"Đánh đàn? Ta?" Úy Tuệ kinh ngạc, quay đầu, chống lại tầm mắt khiêu khích của Đế Trường Nhạc, không khỏi ngưng mi.
"Thế nào? Úy nhị tiểu thư không muốn? Hay là Trường Nhạc người nhỏ lời nhẹ, không xứng nghe ngươi đánh đàn?" Đế Trường Nhạc cố ý khích nàng: "Nhưng hôm nay, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương đều ở đây, Úy nhị tiểu thư coi như không cho Trường Nhạc mặt mũi, cũng nên xem phân thượng của Hoàng thượng và Hoàng hậu, đàn một khúc trợ hứng cho mọi người chứ."
"Đợi chút." Úy Tuệ rất buồn bực, nghe Đế Trường Nhạc nói tới nói lui, nàng còn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra nữa.
"Thủy đại tiểu thư không múa à?"
Nếu vừa rồi không có nghe lầm, là Thủy Linh Nhi người ta muốn múa một khúc.
Thủy Linh Nhi nghe nói, sắc mặt không khỏi có chút tức giận, thầm hận Đế Trường Nhạc quá phận, nàng rõ ràng đã lên tiếng trước, lại tự dưng bị cắt ngang, khiến nàng mất mặt trước mặt mọi người không nói, cơ hội khoe khoang cũng không có.
"Đều nói chỉ khiêu vũ sẽ không vui, không bằng Úy nhị tiểu thư đàn một khúc trước, sau đó lại để cho Thủy đại tiểu thư khiêu vũ, khoảng cách gần nhau như vậy cũng không quá chán, phải không?" Đế Trường Nhạc vui vẻ đưa ra đề nghị.
Mà mọi người thấy bộ dạng hưng phấn của nàng, trong lòng lại không thể nào thoải mái được.
Hoàng thượng, nương nương còn chưa lên tiếng, nàng là một Công chúa ngoại lai thì dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân chứ.
Huống chi, Úy Tuệ là người như thế nào, họ đều biết rõ, đó là người có thể đánh đàn sao? Nếu như sự ngu xuẩn đần độn của nàng hủy đi cả yến hội, các nàng tìm ai để nói lý lẽ đây?
Cho nên, phần lớn nữ hài ở đây đều đã chán ghét đề nghị này của Đế Trường Nhạc, các nàng tình nguyện Úy Tuệ giống như không khí, chỉ không cần ảnh hưởng tới các nàng là được.
Nào biết, Đế Trường Nhạc này ngu ngốc…
Mà Quân Tiên Nhi ngồi bên cạnh Quý phi nương nương là người duy nhất có thái độ khác thường phụ họa đề nghị của nàng ta, nhưng nàng cũng coi như thức thời, chỉ nhỏ giọng đề nghị bên tai Quân Thi Âm.
"Tỷ, muội cũng muốn nghe Úy nhị tiểu thư đánh đàn. Tỷ kêu nàng ta đàn một khúc đi, muội muốn nghe một chút, cho dù cầm kỹ của nàng ta có tốt đi nữa cũng có thể so với tỷ sao?"
Quân Thi Âm cười liếc nàng một cái: "Muội đó, vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đánh nhau lần trước à?" Cả kinh thành người nào không biết Úy gia Nhị tiểu thư cực kỳ vô năng, sao lại có thể biết đánh đàn chứ?
Quân Tiên Nhi dí dỏm lè lưỡi, làm nũng nói: "Tỷ, tỷ giúp muội một lần đi, coi như chúng ta tìm vui vẻ."
"Được rồi." Quân Thi Âm bị nàng quấn lấy, bất đắc dĩ chỉ đành phải đáp ứng, quay đầu nhỏ giọng nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, nếu Trường Nhạc Công chúa đã nói như vậy, chúng ta sẽ nghe Úy nhị tiểu thư đàn một chút, như thế nào?"
"Ái phi nói đúng." Hoàng thượng tràn đầy lấy lòng, lập tức cho người lấy cổ cầm, lệnh cho Úy Tuệ đánh đàn, còn nói đàn hay thì không chỉ hắn, còn có Quý phi nương nương cũng sẽ ban thưởng.
Úy Tuệ lạnh đến buồn nôn, bên cạnh, Lâm Y Y và Lục Vô Song đều đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
"Tuệ, nếu không, muội giả bộ đau bụng vậy?" Lục Vô Song nhỏ giọng đưa ra chủ ý.
Lâm Y Y cau mày, nàng không quá tán thành phương pháp này của Lục Vô Song, nhưng đối với Úy Tuệ, thôi, hình như cũng chỉ có duy nhất phương pháp này có thể tránh được thôi.
Nếu không, ngón tay của nàng mà chạm vào cầm thì cái gì cũng đều lộ tẩy, về sau sợ là thanh danh không học vấn không nghề nghiệp, bao cỏ vô năng của nàng sẽ càng sâu thêm nữa.
"Giả bộ đau bụng sẽ có ích?" Úy Tuệ âm thầm trợn mắt, rõ ràng người ta muốn nhìn nàng làm chuyện cười, giả bộ đau bụng còn không phải bị người chế giễu sao.
Ngộ nhỡ, Hoàng thượng nhất thời hồ đồ, kêu thái y vội tới chẩn bệnh cho nàng thì càng không xuống đài được.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lục Vô Song nóng nảy, đột nhiên nói: "Để Y Y đánh đàn với muội, các ngươi hợp tấu một khúc."
Như vậy, Úy Tuệ chỉ cần ở trên đài làm dáng một chút, để Lâm Y Y đánh đàn được rồi, mặc dù nàng ấy đàn cũng bình thường nhưng so với nàng và Úy Tuệ thì mạnh hơn.
Úy Tuệ khẽ vỗ vỗ nàng: "Đừng lo lắng, chỉ đánh đàn thôi mà, cũng không phải rất khó."
"Chỉ đánh đàn thôi?" Mắt Lục Vô Song trừng lớn, nàng và Lâm Y Y đều đã bị ma âm của nàng tàn phá qua.
Lâm Y Y cũng bày tỏ nguyện ý cùng lên đài với nàng.
Úy Tuệ lắc đầu: "Hai người yên tâm ngồi đây đi."
Mặc dù cầm kỹ của nàng không bằng Đế Trường Nhạc ác ý thổi phồng, nhưng dù sao ở hiện đại nàng cũng luyện mười mấy năm, không đến mức tàn phá lỗ tai người khác.
Chỉ là đàn một khúc, cũng sẽ không mất đầu, sợ cái gì?
Cho nên Hoàng thượng ra lệnh, Úy Tuệ an ủi Lục Vô Song và Lâm Y Y, thoải mái lên trên đài, sau khi ngồi xuống, nhẹ giơ ngón tay lên, khẽ thử vài âm thanh tìm cảm giác, sau đó bắt đầu khảy đàn.
Một khúc “Về nhà” được nàng dùng phương thức cổ cầm, diễn dịch cũng coi như động lòng người, có lẽ cầm kỹ không phải thật tốt nhưng trong giai điệu ẩn chứa tình cảm của tác giả đưa vào.
Ở giữa sân, tất cả mọi người sửng sốt, có lẽ cũng không phải họ đều đắm chìm trong tiếng đàn của Úy Tuệ, mà có lẽ là ngoài ý muốn.
Ngoài ý muốn một tiểu thư bao cỏ như vậy mà có thể đánh đàn, còn có thể đàn ra giai điệu tuyệt mỹ như vậy.
Sau khi Lục Vô Song và Lâm Y Y nghe xong, vui vẻ vỗ tay: "Tuệ, tuyệt quá."
Tuyệt quá thì chưa nói tới, kể từ kể từ khi tốt nghiệp đại học đi làm, nàng lại lơ là những thứ này, nhưng còn có thể lượm được chút ít, hôm nay đàn, cảm giác cũng không tệ lắm.
Nàng nháy mắt với hai đồng bọn, sau đó hành lễ với mấy người chủ vị.
"Tài nghệ dân nữ nông cạn, chỉ đàn được một khúc “Về nhà”, chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế, Quý phi nương nương thanh xuân vĩnh trú…"
"A, vạn tuế?" Hoàng thượng vừa nghe hai chữ vạn tuế, trong đôi mắt vẫn đục lộ ra ánh sáng khỏe mạnh, ngay cả giọng nói cũng to hơn ngày thường rất nhiều.
"Thưởng."
"Đa tạ Hoàng thượng." Úy Tuệ vui vẻ rạo rực nói.
Hoàng thượng lại nhìn Quân Thi Âm, cười nói: "Mặc dù cầm kỹ của nha đầu này không thể sánh bằng ái phi năm đó, nhưng quả thực không tệ, ái phi cảm thấy thế nào?"
"Là không tệ. Thưởng." Quân Thi Âm cũng phụ họa cười nói.
Bên cạnh, Quân Tiên Nhi lại kinh thường bĩu môi: "Loại cầm kỹ như vậy, trong phủ ta tùy tiện kéo ra một a miêu a cẩu cũng mạnh hơn nàng."
"Tiên Nhi." Quân Thi Âm nhẹ nhàng bóp tay nàng ta, âm thầm trừng mắt nhìn nàng: "Từ khi nào mà muội đã học được cay nghiệt vậy rồi hả?"
"Muội?" Quân Tiên nhi uất ức méo miệng, cay nghiệt? Đây là lần đầu tiên có người dùng từ ngữ như vậy hình dung nàng, người này còn là tỷ tỷ ruột mà nàng sủng bái nhất.
Lúc này, hốc mắt đỏ lên.
Quân Thi Âm nhìn, tất nhiên là đau lòng, từ sau khi vào cung, tâm của nàng cũng chết hơn phân nữa, chỉ còn lại một chút, trừ bỏ hắn ra, thì chỉ có muội muội ruột thịt này thôi.
Đời nàng coi như phá hủy, nhưng nàng hi vọng muội muội có thể vui vẻ.
Thấy muội muội khổ sở, nàng mềm lòng, chỉ đành phải dịu dàng dụ dỗ: "Tuổi của muội cũng không nhỏ, không cần hành động theo cảm tính nữa, cũng nên khoan dung độ lượng. Chuyện lần trước, tỷ tỷ không có đó, không thể kết luận, nhưng hôm nay tỷ tỷ thấy là Tiên Nhi muội lòng dạ hẹp hòi, từ đầu đến cuối Úy nhị tiểu thư không hề có chút bất kính nào với muội cả."
Không sao? Một đoạn trước của cung, Quân Tiên Nhi còn nhớ rõ, nếu không phải có người ngăn cản, ôn thần Úy Tuệ kia có thể qua xé xác nàng rồi.
Nàng cũng không tin ôn thần này sẽ là người lương thiện gì, nhưng tỷ tỷ dạy dỗ, nàng cũng không thể làm gì khác hơn là chịu đựng, không muốn chọc tỷ tỷ mất hứng.
Mà Đế Trường Nhạc lại không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy, vốn muốn cho Úy Tuệ xấu mặt, không ngờ chẳng những nàng ta có thể đàn một khúc hay, mà còn được Hoàng thượng, nương nương ban thưởng, càng ép vũ đạo của nàng lúc trước xuống nữa.
Mặc dù nàng tâm cao khí ngạo, nhưng cũng biết vũ kỹ của mình là dạng gì, vốn là Công chúa, học múa cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, cũng không cần phải lấy cái này hầu người.
Hôm nay, sở dĩ nàng sử dụng vũ kỹ bình thường của mình tới biểu diễn, chỉ vì phía sau muốn chèn ép Úy Tuệ, nhưng tuyệt đối không ngờ mà.
Nàng không khỏi hung ác trừng mắt nhìn nha hoàn bên cạnh một cái, tình huống gì đây? Không phải nói Úy nhị tiểu thư bao cỏ vô năng, không biết một chữ sao? Hôm nay lại có thể đánh đàn?
Mấy nha hoàn đều rụt cổ, trong lòng âm thầm buồn bực người Đại Chu quá xảo quyệt, tốn bạc cũng không lấy được một tin tức đáng tin cậy, thật sự tức chết người mà.
Vẫy vẫy tay, Đế Trường Nhạc dặn dò nha hoàn bên cạnh mấy câu.
Nha hoàn kia biến sắc, khó xử: "Công chúa, làm như vậy có thể gặp chuyện không may hay không?"
"Sợ cái gì? Xảy ra chuyện gì bản Công chúa gánh vác." Đế Trường Nhạc hung hăng nói.
"Vâng" Nha hoàn kia chỉ đành phải đáp lại, hai mắt chăm chú đi về phía Úy Tuệ dưới đài.
Úy Tuệ xuống, đều có những nữ hài khác hăng hái trình diễn tài nghệ, trong đó có Vân Phượng Kiều.
So sánh với cầm kỹ của Úy Tuệ vừa rồi, Vân Phượng Kiều cảm thấy cùng một khúc nàng có thể đàn tốt hơn nữa.
Nhưng, Quý phi nương nương quan tâm, để cho Thủy Linh Nhi lên đài múa trước.
Thủy Linh Nhi vui vẻ không thôi, Quý phi quan tâm, đây là có nhiều mặt mũi, dĩ nhiên trong đó cũng không thể thiếu Quân Tiên Nhi giúp một tay.
Thủy Linh Nhi vui vẻ đi lên trên đài, Úy Tuệ lại vui vẻ đi xuống, Hoàng thượng, Hoàng hậu, Quý phi nương nương ba người đều có ban thưởng, không biết thưởng cái gì nhưng dù sao cũng rất mong đợi.
Nàng cười híp mắt đi, nhưng không ngờ vừa đi qua phía sau Đế Trường Nhạc, một nha hoàn đột nhiên đứng lên, vẩy một bao bột phấn lên mặt Úy Tuệ.
Úy Tuệ cũng nhanh tay lẹ mắt, đầu chợt nghiêng, những thứ bột phấn này cũng không đụng vào mặt, toàn bộ đều rơi xuống y phục.
Xoay mặt, nàng bước một bước dài tiến lên, đè nha hoàn kia xuống, hô to một tiếng: "Có thích khách."
Từ trước đến nay ba chữ có thích khách này đều là cấm kỵ trong cung yến, ba chữ vừa ra, từ Hoàng thượng nương nương cho đến thái giám cung nữ, tất cả sợ hãi nhũn ra.
Đợi một mảnh hỗn loạn qua đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, thích khách ở đâu?
"Chính là nàng." Úy Tuệ không khách khí dẫn nha hoàn kia ra, nói với Hoàng thượng đang đứng lên từ đáy bàn.
Đôi mắt Hoàng thượng lạnh lùng: "Nàng chính là thích khách?"
"Nói bậy." Đế Trường Nhạc trách móc trước: "Rõ ràng nàng là nha hoàn của bản Công chúa."
"Hoàng thượng, người xem." Úy Tuệ chỉ vào bột phấn giống như vôi trên người, còn có góc áo đang bị ăn mòn từ từ, giọng nói lạnh lùng: "Vừa rồi nàng ta đã vung những thứ phấn độc này lên người dân nữ."
"Độc… Phấn độc?" Nha hoàn kia kinh hãi, nhìn về phía Đế Trường Nhạc.
Đế Trường Nhạc cũng là kinh ngạc, la ầm lên: "Phấn độc gì chứ, chỉ là bột mì mà thôi."
Nàng chỉ là muốn vung lên đầy đầu nàng ta để cho nàng ta xấu mặt mà thôi, sao có thể là phấn độc chứ.
"Có độc hay không, không bằng, Hoàng thượng kêu người thái y tới đây, nhìn thử sẽ biết." Úy Tuệ cũng tức giận, nghe mùi hương khác thường, nhìn vạt áo trước ngực bị ăn mòn, cũng bất chấp trước mặt người khác, vội vàng cởi bỏ áo ngoài.