Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 79: Kinh hãi




Trong nháy mắt Úy Tuệ chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân tới lên đỉnh đầu, trong đầu vo ve, chỉ chờ đau đớn trên người khi con ngựa kia giẫm lên.

Nhưng không ngờ thắt lưng căng thẳng, cả người bay lên trời, bên tai là gió nhẹ lành lạnh, chóp mũi quanh quẩn hơi thở quen thuộc của nam nhân.

Nàng mở mắt ra, đối diện là đôi mắt mị hoặc tràn ngập ý cười.

Nàng lui về phía sau, sức lực ngang hông lại đột nhiên buộc chặt, đến nỗi thân thể hai người chặt chẽ dán vào nhau, thậm chí nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn.

Hu hu, có thể thân mật chút nữa hay không? Có thể cẩu huyết chút nữa hay không? Vậy mà mang theo nàng xoay tròn một vòng trên không trung rồi ưu nhã rơi xuống đất.

Đây không phải là tình huống cẩu huyết nhất trong phim truyền hình cẩu huyết hay sao?

Trước kia, mỗi lần nhìn thấy tình cảnh này thì nàng luôn nhịn không được muốn châm chọc, hiện giờ, nữ nhân trong ngực nam nhân đổi lại là mình, sao lại có loại cảm giác chưa thỏa mãn vậy chứ?

"Thật sự khiến người khác lo lắng mà." Rơi xuống đất, Úy Vân Kiệt quên lấy bàn tay phủ trên eo nàng ra, đôi mắt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn nàng.

Úy Tuệ tựa vào trong ngực hắn, đôi tay vẫn níu lấy vạt áo trước ngực hắn như cũ, đuôi mắt xếch lên, tràn ngập nghi ngờ nhìn hắn.

"Tại sao lại là huynh? Có phải mỗi ngày huynh đều theo dõi ta không?"

Úy Vân Kiệt liếc nàng, đưa tay khẽ phủi phủi cổ tay của nàng: "Nói cái gì, trước buông ra rồi nói được không? Muội như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm."

Hiểu lầm? Úy Tuệ nhìn ánh mắt mị hoặc của hắn, chợt rút tay về, luống cuống nhìn bốn phía, khụ khụ, quả nhiên đều đang nhìn bọn họ.

Thấy Úy Như Tuyết đứng bên cạnh Lâm Y Y thì đoán được nàng đã cứu Lâm Y Y, trong lòng Úy Tuệ thầm biết ơn, nhưng lại tò mò.

"Các người… Ơ, tỷ, không phải tỷ đã được Thái tử đón đi sao?"

"A, vừa vặn có chút việc." Úy Như Tuyết trả lời luôn đơn giản rõ ràng, trả lời cũng như không trả lời vậy.

Úy Tuệ âm thầm trừng mắt.

"Tuệ, muội không sao chứ??" Xe ngựa của Lục Vô Song dừng ở trước mặt, nàng luống cuống không kịp xuống xe hỏi.

Úy Tuệ lắc đầu, mà trong chiếc xe ngựa khác dừng ở phía sau cũng có một tiểu mỹ nhân duyên dáng bước xuống, nhìn thấy Úy Tuệ là vẻ mặt khinh thường.

Úy Tuệ không biết nàng, tự nhiên lười để ý đến nàng.

Mà lúc này, chiếc xe ngựa chạy nhanh xông tới lúc nãy rốt cuộc cũng dừng lại trong góc đường, Quân Tiên Nhi chui ra khỏi xe, tóc tai rối bời, nhếch nhác không chịu nổi.

"Lại là này nha đầu chết tiệt kia? Nhất định nàng ta cố ý." Trong đôi mắt của Úy Tuệ lập tức phát hỏa, ghét nhất những thứ thiên kim đại tiểu thư kiêu căng coi mạng người như cỏ rác này.

Vừa rồi nếu không phải Úy Vân Kiệt và Úy Như Tuyết kịp thời cứu nàng và Lâm Y Y, thì không bị giẫm chết cũng chắc chắn tàn phế.

Nàng nhìn rất rõ, xe ngựa kia là xông về phía hai nàng, a, không, nói chính xác là xông tới nàng, Lâm Y Y vì kéo mình, kết quả cũng lâm vào nguy hiểm.

Nhớ tới, nàng nổi giận đùng đùng, muốn tìm Quân Tiên Nhi tính sổ.

"Đợi chút." Úy Như Tuyết kéo nàng: "Xe ngựa của người ta chạy tới, muội tránh đi là được. Tránh không kịp là do muội không có bản lĩnh thôi."

"Ặc." Úy Tuệ bị nghẹn: "Nhanh như vậy thì sao ta có thể tránh kịp chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, trong đầu nàng chợt thoáng qua một hình ảnh, Lâm Y Y kéo nàng tránh sang bên cạnh, nếu như nói là có thể tránh được, nhưng đột nhiên nàng lại bị té nghiêng qua, liên lụy Lâm Y Y cũng ngã xuống, lúc này mới có nguy hiểm.

Mà bây giờ nghĩ lại, nàng cũng không phải tự mình té xuống, mà rõ ràng có người ở sau lưng đẩy nàng.

Người này không cần phải nói, nàng cũng biết.

Nàng quay đầu lại, nhìn Vân Phượng Kiều ngây ra như phỗng, ánh mắt lạnh lẽo: "Vân biểu tỷ, ngươi xuống tay nặng thật đấy?"

Vừa rồi chỉ có ba người các nàng ở đây, trừ Vân Phượng Kiều sẽ làm chuyện đó ra thì không thể tìm được người thứ tư.

Hình như Vân Phượng Kiều còn đắm chìm trong tình huống nguy hiểm vừa rồi, vẻ mặt hoảng hốt, cơ thể cũng phát run: "Tuệ muội muội, ngươi không sao chớ? Vừa rồi làm ta sợ muốn chết, ta muốn kéo ngươi lại, nhưng giữ không chặt, hu hu, may mà Đại tiểu thư cứu ngươi, nếu không ngươi có mệnh hệ nào, ta cũng không sống nổi, riêng chỗ tổ mẫu, ta cũng không có cách nào giao phó."

Hoảng sợ biến thành run rẩy, lời nói ra lại có trật tự, hơn nữa ý tứ rất rõ ràng, giải thích tốt nhất cho việc vừa rồi vì sao đã đẩy Úy Tuệ, tự nhiên nàng nói muốn kéo nhưng giữ không chặt.

"Hả? Ngươi muốn kéo ta? Trách không được ta và Y Y thiếu chút nữa ngã sấp xuống."

"Thật xin lỗi, ta… ta thật sự là thành sự thì ít mà bại sự có thừa mà." Vân Phượng Kiều ảo não cắn môi, nước mắt đều tràn ra.

Úy Tuệ trừng mắt, nha đầu này là phái diễn kỹ* à.

*Biểu diễn kỹ xảo: chỉ năng lực vận dụng kỹ thuật và thủ pháp của diễn viên sáng tạo ra hình tượng, hình ảnh.

Nhưng hiện tại nàng không có chứng cứ, không thể nói nàng ta đẩy được.

"Được rồi, ngươi cũng đừng khóc, cũng may Tuệ không có việc gì." Úy Như Tuyết đứng bên cạnh nói, giọng nói tuy nhẹ lại lộ ra sự lạnh lùng sắc bén nói không nên lời, khiến cho trái tim Vân Phượng Kiều run lên, theo bản năng nhìn Úy Như Tuyết vài lần.

Ở mấy lần này, nàng nhạy cảm phát hiện Úy Như Tuyết khác biệt.

Đầu tiên là khí chất toàn thân, mặc dù mặc xiêm y tầm thường nhất, thế nhưng mặc trên người nàng lại lộ ra khí chất không cùng một dạng, lãnh ngạo, thoải mái, còn có tao nhã và tự phụ.

Còn nữa, chính là đôi mắt đó, trước kia chỉ thấy ngu dại và hèn mọn nhát gan, mà nay, ánh mắt cực kỳ đen sáng, tối tăm không gợn sóng, thâm thúy như đêm, không nhìn thấy đáy.

