Đệ Nhất Nương Tử

Chương 41: 41: Cảnh Xuân Vô Hạn





Bên cạnh một gốc đào duy nhất ở U Vấn Cốc, một chồi non bắt đầu nhú lên.

Một bên là cành đào rực rỡ sắc màu, hương thơm mê người, một bên là chồi non lác đác lá, không hoa không sắc.

(sắc trong cảnh sắc)
Đoan Mộc Triệt nói, hắn dời một gốc đào từ trong sân ra đây, như vậy mới có đôi có cặp.
Lúc Tô Thất Thất gặp lại Đoan Mộc Triệt, nàng cứ thấy hắn tựa hồ già đi.

Lúc đầu vẫn là một cặp mắt vô cùng có thần, giờ lại ảm đạm như thế.

Tóc trên đâu đã bạc không ít.

Đôi khi, hắn đứng trong sân đợi, một lần đợi là hết nửa ngày.

Cảm giác đó, khiến cho người khác một cảm giác đã bước vào độ tuổi xế chiều.
Tô Thất Thất lo lắng hỏi hắn, hắn nói.

“Không sao.

Ta chỉ là nhớ đến thuở thiếu thời, vốn tưởng sẽ cô độc cả đời rồi chết ở một nơi hoang vu không ai biết đến… Nhưng ai lại ngờ được, cuối cùng lại chính tay mình tạo thành cục diện thế này.”
“Một mình Ngữ Nhi ở đó, với tính cách của muội ấy không biết có bị người ta lạnh nhạt hay không nữa.”
Tô Thất Thất càng lo lắng, vội vàng nói, “Đoan Mộc thúc thúc, người đừng nghĩ như thế, sư phụ vẫn luôn hi vọng người sẽ sống thật tốt.”
Nếp nhăn trên mặt Đoan Mộc Triệt đã tung hoành khắp chốn, ánh mắt vô thần, hắn đưa tay sờ đầu Tô Thất Thất, “Thất Thất, con không thể chết được.” Hắn kiên định nói.
“Chẳng phải Đoan Mộc thúc thúc đã nói bệnh của con đã đến giai đoạn cuối, nếu muốn chữa trị chỉ có cách đổi máu với người khác.

Nhưng mà, phương pháp này hiểm độc như thế, đây chính là một mạng đổi một mạng.

Con cũng nói rồi, con sẽ không đồng ý.

Hơn nữa, Long Hỏa châu có thể bảo vệ trái tim con một thời gian, con cũng có thể sống thêm mấy ngày.

Ít nhất, con vẫn còn đợi kết quả.” Tô Thất Thất kiên định nhìn Đoan Mộc Triệt, đôi môi cong lên vẽ nên một nụ cười nhẹ nhàng.
“Tiểu nha đầu, trúng ‘Si hoa nhập mộng’ càng lâu, công hiệu càng mãnh liệt.

Con còn trông cậy hắn có thể nhớ con?” Đoan Mộc Triệt cũng không muốn nói về chuyện này nữa, ánh mắt chuyển một cái, không biết làm gì bèn gõ đầu Tô Thất Thất một cái.
Tô Thất Thất ôm đầu trừng hắn, “Đoan Mộc thúc thúc, người không nên ỷ lớn hiếp nhỏ.”
Năm đó, Độc Thánh Viên Ngữ sáng chế ra ‘‘Si hoa nhập mộng’’ chỉ vì cái danh thiên hạ đệ nhất độc.

Thế gian có biết bao nam nữ si tình, nhưng chỉ có một chữ “tình” là khó giải.

Viên Ngữ nghiên cứu nhiều năm, hỏi thăm vô số danh y cũng không hiểu rõ chữ tình.

Sau đó nàng mới hiểu rõ rằng, nàng đã sớm động tình rồi.

Vì thế, nàng dành 5 năm mới nghiên cứu được thiên hạ đệ nhất độc.

Nhưng thế sự vô thường, trong một lần nó đã bị Khải Uyên điện cướp mất, từ đó, ‘‘Si hoa nhập mộng’’ mất hết tin tức, Viên Ngữ cũng không để ý đến nữa.

Mà chốn giang hồ, liên quan đến truyền thuyết về thiên hạ đệ nhất độc ‘‘Si hoa nhập mộng’’ đã làm cho tên tuổi Độc Thánh Viên Ngữ vang xa.

Nhớ năm đó, vô số kẻ tâm thuật bất chính muốn ‘‘Si hoa nhập mộng’’ từ tay Viên Ngữ, nàng nhất quyết không cho.

Sau đó, tin tức ‘Si hoa nhập mộng’ dần dần ít đi, cuối cùng cũng chẳng còn mấy người biết.
“Nha đầu, con biết tại sao năm đó Ngữ Nhi lại dốc lòng chế ‘Si hoa nhập mộng’ không?” Đoan Mộc Triệt đột nhiên hỏi.
Tô Thất Thất nghi ngờ nhìn hắn.

May mắn nàng từng nghe sư phụ nhắc đến ‘Si hoa nhập mộng’, nếu không nàng thật sự chẳng biết nó rốt cuộc là thứ gì.

“Năm đó, ta và Ngữ Nhi tranh chấp hết sức khốc liệt.

Y thuật của ta đã đạt tới trình độ cao nhưng Ngữ Nhi vẫn trì trệ như trước.

Sư phụ mắng muội ấy, muội ấy không phục nên giận dỗi rời đi.

Lần đó, đi một lần cũng không biết bao nhiêu năm, mãi đến khi muội ấy đem ‘Si hoa nhập mộng’ về.

Ta còn nhớ, một ngày tuyết rơi của mùa đông năm ấy, Ngữ Nhi đứng trong tuyết vui vẻ nhìn ta.

Ta tận mắt thấy công hiệu của ‘Si hoa nhập mộng’, chứng kiến hai người lưỡng tình tương duyệt, liều chết triền miên, rồi lại chứng kiến cảnh ân đoạn nghĩa tuyệt, đường ai nấy đi.

Con không hiểu được cảm giác này đâu, khi đó, ta vô cùng kinh hãi.

Ngữ Nhi cũng không nghĩ tới rằng, người kia cuối cùng cũng chết đi, bởi vì ‘Si hoa nhập mộng’ có đẹp đẽ cỡ nào thì nó cũng vẫn là một giấc mộng mang sẵn độc dược.

Cũng từ khi đó, ta bắt đầu điều chế giải dược của Si hoa nhập mộng.

Cũng vì việc này đã hao phí tâm huyết nửa đời của ta.

‘Si hoa nhập mộng’ là tác phẩm Ngữ Nhi đắc ý nhất, nó cơ hồ là hoàn mỹ.”
Tô Thất Thất chợt nhớ đến Linh Vũ, nghi ngờ hỏi, “Nhưng tại sao ‘Si hoa nhập mộng’ lại rơi vào tay Khải Uyển điện?”
“Bởi vì, Điện chủ của Khải Uyên điện khi đó cũng yêu một người nhưng lại không có được người kia.

Hắn vì yêu đã dùng tất thảy để đoạt ‘Si hoa nhập mộng’.”
“Độc trên người Nguyễn Lương Ngọc là Linh Vũ hạ.

Đoan Mộc thúc thúc, con thật sự không hiểu nổi, nàng vì nhàm chán lại đi đùa bỡn người ta như thế, thật sự thú vị sao?” Tô Thất Thất cau mày, vừa nghĩ đến Linh Vũ nàng lại thấy tức giận, Linh Vũ thật sự quá ngang ngạnh.
“Chuyện này ta cũng không biết.” Đoan Mộc Triệt suy nghĩ một chút, trong đầu giống như lóe lên cái gì nhưng lúc muốn nắm bắt lại không kịp nên đành nói không biết.
“Đoan Mộc thúc thúc, ‘Si hoa nhập mộng’ có dị biến không?” Tô Thất Thất vẫn mong chuyện này sẽ có chút hi vọng nào đó.
Đoan Mộc Triệt cười cười không nói, Tô Thất Thất thất vọng cúi đầu.

Cái gọi là số mệnh không biết cường đại bao nhiêu.
Đêm đến, mặt trăng như gương, ánh trăng ôn hòa như nước, trên trời sao sáng rực rỡ, trông cảnh Ngân Hà quả thực như vô tận.
Tô Thất Thất cầm một vò rượu cùng chiếc chén nhỏ, ngón tay cong lại gõ cửa phòng Nguyễn Lương Ngọc.

Nguyễn Lương Ngọc mở cửa rất nhanh, lúc thấy Tô Thất Thất hắn không khỏi ngẩn người.
Lúc này, Tô Thất Thất mặc bộ y phục trắng làm từ lụa mỏng, bên hông mang một thắt lưng bện lại, trông vô cùng đẹp mắt.

Nàng không dùng phấn nhưng làn da trắng noãn đứng dưới trăng lại hiện lên một vẻ phiêu nhiên thoát tục.

Tóc vén lên, dùng trâm Phượng Dao cài lại.

Trên người vẫn còn hơi nước, có vẻ vừa mới tắm xong.

Nàng cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Lương Ngọc, hai mắt y hệt hai hồ nước tiên.
Nguyễn Lương Ngọc chẳng biết tại sao lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, “Thất Thất, đã muộn thế này..”
“Cử bôi yêu minh nguyệt, đối ảnh thành tam nhân (1).” Tô Thất Thất đặt rượu ngon lên bàn, rót một ly rượu nhìn Nguyễn Lương Ngọc, “Cùng đối ẩm chứ?”
Nguyễn Lương Ngọc nhìn ánh trăng sáng trưng, vẻ mặt khó thể tin được đóng cửa lại.

Hắn cầm ly rượu trong tay Tô Thất Thất, một hơi cạn sạch, “Thất Thất, nàng…” Hắn suy nghĩ một lát, nhưng cũng không biết nên hỏi cái gì.
Hỏi sao nàng lại tới đây? Nói vậy chẳng phải sẽ khiến nàng hiểu lầm hắn muốn đuổi nàng sao! Hỏi nàng muốn làm gì? Lời này nói ra chính hắn cũng thấy không ổn lắm.
“Chàng có lời muốn hỏi ta, đúng không?” Tô Thất Thất rót thêm rượu, hỏi hắn.

truyện tiên hiệp hay
“Ta đã nói sẽ không hỏi.” Nguyễn Lương Ngọc nhìn nàng.

Liên quan đến ‘Si hoa nhập mộng’, nếu nói hắn không hiếu kì là giả, nhưng nếu vì điều này lại khiến Tô Thất Thất khó chịu, hắn tình nguyện cái gì cũng không biết.

Tô Thất Thất nếm thử một hớp rượu, “Ta nghĩ ta nên nói cho chàng biết.

Nguyễn Lương Ngọc, ‘Si hoa nhập mộng’ vốn là một loại tình độc, nó là tác phẩm Độc Thánh dùng cả đời để chế ra.

Người bị trúng độc sẽ yêu phải nữ tử hắn nhìn thấy đầu tiên.

Sau khi giải độc, mọi chuyện liên quan đến nữ tử đó, người trúng độc sẽ không nhớ gì hết.
Nguyễn Lương Ngọc cảm thấy không thể tin được hỏi lại, “Trên đời này lại có loại độc như thế?”
“Trên đời này vốn không thiếu cái lạ.

Nếu không, ta cũng không phải phiền não thế này.” Tô Thất Thất cũng không muốn che giấu tâm trạng phiền muộn nữa.
Nguyễn Lương Ngọc cẩn thận suy nghĩ lời nói của Tô Thất Thất, rồi nghĩ đến chuyện hôm nay gặp mặt Linh Vũ, sau đó mới gian nan nói rằng, “Thất Thất, ý nàng là..

ta trúng ‘Si hoa nhập mộng’? Chỉ vì ta bị trúng độc, người đầu tiên ta thấy là nàng nên mới yêu nàng?” Chuyện này sao nghe buồn cười quá vậy??
Tô Thất Thất đột nhiên bật cười, nàng rót đầy ly rượu cho Nguyễn Lương Ngọc, “Chàng không tin?”
“Thất Thất, nàng không tin ta?” Nguyễn Lương Ngọc chỉ quan tâm đến mục đích của Tô Thất Thất, “Tối nay nàng đến đây chính là để nói cho ta rằng, ta căn bản không hề thích nàng thật lòng?”
Tô Thất Thất đợi một hồi lâu mới mở miệng, “Nguyễn Lương Ngọc, ta tin chàng..

Nhưng ta sợ, chàng sẽ quên ta.”
Nguyễn Lương Ngọc không nói gì, hắn lẳng lặng ngồi đó, động tác rót rượu vô cùng ưu nhã.

Sau đó, hắn nâng ly uống cạn một hơi.

Không hốt hoảng luống cuống, cũng không nói gì hết..

Chỉ là, trong lòng hắn giống như bị chém một đao, toàn thân lạnh lẽo như bị người ném vào hầm băng.
Hắn bỗng nhiên thấy sợ..

Nếu hắn thật sự bị trúng ‘Si hoa nhập mộng’ thì sao đây? Nếu một ngày nào đó, hắn đột nhiên quên mất Tô Thất Thất là ai..

Hắn phải làm thế nào chứ??
Chắc chắn hắn sẽ đau lòng đến mức không hô hấp được..

Nhưng mà, lúc đó có lẽ hắn đã chẳng nhớ gì nữa rồi.
Chết, chẳng qua chỉ có thế.
Hắn muốn nói rằng, Thất Thất, ta nhất định sẽ không quên nàng.

Hắn muốn nói rằng, Thất Thất, ta nhất định sẽ ở bên nàng mãi mãi.

Nhưng cuối cùng lại không nói được gì..

Hắn có thể bảo đảm cái gì? Mà hắn có thật là bảo đảm được không?
Tô Thất Thất im lặng nhìn Nguyễn Lương Ngọc, đem hết biểu tình của hắn thu vào đáy mắt.

Nguyễn Lương Ngọc đang nghĩ gì, lo lắng cái gì, nàng đều rõ.

Hai người họ ở đây là bị người quấy nhiễu.

Nhưng ít nhất, những lời nói của Nguyễn Lương Ngọc lúc này vẫn là thật.
Có lẽ, đến ngày mai hắn sẽ không nhớ được nàng là ai.

Có lẽ, ngày mai, chẳng biết lúc nào bọn họ mới có duyên gặp lại..
Tô Thất Thất trầm tư một hồi, giống như đã quyết định được nên làm gì.


Lúc này, hai người đang ở bên nhau, nàng nên làm chuyện gì đó.
Hôm nay, nàng không thể cho hắn cái gì..

Thôi thì đem thứ quý giá nhất cho hắn đi!
Tô Thất Thất buông ly rượu trong tay xuống, ngón tay nàng lướt qua mặt bàn rồi đi tới mặt Nguyễn Lương Ngọc.

Một tay nàng chống đỡ trên bàn, ánh mắt không nhúc nhích nhìn hắn, “Nguyễn Lương Ngọc, chàng trêu chọc ta, khiến ta thích chàng.

Đã thế thì, chàng đem bản thân mình dâng cho ta, thế nào?” Đôi môi nàng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười ngạo nghễ, lời nói cũng mang theo ý tứ trêu chọc người.
Lúc này, một tay Tô Thất Thất nâng cằm Nguyễn Lương Ngọc, hai người mắt đối mắt.

Nguyễn Lương Ngọc bị ánh mắt trần trụi của Tô Thất Thất nhìn, bật cười, “Thất Thất, nàng thật là…..” Lời hắn còn chưa nói xong đã bị Tô Thất Thất ngăn lại trong miệng, hô hấp cũng vì đó mà chậm lại.
Nụ hôn của Tô Thất Thất vừa nhẹ nhàng vừa lâu dài, y hệt một tấm lông mềm mại đang ma sát bờ môi.

Nguyễn Lương Ngọc bị nàng khiêu khích khiến máu toàn thân sôi trào.

Ngặt nỗi Tô Thất Thất lại ở trên nhìn xuống khiến hắn trong nhất thời không thể trở mình được.

Hai đầu lưỡi linh hoạt quấn quanh một chỗ, một mùi thơm dịu không biết toát từ đâu ra, triền miên vô tận trong khoang miệng của hai người.

Nguyễn Lương Ngọc thật sự không ngờ rằng Tô Thất Thất lại hành động đột ngột như thế.

Hắn thậm chí còn không dám nghĩ tới, có một ngày Tô Thất Thất sẽ chủ động như vậy.
Nhưng mà Nguyễn Lương Ngọc nhanh chóng đảo khách thành chủ.

