Nguyễn Lương Ngọc hối hận.
Hắn thấy lúc đầu đồng ý với yêu cầu của Tô Thất Thất chính là tự chuốc lấy phiền nhiễu.
Những tưởng rằng ít nhất sẽ gặp phiền toái, nhưng mà dọc đường đi, trừ một ít chuyện xảy ra thì hết thảy đều rất thuận lợi làm hắn có hơi ngứa tay.
Tô Thất Thất nói nàng tới tìm một món đồ, nhưng Nguyễn Lương Ngọc không thấy nàng nhiệt tình với chuyện này chút nào.
Thậm chí hắn cảm thấy, hai người đi đường này chỉ để thưởng thức phong cảnh.
Giao thừa càng lúc càng đến gần, bắt đầu cảm nhận được bầu không khí năm mới náo nhiệt, giống như sắp hòa vào bầu không khí rộn rã này vậy.
Thậm chí hắn cảm thấy, Tô Thất Thất dụ dỗ mình cùng về đây với nàng để hưởng thụ bầu không khí ăn tết vui vẻ.
Ý nghĩ này khiến hắn thấy buồn cười.
Đường mòn về thôn chài lưới Tô gia có nhiều bùn lầy, bụi cỏ lâu năm không cắt bao phủ thành tầng tầng.
Đất bùn bị tuyết thấm ướt, trên bùn lưa thưa dấu chân từng hàng dọc về trước.
Nước trên bụi cỏ vẫn chưa khô, đi qua khó tránh khỏi ướt áo.
“Rốt cuộc nàng muốn đi đến nơi chết tiệt nào vậy! Chúng ta đã đi lung tung trên đường rất lâu, chẳng phải nàng nói rất nhanh sẽ đến sao?!”
Nguyễn Lương Ngọc dùng tay bẻ nhánh cây ngăn cản trên đường phủ lên bụi cỏ, bị bụi cỏ phủ xuống chân (被草丛遮掩下的落脚之处).
Vùng to bằng bàn tay tỏ ra đặc biệt đáng thương.
Hắn ghét bỏ nhìn chằm chằm xuống chân, không cam lòng không muốn đạp xuống, vì bùn lầy sẽ dính lên đôi giày ống, đôi giày màu trắng khắp nơi đều dính bẩn.
Nguyễn Lương Ngọc không ngừng cau mày.
Tô Thất Thất đi ở phía trước, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn một nơi không xa phía trước.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn động tác thận trọng của nàng có phần bất đắc dĩ, “Rất nhanh sẽ đến.”
“Một giờ trước, nàng nói vậy rồi, sớm biết vậy sẽ không để ngựa lại ở trấn nhỏ đó.” Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy, sau mỗi lần Tô Thất Thất quyết định, người chịu khổ luôn là chàng.
“Ta không gạt chàng.
Chàng xem kìa, trước mặt là đầu ngọn núi, còn có thể nhìn thấy nhà nữa.” Tô Thất Thất cảm giác được ánh mắt không tin tưởng của Nguyễn Lương Ngọc, vội vàng chỉ hướng mắt có thể nhìn thấy tòa nhà kia để chứng minh sự thật.
Nguyễn Lương Ngọc đau đầu nhìn đường mòn xanh tươi kia, hoặc căn bản còn không lấy đường ra để tưởng tượng.
Xem ra, chỉ còn cách tiếp tục đi thôi.
Đã đi lâu như vậy rồi, không tới được mục tiêu trước mặt không phải là uổng công sao.
Nhưng chỉ có một ngôi nhà trơ trọi trên đỉnh núi kia làm hắn có cảm giác khác thường.
“Nàng đến đây làm gì? Trong nhà kia chẳng lẽ có thế ngoại cao nhân ẩn cư à?” Đầu tiên Nguyễn Lương Ngọc phản ứng như vậy.
Bất luận thế nào cũng không nghĩ đến thân phận hôm nay của Tô Thất Thất lại từng ở một nơi hoang vu cằn cỗi như vậy.
Tô Thất Thất không khỏi cười, “Cái gì mà thế ngoại cao nhân? Nơi này là chỗ ở của ta trước kia.”
Thế là, Nguyễn Lương Ngọc liền dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi quan sát Tô Thất Thất.
Sau đó trong ánh mắt bộc lộ sự thương cảm.
Hắn đang nghĩ, lý do Tô Thất Thất phớt lờ mọi yêu thương quan tâm như ngày nay cũng có lịch sử cần tìm hiểu.
Nghe nói trong hoàng cung lục đục, đấu đá lẫn nhau rất nhiều.
Chắc hẳn nàng cũng bị người khác hãm hại mới lưu lạc đến nơi này.
Tô Thất Thất không biết suy nghĩ của Nguyễn Luong Ngọc.
