Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 68: Sợ hãi




"Còn cười?" Úy Tuệ oán trách liếc nàng, mới tỉnh ngủ, đôi mắt hồng hồng càng thêm chọc người thương tiếc.

Nụ cười của Úy Như Tuyết càng rõ ràng hơn, xoay người, tự mình rót chén nước đưa cho nàng: "Biết muội chịu uất ức, đến, cho đỡ sợ."

Úy Tuệ thật đúng là khát, nhận lấy uống một hớp lớn, không ngờ nước trà này vừa đắng vừa chát, mà còn lạnh đến ê răng.

Vội vàng phun ra, Úy Tuệ ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm: "Trà của tỷ pha bao nhiêu ngày rồi hả?"

"Không phải hôm nay sao?" Úy Như Tuyết rất vô tội, nàng nghĩ tới, nha đầu này đợi trong phòng cũng đã lâu, những hạ nhân này phải pha trà mới cho nàng mới đúng chứ.

"Hôm nay?" Úy Tuệ nhìn bình trà trên bàn, khóe mắt giật giật: "Buổi chiều nha hoàn của tỷ ngâm, ta không uống. Chỉ là lá trà này cũng quá tệ, bình thường họ cho tỷ uống cái này?"

Mà còn… Đột nhiên Úy Tuệ cảm thấy không đúng, Úy Tuệ lại giơ cái chén, nhấp một hớp nhỏ.

"Muội làm gì thế?" Khó uống cũng không cần uống mà.

Úy Tuệ nghiêm túc phân tích nước trà trong miệng, sau đó phun toàn bộ nước trà ra, lúc này mới mang theo vài phần thương hại nhìn Úy Như Tuyết.

"Cái này hoàn toàn không phải trà, ngay cả vụn trà cũng không bằng."

Úy Như Tuyết chưa bao giờ để ý những thứ này, không khỏi tò mò: "Vậy là cái gì?"

"Đây hẳn là lá cây úa ngoài cửa." Úy Tuệ cười nói, thầm nghĩ những hạ nhân này thật đúng là muốn chết.

Theo nàng biết, các vị tiểu thư ở trong Úy phủ, chi phí ăn mặc đều có phân chia thích hợp, bao gồm lá trà.

Mà hiện tại lại cho Úy Như Tuyết uống lá cây úa, xem ra, lá trà thượng hạng đã bị người ta treo đầu dê bán thịt chó rồi.

"Bọn hạ nhân này của tỷ có lá gan không nhỏ." Lần trước, Lục Nhi bị cắt đôi tay, vốn tưởng rằng những người này sẽ sợ, không nghĩ tới vẫn là như thế.

Úy Như Tuyết không để ý lắm: "Có người chỗ dựa phía sau, lá gan dĩ nhiên không nhỏ."

"Người nào?" Úy Tuệ sáp lại gần nàng, hí mắt cười hỏi.

Úy Như Tuyết nhìn chằm chằm đôi mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên cong môi, đáy mắt hiện lên bén nhọn khác thường: "Mệt không? Không bằng, ta dẫn muội đi xem kịch hay?"

"Kịch hay?" Đêm hôm khuya khoắc có kịch hay gì để xem? Úy Tuệ rất không hiểu.

Úy Như Tuyết lại đi trước nàng một bước.

Úy Tuệ vội vàng đi theo, vừa ra khỏi cửa mới cảm thấy lạnh lẽo.

Chỗ này nhiệt độ sáng tối chênh lệch quá lớn, ban ngày mặt trời chiếu nên không cảm thấy được, nhưng vừa tối, thật sự là khí lạnh bức người mà.

Úy Tuệ liên tục rùng mình, run rẩy đi theo Úy Như Tuyết: "Đi đâu vậy? Kịch hay gì mà cần phải xem lúc nửa đêm chứ? Ngày mai xem không được sao?"

"Ban ngày thì không thấy được." Úy Như Tuyết ngoái đầu lại nhìn bộ dạng run rẩy của nàng, không nhịn được ngưng mi: "Thân thể của muội quá yếu."

"..." Úy Tuệ nghẹn họng, lời này có vẻ như nàng thường xuyên nói với mẫu thân: "Tỷ không yếu sao?"

Nàng không phục nhìn Úy Như Tuyết, tuổi lớn hơn nàng, nhưng chiều cao, hắc hắc… Tối thiểu thấp hơn mình nửa cái đầu, hơn nữa, thân thể của mình vẫn chưa đến mười lăm, còn đang cao lên đấy.

"Được rồi, về sau có rãnh, ta dạy muội luyện võ." Úy Như Tuyết chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.

Thân hình nàng mảnh khảnh, bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, khiến Úy Tuệ chợt nghĩ đến động vật họ mèo, không sai, bóng dáng nhanh nhẹn mạnh mẽ của Úy Như Tuyết không phải giống một con mèo sao?

Hơn nữa, y phục trên người nàng ấy hình như còn mỏng manh hơn nàng nữa, nhưng nàng ấy không cảm thấy lạnh chút nào, thân hình thẳng tắp giống như một cây trúc xanh.

Úy Tuệ vô cùng bội phục, vội vàng chạy nhanh hai bước đuổi theo nàng: "Được rồi, về sau ta sẽ theo tỷ học thật tốt, không cầu có thể lấy một địch trăm, nhưng nhất thiết phải cường thân kiện thể."

"Ừ." Úy Như Tuyết cũng không nhìn nàng, vẻ mặt không chút thay đổi đi về phía trước.

Phía trước là một hành lang dài, đi qua là viện bỏ hoang, vì vậy cũng không đốt đèn, một mảng tối đen như mực.

"Tỷ, tỷ chậm chút, chúng ta đi đâu vậy?"

Chỗ sáng còn tạm được, vừa đến chỗ tối đen Úy Tuệ cảm thấy điển hình là mở to mắt mà như mù, cặp mắt xinh đẹp mở thật to nhưng trước mắt vẫn chỉ có một màu đen như nhau, ngay cả Úy Như Tuyết cũng chỉ là một bóng trắng.

Nàng chỉ hoảng hốt thấy cái bóng trắng lắc lư ở phía trước, lúc ẩn lúc hiện, nếu không phải biết là ai, thật đúng là dọa người.

"Không nhìn thấy?"

Đột nhiên, giọng nói của Úy Như Tuyết vang ở bên tai, dọa Úy Tuệ nhảy dựng, hai mắt sững sờ nhìn bóng trắng phía trước, lại ngơ ngẩn nhìn theo tiếng người bên cạnh, hai mắt mở to lại nheo lại, cẩn thận xem xét, lúc này mới nhìn rõ hình dáng mờ nhạt của Úy Như Tuyết.

Không khỏi càng sợ hơn kêu lên: "Tỷ, sao tỷ lại ở bên cạnh ta?"

Bóng trắng trước mặt là cái gì? Tay của nàng chỉ tới phía trước, run giọng hỏi: "Phái trước là quỷ à?"

"Đó là bóng cây." Úy Như Tuyết buồn cười liếc nàng, ở hiện đại nàng tiếp nhận huấn luyện đặc biệt, vì vậy có bản lĩnh phân biệt rõ vật trong bóng tối.

Nhưng đôi mắt này của nguyên chủ cũng thực không tệ, mặc dù trời tối đen như mực nhưng nàng vẫn có thể mơ hồ phân biệt rõ phương hướng.

Mà Úy Tuệ…

Nghĩ đến đôi mắt sáng trong suốt động lòng người của nàng, Úy Như Tuyết thầm cười trộm, thì ra là nhìn đẹp nhưng dùng không tốt.

"À?" Úy Tuệ không ngờ nàng có thể phân biệt được bóng cây, bắt lấy cánh tay của Úy Như Tuyết: "Tỷ, ta trở về đi, ta cảm thấy nơi này dày đặt âm khí thế nào ấy?"

"Nương của Úy Như Tuyết lúc còn sống ở nơi này." Úy Như Tuyết nhàn nhạt nói, giọng điệu giống như một người ngoài cuộc đang nói.

Úy Tuệ sửng sốt, chợt nghĩ đến Úy Như Tuyết này vốn là một người ngoài cuộc.

Chỉ là, nàng kỳ quái: "Vậy tỷ mang ta tới nơi này làm gì?"

Nàng lại kinh hãi: "Chẳng lẽ cái chết của Đại phu nhân có liên quan đến ta?"

"Suy nghĩ nhiều, lúc nàng chết còn chưa có muội." Trong bóng đêm, Úy Như Tuyết lại liếc nàng, đầu óc của nha đầu này vì sao lúc nào cũng nghĩ không ra điểm quan trọng.

"Vậy tỷ dẫn ta tới đây làm gì?" Úy Tuệ không hiểu.

Tay Úy Như Tuyết vừa động, đột nhiên cầm tay của Úy Tuệ trong lòng bàn tay, tay kia ôm eo nàng, mủi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng bay ra.

"A." Gió đêm lạnh buốt đánh tới, Úy Tuệ không khỏi sợ hãi kêu lên, nhưng này còn không phải chủ yếu nhất.

Chủ yếu nhất là, nàng cảm thấy dưới chân bay lên, gió lạnh xẹt qua bên tai vù vù, thổi mái tóc rối bù của nàng bay lung tung, quất đến đôi má khiến đau đớn.

"Tỷ…"

"Muội đi quá chậm."

Bên tai chỉ thổi tới giọng nói khinh thường, Úy Tuệ im lặng, được rồi, có thể lĩnh hội bay trên không trung một chuyến quả thật không tệ, chỉ tiếc trước mắt nàng trừ bỏ tối đen cũng chỉ là đen tối, ài, đáng tiếc cho phong cảnh đẹp.

"Tỷ, khi nào thì khinh công của tỷ tốt như vậy? Dạy ta có được hay không?"

Úy Như Tuyết mím môi không đáp, nhưng dưới bóng đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn kia lại trở nên căng thẳng vì lời nói của nàng, ánh mắt âm lãnh như bóng đêm.

Cảm nhận được sự khác thường của nàng, Úy Tuệ kỳ quái quay đầu, nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng mơ hồ của nàng.

"Tỷ, tỷ đang mất hứng sao?"

Vì sao nàng cảm giác được lệ khí.

"Đến nơi." Đột nhiên, Úy Như Tuyết nhẹ buông tay, Úy Tuệ không có chuẩn bị trọng tâm cả người không ổn định, trượt ngã xuống đất.

"Ai, tỷ…"

Đang muốn nổi giận, một cái tay nhỏ lại bịt kín miệng nàng.

Úy Như Tuyết ra dấu đừng lên tiếng với nàng.

Mắt Úy Như Tuyết quét xung quanh, tuy là nửa đêm, nơi này vẫn đền đuốc sáng trưng, thế cho nên chỉ nhìn một cái, nàng đã nhận ra nơi này là chỗ ở của Úy lão phu nhân.

Chỉ là, lúc này nửa đêm, cả viện yên tĩnh, chỉ có tiếng gió đêm thổi qua.

"Tới đây làm gì?" Nhẹ nhàng lấy tay nàng ra, Úy Tuệ trừng to mắt, dùng âm thanh muỗi kêu hỏi.

Đáy mắt Úy Như Tuyết xẹt qua ánh sáng tà ác, chỉ chỉ phòng ngủ của Úy lão phu nhân, sau đó dùng khẩu ngữ nói: "Đi theo ta."

Bộ dạng nàng thần bí khiến đáy lòng Úy Tuệ rung động, một loại thám hiểm đầy kích thích tràn ngập từng tế bào trong cơ thể, nàng theo sát phía sau.

Cũng không biết làm thế nào, chỉ thấy hai ngón tay của Úy Như Tuyết khẽ giật giật ở cạnh cửa, cửa phòng mở ra mà lại không có một tiếng vang.

Úy Tuệ không tự chủ được âm thầm giơ lên ngón tay cái về phía nàng.

Trong nhà ánh sáng mờ mờ, Úy Như Tuyết lại quen cửa quen nẻo chạy thẳng vào trong phòng.

Trái tim Úy Tuệ không khỏi nhảy vọt lên cổ họng, thầm nghĩ, cứ xông vào thẳng như vậy, không sợ người bên trong phát hiện sao?

Nhưng càng ngoài dự đoán của nàng, trong phòng ngủ của Úy lão phu nhân không có một bóng người.

Trên cái giường lớn, chăn đệm có chút bừa bộn, hiển nhiên có người vừa mới ngủ qua.

"Này, tỷ dẫn ta tới đây sẽ không phải vì xem lão bà kia ngủ chứ?" Trong phòng không có ai, lá gan của Úy Tuệ to hơn, vừa hài hước cười nói: "Chẳng lẽ lão bà này có gì quái gở? Nghiến răng hay ngáy to hoặc là…"

Ánh mắt của nàng đột nhiên sáng lên, tràn đầy bát quái: "Lão bà này có kiểu ngủ tự ngược mình?"

Nàng từng xem qua trên một quyển sách, có người đi ngủ thích trói mình lại, còn có treo trên đầu giường, thậm chí…

Úy Như Tuyết cũng không để ý nàng, mà lưu loát sờ lên đầu giường, cũng không biến ấn lên chỗ nào, chiếc giường lớn kêu két két lui vào trong tường, vốn là chỗ ván giường, lộ ra một mảng trống rỗng, bên dưới le lói ánh sáng màu vàng.

"Này?" Úy Tuệ ngạc nhiên không thôi, bên dưới cái giường này lại giấu diếm càn khôn?

"Đi theo ta." Úy Như Tuyết nhảy vào trước.

Úy Tuệ mấp máy môi, không nghĩ ngợi cũng đi vào theo.

Thông qua một cầu thang thật dài, hai người đến một hành lang hẹp, chỉ chứa được một người đi qua, đỉnh đầu có khảm đèn trên tường, trong mỗi một cây đèn đều là một viên dạ minh châu to bằng trứng ngỗng, tản ra ánh sáng êm dịu.

Chậc chậc, trách không được đều nói Úy gia có tiền.

Ngay cả những viên dạ minh châu trên đầu này cũng có giá trị liên thành đúng không?

Lúc đang đếm những xem có bao nhiêu viên dạ minh châu trên đỉnh đầu, phía trước Úy Như Tuyết đột nhiên dừng bước, nháy mắt ra hiệu với nàng.

Trái tim Úy Tuệ đột nhiên cứng lại, dựa vào vách tường nín thở.

Nhưng một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh, nàng mới thả lỏng.

Vừa thả lỏng, lỗ tai của nàng càng thính hơn, không biết từ đâu bay tới âm thanh, trống trải nên mang theo tiếng vọng.

Chỉ là, Úy Tuệ vẫn lập tức nhận ra chủ nhân của âm thanh này.

Chính là âm thanh của Úy lão phu nhân.

Nhưng mà âm thanh này có chút kỳ quái, lúc cao lúc thấp, khi thì trầm thấp khi thì sắc bén, mơ hồ còn lộ ra mùi vị khiến cho người ta mặt đỏ tim đập.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ đỏ au, nàng vô tội nhìn về phía Úy Như Tuyết, lại thấy ánh mắt như băng của nàng, trên mặt không gợn sóng, không khỏi trợn mắt nhìn không khí.

Nha đầu này là nữ nhân sao? Nghe cái loại âm thanh mắc cỡ đó, vậy mà thờ ơ.

Đột nhiên, âm thanh kia trở nên bén nhọn mà the thé, giống như đang thét chói tai, Úy Tuệ không khỏi cũng kéo lên một hơi, chỉ chờ âm thanh kia ngừng lại mới hạ xuống.

Thật không ngờ, tiếng thét chói tai kia đứt quãng, kéo dài một lúc lâu mới dừng lại, Úy Tuệ nóng nảy đến trán đổ mồ hôi: "Nam tử kia đủ tàn nhẫn."

Thế nhưng giày vò nữ nhân kia giống như muốn chết mà không thể vậy, tiếng la này… So với tiếng la của mấy nữ nhân trong phim AV (phim người lớn nhé) còn muốn rung động lòng người hơn.

Người nghe mặt đỏ tim đập, thân thể nóng lên…

"Muốn nam nhân?" Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay của Úy Như Tuyết để sát vào bên cạnh, dọa Úy Tuệ nghẹt thở: "Người nào, người nào muốn nam nhân?"

Khóe môi Úy Như Tuyết cong lên, cho nàng một nụ cười sáng tỏ, cũng không nói nhiều, chỉ đưa ngón tay ngoắt nàng: "Tới đây."

Nàng đi phía trước, nhẹ nhàng không tiếng động giống như mèo, Úy Tuệ xấu hổ, vì cùng duy trì nhất trí, nàng cũng cởi giày nhón chân, dựa vào vách tường, lúc này mới yên lặng không một tiếng động.

Cũng may, không đầy một lát đã đến nơi.

Đây là một ám các, xuyên qua một lổ nhỏ, Úy Tuệ nhìn thấy một khuê phòng bày biện đơn giản.

Nói là khuê phòng, kỳ thật bên trong tản ra mùi hương nồng nặc, nàng nghĩ chỉ có phòng nữ nhân mới có mùi hương như vậy.

Chỉ là, khuê phòng này bày biện rất đơn giản, đơn giản đến mức dường như chỉ có một giường khắc hoa cực kỳ to lớn.

Trên giường lớn, hai thân thể trần truồng đang lăn lộn chung một chỗ, phát ra tiếng than thở trầm thấp, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười phóng đãng của nữ nhân.

Tiếng cười kia…Lại khiến cho Úy Tuệ kinh hãi, nàng chỉ nghe một lần đã nghe ra âm thanh của Úy lão phu nhân.

Chỉ là, trước nghe tiếng kêu mập mờ này, nàng còn chưa nghĩ rõ ràng, nhưng lúc này tiếng cười chỉ cách một vách tường lại rõ ràng như thế.

Còn nghĩ không ra thì thật sự là kẻ ngốc rồi.

Nàng ngạc nhiên nhìn Úy Như Tuyết, nàng mang mình đến đây chẳng lẽ là vì bắt gian?

Úy Như Tuyết cũng chỉ dựa lưng vào vách tường, hình như không có hứng thú với xuân cung đồ bên trong.

"Tỷ, nếu muốn bắt gian, hiện tại không phải đi vào là vừa vặn sao?" Thấy nàng bất động, Úy Tuệ vội vàng tiến lại bên cạnh nàng đề nghị, nói cách khác, sau khi người ta xong việc, mặc xiêm y vào rời đi, các nàng bắt người nào đây.

Bắt gian? Đầu Úy Như Tuyết đầy hắc tuyến: "Muội cho rằng ta cực kỳ rảnh rỗi?" Rảnh rỗi đến nổi quản chuyện hư hỏng sao?

Úy Tuệ sửng sốt: "Bằng không thì sao?" Nàng không nghĩ ra, hai người đêm hôm khuya khoắc đến nơi này còn có chuyện khác?

Nhưng Úy Như Tuyết còn chưa trả lời, bên trong đột nhiên truyền đến kêu đau đớn, đó là loại tiếng ấp úng đau đớn mà đè nén phát ra từ trong lồng ngực, ở đây đêm tối yên tĩnh, khiến cho người ta nghe được cảm thấy quỷ dị và khủng bố.

"Bà ta đã bao nhiêu tuổi rồi hả??" Úy Tuệ đổ mồ hôi tí tách, nghĩ thầm Úy lão phu nhân này thật lợi hại, một bó tuổi còn lén lút làm tầng hầm để nuôi “tiểu bạch kiểm”, lúc nãy mới làm một lần, còn chưa có thời gian thở một hơi lại làm một lần nữa?

"Người thứ mười ba rồi." Úy Như Tuyết tựa vào bên tường, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị âm lãnh.

"Cái gì người thứ mười ba?" Úy Tuệ thấy nàng hỏi một đằng trả lời một nẻo, không khỏi liếc nàng một cái, sau đó kiềm chế không được lại nhìn vào lổ nhỏ kia.

Chỉ là, vừa nhìn khiến cho nàng giật mình, máu trong người gần như đông đặc.

Trong phòng to như vậy, yên tĩnh không một tiếng động, dạ minh châu tản ra ánh sáng trắng âm u, khiến cho màu đỏ trước mắt càng thêm chói mắt.

Đó là máu, không sai, là máu.

Chỉ thấy máu đỏ thẫm không ngừng trào ra từ cổ họng của nam tử trẻ tuổi kia, nhiễm đỏ lồng ngực cường tráng của hắn.

Mà nữ nhân kia, thân thể trần truồng đứng trên giường, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam tử một lát, sau đó kéo thi thể nam tử xuống giường rồi đi ra cửa.

Trong khoảnh khắc bà xoay người, con ngươi Úy Tuệ co rụt lại, cả người cứng đờ.

Thật ra thì đã sớm nghĩ tới, chỉ là, khi khuôn mặt của nữ nhân kia đối diện với mình, cái loại cảm giác chấn động này vẫn rất khó mà hình dung.

Nữ nhân này có dáng người xinh đẹp, da thịt trắng noãn, thậm chí ngay cả một vết sẹo cũng không có, chỉ là, tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt bán đứng tuổi của bà.

Mà bộ dạng luôn luôn từ ái bày ra cho người khác thấy của bà, lúc này trong con ngươi giống như giếng cạn kia lại dập dờn một loại bén nhọn u ám đến từ địa ngục.

Ngay cả hô hấp cũng gần như dừng lại, Úy Tuệ ngơ ngác nhìn người trong phòng, nhìn bà ta kéo thi thể nam nhân, từng bước từng bước ra khỏi phòng, mà trên tấm thảm trắng nõn lưu lại một vết máu thật dài, nhìn thấy ghê người.