Lại không hiểu sao không dám cùng nhau đối mắt.

Đúng, thậm chí Vân Phượng Kiều nàng khi liếc mắt nhìn nhau với Đại tiểu thư hèn mọn như cỏ rác trong Úy phủ cũng có chút sợ sệt.

Vân Phượng Kiều không khỏi ảo não, trong lòng dâng lên không cam lòng, bĩu môi, hừ nói: "Tuyết muội muội, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, xem khí sắc của Tuyết muội muội, thật đúng là không phải tốt bình thường. Đúng rồi, có chuyện gì gấp mà lại bỏ lại Thái tử điện hạ làm một mình vậy?"

"Bí mật." Úy Như Tuyết lạnh nhạt ném hai chữ cho nàng, xoay người đi tới cửa cung.

Úy Tuệ quay đầu nhìn, đã không còn thấy bóng dáng Úy Vân Kiệt, mồ hôi rơi tí tách, hắn có thật ẩn thân sao? Nàng không phát giác được hắn biến mất lúc nào.

"Còn không đuổi theo, còn muốn làm bạn với sói sao?" Úy Như Tuyết đi xa, lành lạnh ném tới một câu.

Úy Tuệ ‘a’ một tiếng, vội vàng lôi Lâm Y Y và Lục Vô Song đuổi theo nàng.

Mà Vân Phượng Kiều bị lạnh nhạt ở phía sau, vẻ mặt xanh mét, mặc dù muốn giả bộ hiền lành, nhưng vẻ mặt cũng cứng ngắc khó coi.

Một bên, Thủy gia Đại tiểu thư Thủy Linh Nhi đồng tình liếc nàng một cái, ngược lại, thân thiện đi tới gọi Quân Tiên Nhi cách đó không xa.

"Tiên Nhi muội muội, thật khéo."

Ở đâu ra khéo? Nàng đứng ở đây đã lâu có được hay không?

Chờ sau khi đoàn người Úy Tuệ rời đi, chân Quân Tiên Nhi mới không còn run rẩy nữa.

Nói thật, vừa rồi nàng cũng bị hù chết, rõ ràng chỉ không muốn cho nha đầu Lục Vô Song chết tiệt kia đắc ý, chỉ muốn đuổi kịp và vượt qua nàng ta mà thôi, nhưng ai biết con ngựa đột nhiên bị giật mình, thiếu chút nữa gây ra thảm họa.

Ưm, vừa mới nhìn thấy bộ dạng muốn ăn thịt nàng của nha đầu Úy Tuệ chết tiệt kia, nàng thật sự bị dọa đến lòng bàn chân nhũn ra, hình ảnh lần trước bị trêu chọc trong tửu lâu, về sau trở thành cơn ác mộng không chỉ một lần của nàng.

Nàng thề, nếu biết Úy Tuệ ở đằng trước, nàng quyết định không chạy tới trước rồi.

Cả đời không nhìn thấy ôn thần này, nàng cũng bằng lòng.

"Sao vậy? Nhìn khuôn mặt muội trắng bệch, lại còn xuất mồ hôi nữa?" Thủy Linh Nhi đi tới bên cạnh nàng, quan tâm lấy khăn ra, xoa mồ hôi trên trán cho nàng, sau đó thân thiết nắm tay nàng lại hoảng hốt.

"Sao tay cũng lạnh như vậy? Tiên Nhi muội muội, muội không sao chứ?"

Quân Tiên Nhi lắc đầu, cảm kích nhìn nàng: "Ta không sao, tim chỉ đập nhanh thôi."

"A, cũng khó trách, vừa rồi ngựa bị sợ hãi, muội cũng sợ hả?" Thủy Linh Nhi trấn an vỗ vỗ vai của nàng: "Không sao, đều qua rồi."

"Ừ." Quân Tiên Nhi hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc, mới nói: "Thủy tỷ tỷ, chúng ta cũng vào thôi."