Thấy hắn không nói lời nào liền bước nhanh tới.
Giày và áo quần của nàng so với Nguyễn Lương Ngọc không tốt hơn bao nhiêu.
Năm đó, mặc dù con đường này gập ghềnh nhưng ít nhất còn ra hình dạng.
Hôm nay nhìn vào bộ dáng này, rõ ràng có thể nhận ra thôn chài lưới Tô gia đã tiêu điều thế nào.
“Này! Nàng chờ ta một chút! Đi nhanh như vậy làm gì!” Nguyễn Lương Ngọc nhìn bóng lưng Tô Thất Thất ngày càng xa dần, tức giận bất bình hô to.
Loại đường này, cho dù sau này có mang tám kiệu lớn tới mời hắn, hắn cũng nhất định sẽ không đi.
Căn nhà rộng lớn lẻ loi trên đỉnh núi tỏ ra tịch mịch vô hạn.
Tường rào dùng hàng rào tre và hỗn hợp bùn đất hợp thành.
Trước khi rời đi, nóc nhà còn thưa thớt cỏ tranh.
Lúc này tuyết phủ dày đặc, cho dù tuyết rơi dồn dập, nhưng bên dưới lại mảy may không dính nước.
Dưới bậc thang vốn là hòn đá Thất Linh Bát Lạc, hôm nay lại không thấy gì cả.
Mặt đất sạch sẽ đương nhiên là có người từng nghiêm túc quét dọn.
Cạnh nhà chính là một căn nhà nhỏ sữa chữa không lâu.
Cho dù năm năm không nhìn, Tô Thất Thất khẳng định, căn nhà bên cạnh lúc đầu không nhỏ như thế!
“Có người ở đây.” Đối với ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Lương Ngọc, Tô Thất Thất giải thích.
Nguyễn Lương Ngọc một mặt quan sát căn nhà không vừa mắt này, một bên lấy cỏ hoang lau bùn đất trên giày, tấm tắc lấy làm lạ, “Nơi này cũng có người nhìn vừa mắt à!” Hắn cảm thấy, nơi này trăm hại không lợi.
“Chờ một chút, dùng nước rửa đi, chàng làm vậy càng thêm bẩn.” Tô Thất Thất nhìn động tác lợn lành chữa thành lợn què của Nguyễn Lương Ngọc, liền không nhịn được nhắc nhở.
Nguyễn Lương Ngọc ngẩn ra, ngay sau đó nhướng mày, “Nàng cho rằng ta vì ai mới như vậy!” Mắt trong, hơi lơ đãng toát ra sự ngạo mạn cùng ủy khuất khiến hô hấp của Tô Thất Thất chậm lại, không khỏi chột dạ rời tầm mắt.
Cửa nhà khép hờ.
Tô Thất Thất hé mở cửa.
Từ trong khe hở có thể nhìn thấy một bóng dáng thoáng qua, tựa như đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Tô Thất Thất suy nghĩ rồi không gõ cửa.
Động tác cửa đẩy vào và động tác mở cửa của người bên trong chồng lên nhau, sau đó một cái bát sứ từ bên trong ném ra với tốc độ nhanh nhất.
Người mở cửa đương nhiên nhìn thấy động tác của đối phương, né tránh đả kích linh hoạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy cửa mở, người kia đã giật mình, đáng lý ra cái bát sứ phải đập vào người nàng.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, Nguyễn Lương Ngọc chợt kéo tay Tô Thất Thất về bên cạnh.
Bát sứ màu trắng không gặp chướng ngại, bay thẳng ra ngoài, cuối cùng rớt xuống tấm đá trước cửa.
Rớt bể, nước văng ra, khắp nơi đều là nước.
Lúc đó, tất cả mọi người đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Ngẩn ra cái gì đó?” Nguyễn Lương Ngọc nhìn Tô Thất Thất.
Tô Thất Thất vẫn chưa trả lời, âm thanh quen thuộc từ bên trong nhà đã truyền ra ngoài.
“Tô Cơ, ngươi cho ta uống thứ này, ta sẽ giết ngươi!” Giọng thở hổn hển.
Tô Cơ khiếp sợ nhìn Tô Thất Thất và Nguyễn Lương Ngọc, hiển nhiên không nghĩ sẽ gặp ở nơi này.
Nàng vừa muốn nói gì đó, lại bị giọng nồng nặc sát khí bên trong hấp dẫn, liền cười khổ một cái, xoay người vào phòng, thuận tay khép cửa.
“Tô Cơ, ta nói cho ngươi biết, bây giờ không phải cái gì ta cũng nghe ngươi, cho rằng ngươi là tốt nhất…” Tô Cơ vừa vào phòng, người nọ liền tức giận lên tiếng.
Sau đó không biết Tô Cơ nói những gì, giọng người nọ thấp dần, bên trong nhà lại truyền ra tiếng ma sát của quần áo.
Cửa phòng lần nữa lại mở ra, Tô Cơ lui ra một bước, “Các ngươi vào trước đi.”
Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy đánh giá xung quanh trước.
Ánh mắt đầu tiên nhìn về sau lưng là một bộ y phục nam tử xanh lam Tô Cơ.
Đối với người này, hắn có chút ấn tượng, nhưng hiện tại không nhớ nỗi.
Sau đó hắn lại nhìn Tô Cơ, nhớ tới lúc ở trấn nhỏ, thiếu niên Dư Long đã nói (那叫余龙的少年说过的话), “Hắc hắc, ngươi không có nghĩa khí gì cả.
Lần đó bị chính phái công kích sau liền biến mất không dấu tích.
Ta còn lo ngươi có nguy hiểm hay không nữa, không nghĩ rằng ngươi ở đây ung dung tự tại sung sướng thế này.”
Nghe vậy, Tô Cơ bất giác dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, “Ngươi đang nói cái gì?” Xem như là mất tích, nhưng lần đó cũng vì thay Tô Thất Thất đưa tin cho Quỷ Y, lần đó với lần bao vây có liên quan gì.
Cái này, Nguyễn Lương Ngọc đương nhiên biết là trí nhớ mình lại có vấn đề, ánh mắt có hơi mù.
Tô Thất Thất thấy vậy liền thay hắn giải thích, “Tô Cơ, hắn sẽ không nhớ được một số chuyện.
Nói chính xác hơn, là tất cả những chuyện có liên quan đến ta.”
Năm đó, Tô Cơ tận mắt thấy Nguyễn Lương Ngọc yêu thương Tô Thất Thất thế nào.
Hắn xem Tô Thất Thất là lý do quan trọng nhất để tồn tại trong cuộc đời này, có thể vì một câu nói của Tô Thất Thất mà chịu chết, thậm chí vì Tô Thất Thất mà không để ý đến mọi thứ ở Vô Hoa thập nhị cung, cũng không quan tâm đến địa vị giang hồ.
Nguyễn Lương Ngọc năm đó, một lòng một dạ yêu Tô Thất Thất.
Có thể nói, nếu Tô Thất Thất chết, hắn cũng sẽ không chịu sống một mình.
Năm đó nàng không hiểu, thậm chí vô cùng không đồng tình với cách làm của Nguyễn Lương Ngọc.
Nhưng mấy năm nay, trải qua rất nhiều chuyện, cuối cùng nàng cũng biết thế nào là tình yêu, chính là hòa hợp giữa đau khổ và vui vẻ.
Cho nên, bây giờ nàng không tài nào hiểu được lời nói này của Tô Thất Thất, cũng không thể nào tin nỗi.
Người xem Tô Thất Thất là cả sinh mệnh của mình năm đó lại nhớ hết tất cả, duy chỉ quên mỗi Tô Thất Thất.
Chẳng biết vì sao, nàng bỗng cảm thấy Nguyễn Lương Ngọc rất đáng thương.
Nguyễn Lương Ngọc vô cùng yêu Tô Thất Thất năm đó, nếu biết có một ngày mình sẽ hoàn toàn quên đi người này sẽ nghĩ thế nào.
Hắn nhất định cho rằng, mình quên bất kỳ người nào nhưng nhất định cũng sẽ không quên Tô Thất Thất.
“Này! Hắc hắc (唧唧)! Ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta chưa chết!” Nguyễn Lương Ngọc đen mặt nhìn Tô Cơ, ánh mắt phức tạp mà bi ai đó của đôi phương nhìn hắn làm hắn cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Tô Cơ nhìn Tô Thất Thất, thấy đối phương không khác thường mới nói, “Ta quản ngươi chết hay chưa à!”
“Cái gì mà ngươi quản ta?!” Nguyễn Lương Ngọc lười biếng dựa vào ghế, chọn một tư thế thoải mái, “Hắc hắc! Ngươi phải có trách nhiệm.
Sau khi ngươi mất tích, lúc nào ta cũng phải tự mình làm, không gì xong cả.”
“Tô Cơ, ta nghe nói bọn Dư Long nhắc tới cứu hai người, chính là ngươi với Công Tôn Cách à? Các ngươi thành thân?” Tô Thất Thất có chút hiếu kỳ, không nghĩ đến việc Tô Cơ và Công Tôn Cách ở bên cạnh nhau.
Bọn họ, một người thuộc Vô Hoa thập nhị cung, một người thuộc Lãm Khâu sơn trang, có thể nói là kẻ thủ không đội trời chung.
