-Vậy thì là dây chuyền bảo thạch rồi.Nó là món quà mà mẫu hậu đã tặng cho phụ hoàng.Người rất quý trong nó,chắc chắn sẽ không cởi ra.
-Coi như đệ cũng thông minh.Nào,giờ chúng ta phải làn sao để phá hủy nó đây.Vật kỷ niệm như vậy,người sẽ không bao giờ đưa cho ai cả.
Không khí rơi vào im lặng.Quả thật Nefermaat dù có mất đi lý trí cũng sẽ không bao giờ quên đi món quà mà hoàng hậu người yêu nhất tặng.Tên pháp sư thi hành phép thuật cũng thật tàn nhẫn.Hoàng đế sẽ lưỡng lự khi phải phá hủy di vật của người mình yêu.
-Chúng ta sẽ tráo đổi nó!-Menfuisu đập hai tay vào nhau.
-Tráo đổi?
-Đệ sẽ sai Unasu làm một cái giống như vậy.Chúng ta sẽ giả vờ làm rơi dây chuyền của phụ hoàng.Sau đó,chúng ta sẽ tráo nó đi.
-Nghe cũng có vẻ hợp lý,đệ định khi nào tiến hành?Các sứ giả sẽ hồi quốc trong 10 ngày nữa.
-Vậy,sao đệ không thử đi tìm Imhotep.Ông ấy thông thái hơn ta rất nhiều.
-Tể tướng sao?Liệu ông ấy có tin không.-Menffuisu hoài nghi.
-Ông ấy sẽ tin thôi,phụ hoàng trở nên kì lạ đâu phải chỉ có chúng ta nhận thấy.
-Được rồi,vậy bây giờ đệ đi tìm ông ấy.
Menfuisu bước nhanh ra khỏi điện công chúa,tiến về điện tể tướng.
"Nhìn thằng nhóc lại nhớ tới anh hai mình,không biết mọi người như thế nào rồi."-Asisu bồi hồi nhớ nhung.
Nàng nhớ thành phố ồn ào của hiện đại,quả nhiên sống ở đây vẫn là không quen.Ở nơi hoàng cung này từng lời ăn tiếng nói,từng đường đi nước bước của nàng đều phải dè dặt cẩn trọng,không dễ dàng như ở hiện đại.Ngay cả đứa em trai duy nhất cũng phải dè chừng.Lòng người mà,lúc nhỏ thì ngây thơ bao nhiêu,khi lớn lên lại mưu mô xảo quyệt biết bao nhiêu.
__________________Ta là trầm luân phân cách tuyến________________
Asisu lúc trước có lẽ sẽ không màng hoàng vị,nhưng nàng không phải là Asisu,nàng là Tia.Tia coi trọng quyền lực,đương nhiên sẽ không mù quáng yêu Menfuisu.Dù nói thế nào,nàng cũng không thích hôn nhân cận huyết,sẽ để lại nhiều bất lợi cho hậu thế.Nếu không làm nữ hoàng được thì ít ra cũng phải tìm được một vị phu quân tốt rồi sống thoải mái chứ.Nhưng nói đi nói lại thì làm nữ hoàng vẫn là tốt nhất,muốn có bao nhiêu nam nhân thì có bấy nhiêu.Asisu vẫn không giấu nổi vẻ mặt *** tà vốn có của mình.
"Thiết nghĩ Asisu xinh đẹp lại thông minh,Carol chỉ khác người một chút,vậy mà Menfuisu lại thích Carol,lạ thật nhỉ?"-Asisu bắt đầu có suy nghĩ tự luyến-"Không sao,theo như cốt truyện thì sau khi Nefermaat chết,toàn bộ Hạ Ai Cập(Giza) đều do Asisu quản lý.Đến lúc đó mình sẽ sống như một bà hoàng,hắc hắc hắc"
-Ari,Eri.Mau mau,ta đi gặp phụ hoàng.- Nàng vơ vội chiếc áo khoác mỏng mặc lên người.
Cửa chính điện vẫn mở,hoàng đế vẫn như mọi ngày ngồi phê tấu chương,hoàn toàn không có dấu hiệu gì giống như bị trúng tà.Tuy vậy Asisu vẫn không thể yên tâm được,ngộ nhỡ ông ta băng hà há chẳng phải quyền lực rơi hết vào tay các đại thần sao?Asisu tuy không phải là người của thời đại này nhưng nàng không muốn sống trong thời chiến tranh loạn lạc đâu.
"Vẫn là ta ở chính điện quan sát thì an toàn hơn."-Asisu ngồi vào ghế bên cạnh Nefermaat.
Thấy công chúa của mình ngồi lâu nhất định sẽ chán,Ari ngỏ lời:
-Công chúa,nô tỳ vừa kiếm được một bảo vật vô cùng quý giá.Liền nghĩ hợp với người nên mang đến đây,mời xem.
Ari mở chiếc hộp bằng gỗ bạch đàng ra,bên trong là một viên ngọc đỏ lấp lánh, phảng phất muôn ánh sáng.Asisu quả thật rất thích nó,nàng không ngừng xoay qua xoay lại viên ngọc.
Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến khi cạnh viên ngọc đâm vào tay làm nàng chảy máu.Máu thấm lên viên ngọc làm nó phát ra một thứ hào quang kì lạ,bao trùm cả người Asisu.
-Công chúa!Người đâu...công ch...
Đó là những gì mà nàng còn nghe được trước khi biến mất.
____________________Ta là hiện đại phân cách tuyến___________________
-Tiểu thư,tiểu thư,cô tỉnh rồi,thật may quá.-Một bác sĩ đứng bên giường bệnh nói.