"Đi." Nghe động tĩnh, ánh mắt Úy Như Tuyết đột nhiên chuyển động, đưa tay kéo Úy Tuệ.

Úy Tuệ đã sớm sợ đến mặt trắng bệch, nhìn ánh mắt của nàng cũng kinh hoàng sợ hãi.

"Sợ?" Khóe môi Úy Như Tuyết nhếch lên.

Úy Tuệ vốn không muốn bị người khinh thường, nhưng một màn vừa rồi thật sự quá dọa người, trái tim bé nhỏ của nàng không chịu nổi, nàng chỉ là một nữ hài bình bình thường thường trong một xã hội hiện đại hài hòa, cái loại tình cảnh giết người này cũng chỉ thấy qua trên TV và trong tiểu thuyết.

"Tỷ mang ta đến đây làm gì?" Môi của nàng run rẩy, vốn muốn chất vấn nhưng lời nói lại mang theo tiếng khóc nức nở, nàng thật sự bị dọa khóc.

Ni mã (chửi tục - súc vật), quá dọa người, lão vu bà (bà phù thủy già) yêu đương vụng trộm lúc nửa đêm không đáng sợ, nhưng vừa trình diễn một vở Điện cứ kinh hồn* rất đáng sợ.

*Điện cứ kinh hồn: còn gọi là Saw hoặc Lưỡi cưa, là một bộ phim kinh dị của đạo diễn James Wan sản xuất năm 2004. Các bạn có thể tìm xem vào nửa đêm để hình dung tâm trạng của Tuệ tỷ vào lúc này. :))

Úy Như Tuyết cau mày, hiển nhiên nàng có chút đánh giá cao lá gan của nha đầu này rồi.

"Lúc này mới bắt đầu mà muội đã muốn trở về?"

"Trở về." Úy Tuệ không hề nghĩ ngợi trả lời.

Đôi mày thanh tú của Úy Như Tuyết nhíu càng sâu, bình tĩnh nhìn nàng: "Nếu nói, chuyện kế tiếp có liên quan đến muội thì sao?"

Tim Úy Tuệ nhảy dựng: "Chẳng lẽ lão bà kia biết chúng ta tiến vào, muốn giết người diệt khẩu?"

"..." Mi tâm Úy Như Tuyết nhảy dựng, nàng phát hiện muốn có tiếng nói chung với vị muội tử này thật đúng là không dễ dàng.

"Thôi, ta đưa muội ra ngoài, muội có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì."

"Ơ." Úy Tuệ sững sờ, nhưng suy nghĩ chốc lát, không đúng: "Vừa rồi ta nhìn rất rõ ràng chân thật, tỷ bảo ta giả bộ thế nào? Tỷ hoàn toàn không nên mang ta tới đây, hu hu, quá con mẹ nó dọa người. Tỷ…"

Rầm rì hai tiếng, đột nhiên mắt Úy Tuệ sáng lên, lôi Úy Như Tuyết đi: "Đi, thừa dịp bà ta còn chưa phát hiện, chúng ta nhanh đi báo quan."

"Vậy không phải lợi cho bà ta quá rồi sao?" Úy Như Tuyết nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra, cười tà tứ: "Lại nói, muội không hiếu kỳ vì sao bà ta muốn giết người kia sao?"

Úy Tuệ bĩu môi: "Bà ta biến thái. Không báo quan sao? Vậy cũng không thể để bà ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được chứ? Hơn nữa Úy phủ có một bà già biến thái như vậy, cũng quá nguy hiểm đúng không?"

Úy Như Tuyết nhàn nhạt nhướng mày: "Là mình muội nguy hiểm thôi"

"Sao lại một mình ta? Mọi người không phải cũng vậy sao." Úy Tuệ không phục, càng ngày càng cảm thấy sát thủ tỷ tỷ nói chuyện có hàm ý khác.

Úy Như Tuyết hít sâu một hơi: "Thôi, ta đưa muội trở về. Chuyện về sau ta sẽ xử lý."

"Xử lý bà ta?" Úy Tuệ nghi ngờ hỏi.

Úy Như Tuyết lắc đầu: "Trước mắt ta còn không phải đối thủ của bà ta?"

"Hả?" Úy Tuệ kinh hãi: "Vậy…"

Úy Như Tuyết thành thật khai báo: "Ta dẫn muội tới chỉ là cho muội xác định một vật, nếu muội còn chưa bị dọa sợ đến mất mật thì không ngại theo ta đi xem một lần nữa."