Tô Cơ liếc Nguyễn Lương Ngọc, lựa chọn trả lời Tô Thất Thất, “Năm đó, ta đưa tin cho Quỷ Y, trên đường trở về gặp Công Tôn Cách.
Chúng ta tranh đấu với nhau.
Lúc ấy lực lượng tương đương, chúng ta đều bị trọng thương.
Sau đó không biết cái gì kích thích liền đột nhiên cùng nhau biến mất.”
“Biến mất?”
“Đó chỉ là một vách núi thông thường, ta cũng không nhớ nữa.
Tóm lại… chúng ta đi đến một nơi kỳ quái, sau đó xảy ra rất nhiều chuyện.
Chỗ đó và nơi này hoàn toàn khác nhau.
Chúng ta cho rằng không trở về được, không nghĩ đến mấy năm sau, rốt cuộc thần xui quỷ khiến thế nào chúng ta lại trở về nơi này.
Sau khi thành thân, chúng ta cũng không còn tâm tư tham dự vào chuyện giang hồ nữa.
Công Tôn Cách biết chỗ này của ngươi có chỗ ở, chúng ta liền quyết định tạm thời an phận ở đây.
Giờ nếu ngươi đã trở lại, nếu muốn ở lâu dài, chúng ta sẽ tìm chỗ ở khác.”
Tự thuật lại chỉ có mấy lời ít ỏi, trong đó mạo hiểm hay thất bại đều phai nhạt, chỉ có Tô Cơ và Công Tôn Cách mới thật sự biết, cái gọi là mấy năm, bọn họ đã trải qua cái gì, hoàn toàn không thể dùng ngôn ngữ mà hình dung được.
Lời nói hai người vừa nãy còn gay gắt, lúc này ánh mắt vừa tiếp xúc cũng không khỏi nhớ đến đoạn năm tháng kia, ánh mắt dịu dàng, chỉ có đối phương mới hiểu được ánh mắt của nhau.
“Ta sẽ rời đi nhanh thôi.” Tô Thất Thất vừa nói vừa nhìn Công Tôn Cách.
Người này thay đổi rất nhiều.
Nếu năm đó hắn sắt đá bén nhọn, vậy bây giờ chính là châu ngọc bị mài mòn, không phong lưu, không ngang ngược bướng bỉnh, mà còn tỏa ra khí chất ôn nhu.
Hơn nữa, Tô Thất Thất cảm thấy có gì đó rất quái lạ, nhất thời không nghĩ đến, cũng chỉ có thể nói, “Ngươi có đi gặp Cung Hách Liên không? Các ngươi thật sự định ẩn cư như vậy mà sống sao?”
“Thất Thất… Ta rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Ta sẽ không đi gặp trang chủ ở đó nữa.
Từ lúc ta mất tích thì đã không có bất cứ quan hệ gì với Lãm Khâu sơn trang nữa rồi.
Mà Tô Cơ, cũng đã không dính líu gì đến Vô Hoa thập nhị cung nữa.” Công Tôn Cách nói.
Nguyễn Lương Ngọc không được chú ý đến nãy giờ nghe vậy chợt gõ bàn một cái, “Ơ này, các ngươi coi ta không tồn tại à! Hắc hắc, ít nhất ngươi cũng phải xin ý kiến của ta chứ?” Thật ra hắn không muốn mất đi trợ thủ đắc lực như Tô Cơ.
“Lòng ta đã quyết.” Tô Cơ kiên định mở miệng.
Nguyễn Lương Ngọc ngớ ra, bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
Dẫu sao Tô Cơ và hắn cũng là thanh mai trúc mã, nếu nàng cảm thấy hạnh phúc thì hắn cũng sẽ không ngăn chặn.
“Các ngươi tới đây có chuyện gì không?” Công Tôn Cách ngồi một bên, hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc nhún vai một cái, nhìn Tô Thất Thất, chờ nàng trả lời.
“Ta vì Tam Diệp Bán Hạ mà tới.” Tô Thất Thất nói.
“Tam Diệp Bán Hạ?” Tô Cơ cúi đầu trầm tư, cũng không suy nghĩ nhiều, “Nếu đã đến rồi, sang năm hẵng rồi đi, đúng lúc cùng nhau vui vẻ một chút.” Ngay sau đó, nàng đề nghị.
Hội xuân, nhà nào cũng vui vẻ hòa thuận, sung sướng hưởng thụ tề gia.
Tô Thất Thất suy nghĩ, nếu như Tam Diệp Bán Hạ có trong tay cũng không có chỗ nào thích hợp để đi.
Duệ Nhi ở cùng Tư Đồ Thừa rồi.
Ở đây ăn Tết cũng là một lựa chọn tốt.
“Được rồi.” Nàng gật đầu, sau đó nhìn Nguyễn Lương Ngọc.
Nguyễn Lương Ngọc rất bất mãn, rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý..