nữ có thai."
"YAAA..!" Tiêu tổng rất phẫn nộ vỗ một bàn cái bốp, nhìn Hạ Linh Doanh, "VỢ, con nhóc này này kỳ thị phụ nữ có thai, kỳ thị con của chúng ta!"
"Tiểu Thảo, em nói vậy là sao?" Chưa cần phu nhân ra trận, Phong tổng đã vỗ đầu Tiêu Thảo một cái trước rồi, thật sự đem lời dặn dò của nàng coi như cơm mà ăn. Tiểu Thảo oan ức bĩu môi, nàng liếc nhìn bộ dạng huênh hoang đắc ý của Tiêu Mạc Ngôn, đứng dậy đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, có cái gì mà không được, chị nói của chị, tôi ăn của chị, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.
"Đừng mở tủ lạnh, mấy thứ em ăn tôi cũng muốn ăn, bây giờ vợ tôi quản tôi rất nghiêm. Mấy thứ đồ lạnh đó, tôi cũng không thể ăn."
Tay Tiểu Thảo vừa mới chạm đến cửa tủ lạnh thì Tiêu Mạc Ngôn liền lên tiếng, khí thế hiên ngang đầy lý lẽ, Tiểu Thảo quay đầu nhìn Phong Uyển Nhu, Phong tổng vuốt trán, thở dài: "Em lại đây, Tiêu tổng người ta bây giờ còn quý hơn cả gấu trúc, em đừng chọc chị ấy."
"Gấu trúc? Có ý gì? Phong tổng." Tiêu Mạc Ngôn bày ra bộ dáng khiêu chiến đầy khí thế, Phong Uyển Nhu híp mắt nhìn cô.
"Uyển Nhu."
Giữa lúc hai người đang mặt đối mặt, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng mở miệng, Phong Uyển Nhu quay đầu, không nói lời nào. Nàng xem như đã nhìn ra, Tiêu tổng này thật đúng là cáo mượn oai hùm, cũng may là biết chị ấy mang thai em bé, nếu không biết còn tưởng chị ấy mang thai quả trứng vàng.
"Ồ, mọi người cũng đến à?"
A Đan phong trần mệt mỏi đi vào, vừa thấy Tiểu Thảo cùng Phong tổng thì nhiệt tình chào hỏi, Tiểu Thảo nhìn nàng một cái, len lén nói thầm bên tai Phong Uyển Nhu: "Hay, lại thêm một người đến để bị mắng."
"Hôm nay tôi cố tình làm cho Tiêu tổng món thịt chưng cách thủy, ăn ngon lắm."
A Đan cười híp mắt đem đồ ăn đến trước mặt Tiêu tổng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nhìn, ghét bỏ nhíu mày: "Tôi nói cô nha A Đan, cô sợ phụ nữ có thai như tôi máu mỡ không cao hả, cô không sợ sau này con tôi sinh ra giống nguyên con heo trắng hả."
"Heo trắng?" A Đan ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nghĩ rằng cô đang trêu chọc, nở nụ cười:"Sao được chứ, chị với phu nhân ốm như vậy, nếu sinh cũng sẽ sinh ra một con khỉ trắng á."
"..."
Tiểu Thảo với Phong tổng ngồi một bên xem cuộc chiến mà phụt cười, Hạ Linh Doanh cũng không nhịn được cười, Tiêu Mạc Ngôn nhìn A Đan, hít một hơi thật sâu.
"Mau đến ăn đi, tôi nấu rất lâu đó."
A Đan không hổ là nữ đầu bếp, thịt hầm vừa đủ lửa, mềm không dính răng, từ xa đã ngửi được hương vị. Tiêu tổng liếc nhìn Hạ Linh Doanh, không lên tiếng. Hạ Linh Doanh hiểu ý cô, cầm đũa, bắt đầu gắp từng miếng từng miếng... đút cô.
"Đang luyện tập trước à?" A Đan vô cùng hứng thú nhìn Tiêu tổng và phu nhân, Tiêu tổng liếc nàng, "Luyện tập cái gì?"
"Không phải bây giờ phu nhân đang học cách đút em bé ăn sao? Đáng tiếc, em bé mới sinh không thể ăn thịt, đợi mọc răng dài ra rồi mới ăn được, đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không dùng được."
Tiểu Thảo: (^o^)/~
Phong tổng: ^o^
Hạ Linh Doanh: O.O
"Nói gì cái gì vậy, A Đan, cô gọi cô Tiếu, Dạ Ngưng, gọi luôn Đằng Diêm, tối nay chúng ta cùng nhau ăn mừng một bữa." Lần này Hạ Linh Doanh thật sự sơ em bé nhà nàng sẽ bị chọc giận từ trong bụng Tiêu Mạc Ngôn chạy ra mất, tranh thủ thời gian đuổi A Đan đi. A Đan cười gật đầu, "Vậy phu nhân luyện tập trước đi, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay."
A Đan chạy như một làn khói, Tiêu Mạc Ngôn giận đen mặt, "Em nhìn kìa vợ, tôi nói tên khốn kiếp này giả heo ăn thịt hổ mà em không tin.
"Được rồi mà, chị đó." Hạ Linh Doanh điểm một cái lên trán cô, Tiêu Mạc Ngôn đỡ bụng, "Ui da!!! Bụng tôi đau quá."
"..."
******
Nếu như nói hôm lần đầu tụ họp Tiêu Mạc Ngôn mất hết mặt mũi, vậy thì lần này chính là báo thù rửa hận nỗi nhục lúc trước.
