Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 95: Trốn đi




Ban đêm, Úy Tuệ sẽ nghỉ ngơi ở chỗ Tiêu Minh Ca, hai mẹ con trò chuyện không ít, chủ yếu đều là Tiêu Minh Ca nói, Úy Tuệ nghe.

Nội dung nói chuyện đều là đủ loại tha thiết hi vọng và dặn dò của mẫu thân với nữ nhi, khiến cho Úy Tuệ cho rằng, ngày mau nàng sẽ phải xuất giá vậy, ai.

Nhưng dường như việc hôn sự này đã được Tiêu Minh Ca và Úy Vân Kiệt quyết định, hoàn toàn không có chỗ cho nàng phản bác.

Vì vậy, dày vò cả đêm, rốt cuộc Úy Tuệ cũng làm một quyết định hết sức cổ xưa, đào hôn.

Giấu một ít ngân lượng và đồ trang sức từ chỗ của mẫu thân, đơn giản gói vào một túi nhỏ, Úy Tuệ chuồn êm ra khỏi Úy phủ, trước khi đi chỉ để lại một phong thư, nội dung trong thư rất đơn giản: Trước khi lập gia đình, muốn đi dạo khắp nơi, ngắm nhìn sự tươi đẹp của thế gian, đừng nhớ.

Trưa ngày hôm sau Tiêu Minh Ca mới phát hiện lá thư dưới gối, vừa nhìn nội dung thì tức gần chết, ngắm nhìn sự tươi đẹp của thế gian? Chẳng lẽ nàng không đẹp hả? Kiệt Nhi không đẹp hả? Nha đầu chết tiệt này còn dám quẳng gánh rời đi rồi hả? Nàng giao phó thế nào với Kiệt Nhi đây? Khó khăn lắm người ta mới để xuống thành kiến mà cưới nàng, nha đầu không biết hưởng phúc.

Nhưng khiến cho Tiêu Minh Ca ngoài ý muốn là khi nàng hết sức áy náy nói cho Úy Vân Kiệt nghe tin tức Úy Tuệ rời nhà trốn đi thì biểu hiện của hắn hết sức bình tĩnh, ngược lại còn khuyên nàng bảo trọng thân thể, không cần lo lắng nữ nhi.

Sao Tiêu Minh Ca lại không lo lắng chứ? Tuy nữ nhi đã lớn như vậy nhưng từ nhỏ đã được người nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, lúc này ra bên ngoài, lỡ như bị người khi dễ thì làm sao bây giờ? Tính tình của nàng lại chưa bao giờ biết chịu thiệt.

Nàng lo lắng muốn khóc.

Nhưng Úy Vân Kiệt đồng ý nàng, trong vòng ba tháng sẽ mang Úy Tuệ bình an trở về.

Nhìn hắn tràn đầy tự tin, ngược lại Tiêu Minh Ca cho rằng hắn nhất định có thể làm được, chỉ là sao không nhanh chóng mà phải đợi đến ba tháng?

Hỏi ra, Úy Vân Kiệt ở trước mặt nàng chỉ nói: "Nàng muốn đi dạo thì để cho nàng đi dạo, xoay tròn đủ rồi thì tự nhiên sẽ trở về, nếu không nàng cứ kiềm nén phần tâm này, sớm muộn gì cũng sẽ đi nữa."

Lời này ngược lại không sai, Tiêu Minh Ca gật đầu: "Nhưng Tuệ Nhi là một nữ hài tử mà ở bên ngoài, cuối cùng ta cũng không yên lòng."

"Cũng nên ăn một chút đau khổ." Úy Vân Kiệt nhướng mày, nếu không nha đầu kia vĩnh viễn không biết tốt xấu, chỉ là hắn lại an ủi mẫu thân: "Ta sẽ không để cho nàng có chuyện."

Lời này vừa nói ra, Tiêu Minh Ca có chỗ hiểu rõ, được rồi, hắn có thể im lặng không một tiếng động mang nữ nhi xuất phủ nửa tháng, để cho nàng cách xa Úy phủ tăm tối này một thời gian, có năng lực âm thầm ra tay, bảo toàn tánh mạng vô tội của một đám người trên dưới Úy gia, đột nhiên Tiêu Minh Ca rất có lòng tin với hắn.