"Ừ." Thủy Linh Nhi gật đầu, một tay đỡ tay của nàng, giống như tùy ý hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Quân tướng quân có đến không?"

"Hắn à?" Vừa nghĩ tới Quân Phi Sắc, đáy mắt Quân Tiên Nhi hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng miệng nhỏ khẽ bĩu, bất mãn nói: "Ai biết được? Năm đó đi đóng giữ biên cương, vừa đi đã mấy năm, sau khi trở về đều cho rằng, có thể theo bồi ta… nương, nào biết cả ngày không thấy hắn ở nhà."

Tính tính toán toán, trừ hôm đó dây dưa không ngớt xin hắn ra ngoài đi dạo ra, về sau, thậm chí ngay cả mặt của hắn nàng cũng chưa sờ qua, miễn bàn đến những cái khác.

"À." Thủy Linh Nhi hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại, hôm nay Hoàng hậu nương nương mở tiệc chiêu đãi các thiên kim tiểu thư của các đại gia tộc, trên thực tế là có ý tuyển phi cho các vị Hoàng tử đã đến tuổi trong Hoàng tộc.

Mà Quân Phi Sắc, mặc dù không phải Hoàng tử, nhưng cũng đến tuổi thành thân, tỷ tỷ lại là Hoàng phi được sủng ái nhất, nghe nói Hoàng thượng có ý ban cho hắn một mối hôn sự tốt đấy.

Nghĩ đến chỗ này, Thủy Linh Nhi không tự chủ vuốt ve tóc mai, nàng không muốn gả vào Hoàng gia, lại đặc biệt nhìn trúng vị Thần Võ Đại tướng quân đột nhiên xông vào giới quý tộc của Đại Chu này.

Vân Phượng Kiều buồn bực đám người Úy Tuệ bỏ lại nàng đi thẳng, sự tự ái còn sót lại khiến nàng không có đuổi theo.

Nhưng thất thần trong chốc lát, nàng lại hối hận đến tím ruột.

Hoàng hậu chỉ cấp thiệp mời cho ba vị tiểu thư Úy gia.

Úy Minh Châu cử chỉ điên rồ không thể tới, nhưng Nghiêm thị vẫn lấy thiệp của nàng ta, dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho nàng.

Mà nàng, sáng sớm tới lấy lòng Úy Tuệ, chính là hy vọng có thể theo sau nàng trà trộn vào trong cung.

Chỉ cần có thể đi vào, chuyện sau đó thì dễ làm.

Mặc dù tư sắc của Vân Phượng Kiều nàng so ra kém Úy Tuệ xinh đẹp thiên tư quốc sắc (sắc nước hương trời) bực này, nhưng nếu so với dung mạo của Úy Như Tuyết, nàng tuyệt đối có lòng tin.

Hơn nữa, mấy năm nay sống nhờ Úy phủ, tỷ muội Úy gia xao lãng cầm kỳ thi họa, nhưng nàng lại học mọi thứ, Úy lão bà còn mời danh sư, mọi người đều rất thưởng thức nàng.

Chỉ tiếc, tâm cao ngất, thân lại thấp hèn.

Vốn Vân gia cũng là đại gia quý tộc, đáng tiếc lại dung không được một cô nữ như nàng.

Nếu không thì…

Nghĩ tới mấy năm nay mình và mẫu thân chịu đựng thờ ơ và khuất nhục, trái tim Vân Phượng Kiều hung ác, trên mặt lại treo ý cười hèn mọn, đuổi tới hai người phía trước.

"Thủy đại tiểu thư, Quân nhị tiểu thư."

Giọng nói nàng dịu dàng mảnh mai, thành công khiến hai vị cô nương dừng bước.

"Ngươi là?" Quân Tiên Thi chưa từng gặp nàng, tò mò hỏi.

Vân Phượng Kiều rũ mắt, khẽ cắn môi, bộ dáng hết sức đáng thương: "Dân nữ là Vân Phượng Kiều."

"Không phải ngươi cùng đến với tên ôn thần kia sao?" Quân Tiên Nhi đột nhiên sinh cảnh giác.