-Đây...là đâu...?
Giọng nói của cô yếu ớt,ngay cả hít thở cũng khó khăn.Ánh đèn cùng trần nhà trắng đập vào mắt cô.Đây là...bệnh viện!Cô thật sự đã quay trở lại là Tia rồi sao?
-Cô Tia,cô thật sự tỉnh rồi.Tôi cứ nghĩ cô đã tiến vào đời sống thực vật rồi chứ.
-Tôi...đã hôn mê bao lâu rồi?
-Nếu chỉ tính thời gian cô ở bệnh viện thì cũng đã 5 ngày rồi,còn trước khi đến đây chúng tôi cũng không biết.-Vị bác sĩ kia cố nhớ lại.-Không sao,cô cứ ở đây tịnh dưỡng đi.Tôi đi trước.
Cô thật sự đã quay trở về rồi.Có mơ cũng không nghĩ tới,vốn nghĩ phải ở lại thế giới đó,vậy mà nhờ một viên ngọc lại có thể quay về.
"Cha mẹ chắc hẳn rất lo lắng cho mình,phải mau quay về mới được."
Tia thanh toán tất cả mọi chi phí vào ngày hôm đó.Đúng là con số trên trời,nằm viện tiêu hao của Tia không biết bao nhiêu tiền tiết kiệm.Thâm tâm của một con người xót tiền như cô mà nói,đau khổ không gì bằng.
Cuối cùng cô cũng trở về nhà của mình,cha mẹ ôm chầm lấy cô.
_____________________________________________________________
Đến ngày thứ ba sau khi trở về cô mới nhận ra:Cơ thể Tia tuy có thể vận động nhưng vẫn còn cứng đờ.Cả người cô không có lấy một chút hơi ấm,cứ lạnh như băng vậy.Kể từ lúc Tia xuyên về cổ đại thì cũng đã hơn một tháng rồi,tại sao ở đây mới chỉ có 5 ngày?
"Không biết diễn biến trong câu truyện có bị mình làm cho xáo trộn không nữa?"
Cô vội lục lại những quyển truyện đọc.Quái!Tại sao Asisu không yêu Menfuisu cũng như không cưới Ragashu nữa nhỉ?Con bé Carol vẫn trở thành hoàng phi Ai Cập.Nhưng đặc biệt hơn là lãnh thổ Ai Cập đã khuếch đại đến tận Asiria?
Oh no,Tia không thích diễn biến thế này đâu,nhàm chán lắm.Ngẫm lại mình cũng có một phần trách nhiệm trong đó,Tia còn chưa giải được bùa chú cho Nefermaat.Có lẽ vì vậy mà ông ta chết sớm hơn cốt truyện chăng?
"Không được,mình phải trở lại nơi đó.Ít nhất là để khôi phục lại toàn bộ."-Tia hạ quyết tâm.
"Hy vọng với nhất đẳng Karatedo mình may mắn giữ được mạng"
"Nhưng làm sao trở lại đó đây?"
Tia chợt nhớ cô xuyên không về đó là do bị tông xe.Đột nhiên cô nghĩ ra một ý tưởng điên rồ-Bị tông lần nữa sẽ quay lại đó.Đây đúng là một ý tưởng mà không ai muốn thực hiện.
Tia quyết định ngày mai sẽ quay trở lại đó,giờ cô phải đi ngủ sớm để ngày mai khởi hành.
_____________________________________________________________
Phiu............phiu...........- Tiếng gió cứ thổi bên tai nàng.
"Lạnh quá"-"Mình đâu có mở điều hòa đâu?"
Nàng quơ tay lung tung rồi chợt nhận ra- Đây không phải giường mình!Tia bật dậy nhìn xung quanh.
-Đây...đây là...mình lại xuyên không rồi!Nhưng hình như có gì không đúng?
Cơ thể xủa Asisu lần đầu xuyên về đâu có lớn thế này.
-Ari,Eri!- Tiếng nàng gọi to.
-Nữ hoàng,người gọi chúng nô tì.-Ari,Eri đồng thanh.
"Nữ hoàng?Asisu đã lớn thế này rồi sao?"
-Ta...bao nhiêu tuổi rồi?-Asisu tự chỉ vào mình.
-Lệnh bà,người sao vậy?Có cần truyền thái y không?-Eri lo lắng.
-Không không.-Asisu xua tay-Ta chỉ hỏi ta bao nhiêu tuổi thôi.
-Bẩm lệnh bà,người lớn hơn bệ hạ 3 tuổi.Vậy bây giờ người chính là 20 tuổi.
"Mình mới trở về có mười mấy ngày mà đã 7 năm trôi qua rồi sao?"
-Bệ hạ?Là Menfuisu sao?-Asisu ngạc nhiên.
-Lệnh bà?Sao người có thể quên được chứ.Pharaoh và Nữ hoàng đã đăng cơ được 3 năm rồi.
-Cái gì?!3 năm rồi?!-Bây giờ nàng thật sự rất hoảng hốt.
-Vâng,khi tiên đế băng hà mãi 1 năm sau người và bệ hạ mới làm lễ đăng cơ.Vào lễ đăng cơ người đã nói với bệ hạ sau này sẽ trở thành hoàng phi.Dân chúng hết sức vui mừng.
-Vậy,ta đang ở Thượng Ai Cập-Thebes phải không?-Asisu gãi đầu.
-Lệnh bà...có phải người...quên hết mọi chuyện rồi không?Chúng ta từ trước tới giờ vẫn luôn ở Thượng Ai Cập mà.
-À.