Nàng nghĩ, đối với việc Tuệ Nhi trốn đi, hắn sẽ có tính toán.

Thôi, nữ tế đã nói như vậy rồi thì người làm mẹ như nàng nên buông tay thì buông tay thôi, trước mắt nàng vẫn còn một tiểu nhi tử càng cần sự che chở và quan tâm của nàng, nhớ đến mấy ngày liên tiếp Úy Vân Nhạc thân cận với nàng, đáy mắt Tiêu Minh Ca lộ ra vẻ dịu dàng.

"Thôi, Kiệt Nhi, vi nương giao Tuệ Nhi cho con. Con nhất định phải đối xử tử tế với nàng."

"Ừ." Úy Vân Kiệt gật đầu, nghĩ tới bộ dạng không tim không phổi khi rời nhà của nha đầu kia, trong đầu đã có chút tính toán.

Lại nói, sau khi Úy Tuệ rời nhà, một mình đi trên phố xá náo nhiệt, trong đầu vừa căng thẳng vừa hưng phấn, được rồi, nhiều năm làm gái ngoan như vậy, đây là lần đầu tiên nàng làm ra loại chuyện này, không thể ngờ được cảm giác lại kích thích như vậy.

Hứng thú chạy vào trong hiệu may, thay đổi một thân nam trang, cũng mua thêm mấy bộ y phục, sau đó mua chút lương khô, lại mướn thêm chiếc xe ngựa, Úy Tuệ tính toán trước khi thành hôn sẽ đi dạo khắp thế giới, cũng không định đi nơi nào, dù sao ra khỏi kinh thành, để cho xe ngựa tự chạy, vừa nhìn vừa dạo chơi, đi một chút ngừng một chút, đập vào mắt đều là phong cảnh.

Chỉ là, thời đại này không có Internet, không có điện thoại di động, càng không có Weibo, nàng vui vẻ cũng không thể chia sẻ với ai, đây cũng là rất đáng tiếc.

Nhưng suy nghĩ lại, nếu có những thứ đó thì sao nàng có thể trốn đi chứ? Sợ là chưa kịp ra cửa thành đã bị Úy Vân Kiệt tóm lại rồi.

Nghĩ tới, nàng lại an tâm, trời đất bao la, cho dù yêu nghiệt kia có muốn bắt nàng cũng không dễ nha.

Nhưng hiện thực vĩnh viễn tàn khốc hơn so với lý tưởng.

Mới ra khỏi Kinh thành, lúc chạng vạng tối, Úy Tuệ dự định dừng chân tại một trấn nhỏ yên tĩnh, nàng tìm một khách điếm nhìn qua khá sạch sẽ an toàn ở trọ, nhưng vừa tỉnh ngủ đã phát hiện cái túi trong chăn không còn nữa, đó là toàn bộ gia sản của nàng, là tiền vốn để nàng tiêu dao sơn thủy đấy.

Nàng vội vàng lật tung khắp phòng, nhưng vẫn không có, cái gì cũng không có, huống chi nàng vốn sợ trộm, cho nên rất lưu ý, để cái túi vào trong chăn cùng ngủ với mình.

Cho nên, lại lật tung cái giường này từ trong ra ngoài, ngay cả đệm chăn gối đầu đều hủy đi, nhưng vẫn không có.

Nàng giật mình, bi thương phát hiện, nàng bị mất đồ rồi.

Nàng chạy đi tìm chưởng quỹ, nói trong phòng có trộm đến, toàn bộ gia sản của nàng đã mất.

Nhưng người chưởng quầy chẳng những không tin, còn nghi ngờ nhìn nàng, chỉ coi nàng ăn không ngủ không chiếm tiện nghi của khách điếm.

Cuối cùng, chưởng quỹ trở về phòng với nàng, xem xét một phen, thấy phòng ngủ bị nàng làm thành một mảnh bừa bộn, lúc này tức giận dựng râu, nói muốn đưa nàng đi gặp quan.