Tô Thất Thất có làm thế nào cũng không sánh được hoa hoa công tử Nguyễn Lương Ngọc, vì thế, thoáng chốc đã rơi xuống hạ phong.

Thế nhưng nàng vừa nghĩ đến chuyện không biết Nguyễn Lương Ngọc đã “thí nghiệm” kỹ thuật này với bao nhiêu người, trong lòng liền thấy không thoải mái, động tác đang làm cũng dừng lại.
“Thất Thất?” Nguyễn Lương Ngọc thấy Tô Thất Thất mất hứng, cứ nghĩ mình lại phạm lỗi gì bèn vội vàng cười cười lấy lòng.
Tô Thất Thất nhìn tư thế của hai người, không khỏi lui về sau một bước.

Nguyễn Lương Ngọc đứng dậy, hai người mặt đối mặt nhìn nhau.

Lúc này, Tô Thất Thất mới hừ một tiếng, nàng đi thổi tắt nến.

Tuy ánh trăng rất sáng nhưng cũng chỉ thấy mờ mờ ảo ảo hai bóng người cạnh nhau.

Nguyễn Lương Ngọc vẫn đứng tại chỗ, Tô Thất Thất ngồi bên mép giường kêu hắn tới.

Nguyễn Lương Ngọc chậm rãi bước qua.

Hắn không biết Tô Thất Thất rốt cuộc muốn làm gì, vì thế, một bước đi thôi cũng hết sức cẩn thận.
“Chàng, trước kia đã cùng rất nhiều nữ nhân…” Tô Thất Thất chần chừ hỏi, Nguyễn Lương Ngọc cũng đoán được mấy phần.
“Không có! Thất Thất, ta vì nàng thủ thân như ngọc!” Nguyễn Lương Ngọc vội vàng giơ tay lên thề.
“Vậy..

có hôn ai không?” Tô Thất Thất lại hỏi.
Nguyễn Lương Ngọc chần chừ, chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân.

Tô Thất Thất phải thúc giục mấy lần hắn mới cẩn thận nói “Có.”.

Nói xong, trong lòng thấp thỏm vô cùng.
Tô Thất Thất nàng, ai cũng nói nàng lãnh đạm.

Nhưng có một số chuyện, nàng lại cố chấp hết lần này đến lần khác, chẳng hề thấy ngượng ngùng ở đâu.

Có điều, Nguyễn Lương Ngọc biết, nếu Tô Thất Thất không thích hắn, nàng sẽ không hỏi mấy câu này.

Nàng đã hỏi tất nhiên có mục đích của nàng.

Nếu nàng xem ngươi là người xa lạ, thì một câu thôi nàng cũng lười nói.

Nhưng khi nàng đã quyết định làm chuyện gì sẽ không hề do dự làm.

Cho dù là chuyện khuê phòng, biểu hiện của Tô Thất Thất lúc này không hề có chút ngượng ngùng nào.
Nguyễn Lương Ngọc lại thấy rằng, tình cảnh này sao lại giống như hắn đang bị thẩm vấn vậy..
Thế mới nói, liên quan đến Tô Thất Thất ấy, ngươi không nên nghĩ nàng là tiểu bạch thỏ.


Không chừng lúc nào đó nàng lại đột nhiên hóa thân thành con sói lớn cắn ngươi một cái cũng không chừng.
“Chàng đang nghĩ cái gì? Thấy ta vô lễ?” Tô Thất Thất thấy Nguyễn Lương Ngọc cúi đầu trầm tư bèn mở miệng hỏi.

Giọng nói nàng hết sức bình thản, thật sự không biết được nàng đang nghĩ gì.
Nguyễn Lương Ngọc nhìn Tô Thất Thất lạnh nhạt ngồi đầu giường, chỉ thấy nàng mi mục như họa (mặt mày như tranh), nhìn đi nhìn lại cũng thấy một phen phong vị, vì thế hắn thành thật khai báo, “Thất Thất, trước đây ta có không ít hồng nhan tri kỷ.

Nhưng mà, sau khi gặp nàng, ta chỉ để ý mỗi nàng.

Sau này ta cũng chỉ quan tâm mình nàng.

Còn chuyện vô lễ, Thất Thất, nàng vốn không phải đám cô nương làm bộ làm tịch kia, ta thích chính là cái hào sảng của nàng.”
Tô Thất Thất trợn mắt nhìn hắn một cái, cũng không hỏi tiếp nữa.

Thấy Nguyễn Lương Ngọc vẫn ngu ngốc đứng một bên, nàng bèn nói, “Cởi đồ, lên giường.”
Nguyễn Lương Ngọc không khỏi kinh ngạc, “A—” Hắn thật sự chưa gặp qua người nào có thể nói ra bốn chữ này đến đương nhiên như thế.
“Vẻ mặt này của chàng là ý gì đây? Chẳng lẽ ta không bằng đám hồng nhan tri kỷ của chàng?” Tô Thất Thất thấy vậy, giận dữ trợn mắt nhìn hắn.
Nguyễn Lương Ngọc không dám trì hoãn nữa.

Vì thế, hắn ngoan ngoãn cởi áo khoác rồi leo lên giường.

Tô Thất Thất vẫn ngồi yên không nhúc nhích.

Nguyễn Lương Ngọc lấy hết dũng khí leo đến cạnh Tô Thất Thất, muốn ôm eo nàng, đưa nàng lên giường.
“Chàng làm gì?” Tô Thất Thất né người tránh thoát bàn tay của hắn, ánh mắt nhìn cặp tay không được như ý nguyện kia.
“Không phải nàng bảo ta làm thế sao?” Nguyễn Lương Ngọc thấy tủi thân cực kì.

Tô Thất Thất đây là chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn.
Tô Thất Thất dịch lại đầu giường ngồi một hồi rồi mới cởi giày.

Lúc này, Nguyễn Lương Ngọc ngoan ngoãn nằm trên giường, nàng do dự cởi áo khoác trên người, sau đó kéo màn giường xuống.

Màn giường che đi ánh trăng như nước ngoài cửa sổ.
Nguyễn Lương Ngọc thấy Tô Thất Thất sắp nằm xuống bèn đưa tay kéo một cái ôm chặt eo nàng.

Đang muốn xoay mình lại bị Tô Thất Thất dùng sức đẩy ra, sau đó nàng quát lên, “Đừng động!”
Nguyễn Lương Ngọc rốt cuộc cũng dừng lại.

Tô Thất Thất nương tư thế đó hôn lên cổ hắn.

Nói là hôn còn không bằng nói là gặm, từng chút từng chút, giống như đang nhấm nhấp một món mỹ vị nào đó.

Vô số lần Nguyễn Lương Ngọc muốn ra tay nhưng đều bị Tô Thất Thất bảo đừng động.
Nguyễn Lương Ngọc chỉ thấy toàn thân dục hỏa đốt người.

Bàn tay muốn đưa về phía Tô Thất Thất lại bị nàng bắt lại, “Đừng động!”
“Thất Thất…” Nguyễn Đại thiếu gia tủi thân muốn khóc.
Tô Thất Thất chẳng thèm ngó ngàng tới, nàng nằm trên người Nguyễn Lương Ngọc, bàn tay sờ soạng một hồi.

Da thịt Nguyễn Lương Ngọc rất mềm mại, sờ lên thoải mái vô cùng.
“Thất Thất..” Nguyễn Lương Ngọc không chịu nổi bèn kêu một tiếng.

Không thèm để ý đến hai tiếng “Đừng động!” của Tô Thất Thất, hắn xoay mình hôn lên môi nàng.
Vì thế, ánh trăng như nước, một đêm phong lưu, cảnh xuân vô hạn.
“Thất Thất, ta nhất định không quên nàng.

Cho dù ta có quên hết mọi thứ cũng sẽ không quên nàng.”
“Nguyễn Lương Ngọc, chàng tin có kì tích không?”
“Thất Thất, ta vĩnh viễn ở bên nàng, cả đời đều cùng nàng! Không! Là đời đời kiếp kiếp, chúng ta vĩnh viễn bên nhau!”
“Nguyễn Lương Ngọc..

xin lỗi..”
(1): Hai câu trên được trích từ bài thơ Nguyệt hạ độc chước – Lý Bạch, có nghĩa là “Nâng ly mời mặt trăng tà.

Cùng ta với bóng hóa ra ba người”.