Từ trên xuống dưới, một bàn người, không ai dám nói một chữ không với cô, nhất là Dạ Ngưng và Tiểu Thảo, hai người này hồi trước trêu chọc Tiêu tổng hăng hái nhất, trong nháy mắt biến thành vuốt mông ngựa.
Tiêu tổng: Hây da, mấy người không biết, mang thai thật sự không dễ đâu, ngày nào cũng bị trông chừng.
Tiểu Thảo: Đúng đó đúng đó, Tiêu tổng trăm công ngàn việc còn phải mang thai, quả thật là người phụ nữ mẫu mực!
Dạ Ngưng: Tiểu Thảo, bạn nói gì vậy? Cái gì gọi là phụ nữ mẫu mực, đừng nói Tiêu tổng người ta già vậy chứ, mình thấy làn da Tiêu tổng kìa, từ sau khi có cực cưng, quả thật là non mịn như nước, hây dà, càng ngắm càng thấy đẹp, thiếu nữ đẹp động lòng người nha.
Tiêu Mạc Ngôn thẹn thùng: Tàm tạm thôi, bao nhiêu tuổi rồi mà còn thiếu nữ đẹp gì nữa.
Tiểu Thảo: Không đâu, nhìn Tiêu tổng thật trẻ trung, đi lẫn trong đám sinh viên cũng sẽ có người tin.
Dạ Ngưng: Bạn nói gì đó, cái gì gọi là có người tin? Học sinh cấp ba cũng có người tin đó.
A Đan: Đúng, không chừng đi nhà trẻ cũng có người tin.
Tiêu tổng:...
Đằng Diêm nhịn cười đến mức đỏ bừng cả mặt, sảng khoái, lần đầu tiên nàng cảm thấy sức nặng trong lời nói của A Đan. Hạ Linh Doanh ho một tiếng, nhìn A Đan: "A Đan, gần đây trong nhà cô hao tâm tổn trí nhiều rồi, vất vả cho cô."
A Đan lắc đầu, rất nghiêm túc nói: "Không vất vả, so với phu phân tiêu hao cả tinh thần và thể lực thì chỉ là hạt cát trong sa mạc."
Tiêu Mạc Ngôn híp mắt nhìn A Đan, được lắm, đội ngũ cách mạng cư nhiên lòi ra một tên tặc phản quốc, A Đan thật đúng là dùng rất tốt trong việc khi dễ cô.
"Giám đốc Đằng."
Tiêu tổng lên tiếng, Đằng Diêm nhanh chóng ngồi thẳng người, có chút căng thẳng nhìn cô. Đêm nay đao loan kiếm ảnh (cảnh tàn sát khốc liệt), nàng sợ nếu mình không cẩn thận sẽ toàn thân đầy máu.
"Phó giám đốc bộ phận thiết kế của chúng tôi vừa ý cô, gần đây đang tích cực tìm hiểu về cô, cô nói xem tôi nên nói với cô ấy là cô vẫn còn độc thân hay đã có ý trung nhân rồi đây?"
Tiêu Mạc Ngôn lườm A Đan, quả nhiên, A Đan mới vừa rồi còn lơ đễnh thoáng chốc khẩn trương lên.
Đằng Diêm không nói chuyện, trộm liếc A Đan. Ánh mắt nóng như lửa của A Đan rơi vào trên người nàng, cả mắt cũng không chớp, nếu là ngày thường thì Hạ Linh Doanh sẽ ngăn chặn trò đùa dai của Tiêu tổng, như từ sau khi mang thai, Hạ Linh Doanh đã không còn nguyên tắc, nàng trở nên ủng hộ Tiêu tổng vô điều kiện.
"Thẹn thùng? Còn không nói lời nào?" Tiêu Mạc Ngôn ôn nhu cười cười, trong lòng ác độc hô lên, đáng! Chỉ bằng vào cô. Vừa. Nha đầu thúi phiến tử* còn dám đối chọi với tôi?
* Phiến tử (pian zi) trong truyện là chữ này (片子) nghĩa là phim điện ảnh, nó đồng âm với chữ (骗子) nghĩa là kẻ trộm, kẻ lừa đảo, tặc tử =)) Mình cảm thấy Tiêu tổng đang dùng 1 lời mà 2 nghĩa nếu dùng trong văn nói =)) Nên khi dịch đến đây bỗng dưng mình nghĩ ra chữ sau =))
"Như vậy đi, trước tiên để tôi giúp cô điều tra bối cảnh của cô ấy, nếu đáng tin cậy, tôi sẽ se dây giúp hai người, giúp người là niềm vui, cô thấy đúng không, A Đan?"
Tiêu Mạc Ngôn thay lời như gió thổi, vứt mũi nhọn cho A Đan, ánh mắt mọi người thoáng chốc chuyển tới A Đan, nàng cúi đầu im lặng nửa ngày, rồi nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cười: "Tiêu tổng, chị biét không? Tôi phát hiện từ sau khi chị mang thai, liền có một hào quang chiếu sáng quanh người tràn ngập tình thương của mẹ, bây giờ nhìn chị giống như Đức mẹ Maria, rực rỡ lóa mắt, thiện lương lại tinh khiết, hàng nghìn hàng vạn ánh mắt đều nhìn vào chị không thể rời đi!"
Tại tất cả mọi người bị Đức mẹ Maria trong lời nói của A Đan làm cho mờ mịt, Tiểu Thảo lén giật giật tay áo Phong tổng, nói nhỏ: "Phong, người ta cũng muốn làm phụ nữ có thai, sinh khỉ con cho chị."