Úy Tuệ bực muốn chết, rõ ràng nàng bị mất đồ trong khách điếm, hiện tại ngược lại là nàng sai, nàng còn phải bồi thường tổn thất trong phòng?

Được rồi, gặp quan.

Nhưng nào biết chưỡng quỹ không đồng ý, càng muốn nàng ở trong khách điếm rửa chén lau nhà trừ nợ, nếu không không cho phép nàng rời đi.

Nhìn vẻ mặt gian trá của chưỡng quỹ, cộng thêm nơi này lạ nước lạ cái, Úy Tuệ buồn bực, cuối cùng dưới sự khi dễ ép buộc của người ta, vẫn lau nhà cho người ta mười ngày, rửa chén mười ngày, sau đó nhận hai cái bánh bao rồi bị đuổi đi.

Cầm hai cái bánh bao, ở nơi thành trấn xa lạ này, Úy Tuệ khóc không ra nước mắt mà.

Quả nhiên, bỏ nhà ra đi cái gì đó đều sẽ không có kết quả tốt.

Ăn xong hai cái bánh bao, Úy Tuệ vẫn chưa nghĩ được biện pháp tốt.

Nếu cứ ỉu xìu như vậy trở về nhà, nhất định sẽ bị người cười chết, sau này cũng đừng nghĩ đến ra ngoài nữa, nàng thật không cam lòng.

Nhưng nếu không về nhà, đừng nói ăn cơm, ngay cả buổi tối ngủ ở chỗ nào cũng không biết nữa.

Không khỏi, nàng lại cảm thấy lão chưỡng quỹ của khách điếm này có chút gian trá, nhưng ở khách điếm này thì ăn ở không còn là vấn đề.

Bất đắc dĩ, Úy Tuệ lại mặt dày mày dạn vào lại khách điếm, nói tới nói lui thuyết phục chưởng quỹ giữ nàng lại làm việc, bao ăn ở, mỗi tháng hai bạc.

Nghĩ tới tiền công đáng thương, đầu óc Úy Tuệ muốn rút gân, nhưng có còn hơn không.

Cứ như vậy, Úy Tuệ trăm phương ngàn kế rời khỏi nhà, mới chỉ trải qua được một ngày trong tưởng tượng đã phải bắt đầu công việc sinh nhai, mỗi ngày trời vừa sáng phải rời gường lau bàn quét nhà, ăn chút điểm tâm rồi bắt đầu dọn dẹp phòng ngủ, có khi còn phải tới phòng bếp giúp đỡ nhặt rau, thỉnh thoảng khi đầu bếp ca ca bận tối mắt, nàng còn phải giúp việc.

Thấm thoát thời gian qua nhanh, Úy Tuệ cũng đã lăn lộn được một thời gian, đương nhiên một người hầu bàn xinh đẹp như vậy thì đến chỗ nào cũng chọc người hiếm lạ.

Nhưng khiến cho Úy Tuệ ngạc nhiên là nàng đã sống ở khách điếm được một tháng, khi chưởng quỹ phát tiền công cho nàng, nàng cũng không dám tin vào hai mắt mình.

Chỉ là, hai bạc thì có thể làm được gì? Ừ, đủ để nàng thuê xe hồi kinh.

Đúng rồi, ra cửa một tháng, cũng nên về nhà rồi.

Vì vậy, mướn chiếc xe ngựa, Úy Tuệ lại bước chân trên con đường về nhà, nhưng vừa đi được một nửa, nàng lại đổi chủ ý.

Nàng có thể vừa đi du lịch vừa làm công không nhỉ?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì nàng đã cảm thấy rất tuyệt vời.

Người trẻ tuổi nha, nên làm chút chuyện mà người trẻ tuổi nên làm, nàng gần như có thể tưởng tượng, nếu tương lại thật sự phải gả cho yêu nghiệt kia, đừng nói làm chút chuyện khác người, chỉ sợ ra cửa cũng phải bị hắn quản lý.

Không bằng, thừa dịp hiện tại phóng túng một chút.

Khi xe ngựa thay đổi phương hướng thì trước cửa của một quán trà giản dị, con ngươi thâm sâu của Úy Vân Kiệt lại run sợ, không ngờ một tháng qua nàng trôi qua thật an nhàn, khi làm nha đầu chạy vặt cũng có thể vui vẻ như vậy, thật đúng là coi thường nàng.

Đưa tay gọi người hầu, ghé vào lỗ tai hắn phân phó vài câu, người hầu kia vội vàng đi làm.

Mà trên xe ngựa, lúc đang tự hỏi mục đích kế tiếp sẽ đi đâu thì đột nhiên xe ngựa bị đụng vào, không biết đụng phải cái gì mà lại ngừng lại.

Úy Tuệ hoảng hốt, nghe âm thanh nhộn nhịp bên ngoài, hình như xe ngựa đụng phải người.

Dựa vào?

Úy Tuệ vội vàng xuống xe, lại thấy trên đất có một lão nhân năm mươi tuổi, miệng không ngừng kêu đau, mà vừa lúc có một lão đại phu đang uống trà, vì thế đi qua giúp hắn xem, nói là gãy chân.

Lần này, đám người nổ tung.

Vẻ mặt phu xe càng thêm đau khổ nói mình đánh xe thật tốt, cũng không biết vì sao lão nhân này lại đột nhiên đụng vào.

Hắn vừa nói xong, lập tức dẫn tới sự căm giận của đám người, ồn ào chỉ trích hắn đụng người còn không muốn phụ trách, sau đó ngay cả Úy Tuệ cũng bị chỉ trích chung.

Úy Tuệ rất muốn nói nàng chỉ ngồi xe, nàng là vô tội.

Nhưng phu xe cũng là lão nhân lớn tuổi, khóc nói trong nhà trên có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có tôn nhi ba tuổi, trong nhà chỉ có một mình hắn có thể làm việc, nhi tử nhi tức đã mất sớm, hắn cũng không có tiền, vốn trông cậy vào chuyến đi này của Úy Tuệ, kiếm chút bạc mua thuốc cho mẹ già, lần này chẳng những không có bạc mà lại còn gặp chuyện nữa.

Mọi người nghe xong, rối rít cảm thán.

Cũng không ai nguyện ý chìa tay giúp đỡ, cũng có người nhìn về phía Úy Tuệ.

Úy Tuệ cũng rất thông cảm cho hai người này, vì thế đưa toàn bộ tiền trong túi mới lãnh cho lão nhân gãy chân: "Lão bá, ta chỉ có nhiêu đây thôi."

Nàng đã tận lực, những thứ khác nàng cũng không giúp được.

Cũng may, có người ra mặt, ngược lại hai lão nhân giản hòa với nhau.

Úy Tuệ thở phào nhẹ nhõm nhưng nàng lại buồn rầu vì chuyện mưu sinh rồi.

Cũng may, trời không tuyệt đường người, trước cửa quán trà có dán một tờ cáo thị, một gia đình giàu có nào đó tuyển đầu bếp, nghe nói là chuyên môn nấu cơm cho các tiểu thư trong phủ, tiền công tương đối phong phú, trừ bỏ ăn ở, may mặc ra thì mỗi tháng còn có thể nhận năm mươi lượng tiền công.

Năm mươi lượng đấy, theo đầu bếp ca ca nói, ở quê hắn chỉ cần hai mươi lượng có thể mua một cô nương như hoa như ngọc về làm ấm chăn, một tháng tiền công của nàng cũng có thể mua được năm người nha.

Cô nương thì nàng không cần, nhưng nếu là mỹ nam thì, một tháng có thể mua năm người, cũng không tệ.

Nàng nghĩ tới, làm trên một hai tháng, góp đủ một trăm lượng bạc, ít nhất cũng có thể để nàng du ngoạn nửa năm rồi.

Lập tức xé cáo thị, đi theo người môi giới, nhưng ai biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện.

Úy Tuệ có đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao biến thành nam nhân? Mà còn lại là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất?