Úy Tuệ một đường chạy chậm về chỗ của Công chúa mẫu thân.
Úy vân kiệt còn chưa đi, đang ngồi trên ghế nói chuyện với Tiêu Minh Ca.
Hai người, một mỹ nam yêu nghiệt, một mỹ nữ tuyệt thế, ngồi một chỗ như vậy, cảm giác không giống mẫu tử mà càng giống tỷ đệ hơn.
Có yêu nghiệt này ở đây, Úy Tuệ chỉ cảm thấy áp suất trong phòng thấp hơn không ít, vừa lúc hai người nói chuyện cũng không chú ý tới nàng, vội vàng rón ra rón rén muốn chuồn trước.
Nào biết, Tiêu Minh Ca vô cùng tinh mắt, liếc một cái nhìn thấy bóng lưng muốn chuồn đi của nàng, than nhẹ một tiếng: "Là Tuệ Nhi sao?"
"Ơ, a." Bóng lưng Úy Tuệ dừng lại, lại không thể phủ nhận, đành phải quay người tiến vào, cười gượng: "Con sợ quấy rầy nương và Đại ca nói chuyện."
"Cũng không có chuyện gì, nương và Đại ca con đang nói con đó." Tiêu Minh Ca săn sóc kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình, vừa nói với Úy Vân Kiệt: "Con xem, Tuệ Nhi thật sự hiểu chuyện. Không còn vụng về hấp tấp như trước kia, ngày hôm qua, vì mẹ mà ngay cả phụ thân cũng đánh đấy."
Lời này nếu như ở chỗ người khác, nàng tuyệt đối sẽ không nói, nhưng Úy Vân Kiệt thì khác.
Tuy là dưỡng tử (con nuôi), cũng không thua gì thân sinh (con ruột), người ngoài nhìn không ra, nhưng chỉ có nàng biết, hài tử này rất hiếu thuận.
Được Công chúa mẫu thân khen ngợi, Úy Tuệ vui vẻ nở nụ cười.
Mắt phượng hẹp dài của Úy Vân Kiệt khẽ híp, tinh tế nhìn nàng: "Như vậy xem ra quả thật có tiến bộ. Cười rộ lên càng ngốc hơn."
"Hử?" Nụ cười Úy Tuệ cừng đờ: "Huynh nói người nào ngốc hả?"
Sợ nàng thật sự tức giận, Tiêu Minh Ca vội nói: "Ca của con chỉ nói đùa với con thôi."
Nói đùa sao? Nhưng vì sao nàng cảm thấy ánh mắt của hắn nhìn nàng như đang nhìn một đứa ngu ngốc vậy? "Thật?"
"Thật." Úy Vân Kiệt cười khẽ, dung mạo tuyệt mỹ giống như hoa lê soi nước, trong nháy mắt khiến người khác bị hấp dẫn không biết trời nam đất bắc nữa. Yêu nghiệt được lắm, Úy Tuệ mạnh mẽ nuốt nước miếng, sợ không cẩn thận nước miếng chảy ra.
Bên này nàng chỉ nhớ rõ không để cho mình xấu mặt, lại không chú ý tới câu trả lời của hắn có bao nhiêu mơ hồ.
Thật.
Rốt cuộc nói nàng ngu là thật, hay là nói đùa là thật? Tự nhiên ý nghĩa của hai cái này rất khác nhau.
Nhưng Úy Tuệ không phát hiện ra, chỉ cho là vế trước, yên lặng mím môi nở nụ cười.
Khóe môi Úy Vân Kiệt khẽ nhếch, vẽ ra độ cung tà tứ (tùy tiện không đàng hoàng), nhưng con ngươi lạnh nhạt dần dần phai nhạt bớt.
"Nương, mẹ chưa ăn đúng không? Mình ăn điểm tâm đi, con đói bụng." Sáng sớm chạy tới chạy lui mấy chuyến, thật là tiêu hao thể lực.
"Ừ." Tiêu Minh Ca lập tức kêu Trương ma ma chuẩn bị điểm tâm, lại hỏi Úy Vân Kiệt: "Ăn rồi chưa?"
"Nghe nói nương bị bệnh, sáng sớm con đã chạy qua đây, vẫn chưa dùng cơm." Úy Vân Kiệt nói.
Mắt Tiêu Minh Ca lộ ra vui mừng, vội vàng nói: "Vậy thì ăn chung với nương nhé."
Đã bao nhiêu năm, nàng còn chưa được ăn một điểm tâm với hài tử của mình, hôm nay vừa khéo hai đứa đều đến đây, chỉ thiếu…
Nghĩ đến hài tử Úy Vân Nhạc kia, con ngươi của Tiêu Minh Ca tối sầm lại.
"Nương, đi thôi." Úy Tuệ chưa phát hiện ra, nắm tay Tiêu Minh Ca kéo nàng đứng dậy, muốn đi tới tiền sảnh.
Tiêu Minh Ca cười, cảm thấy lòng bàn tay nàng đầy mồ hôi, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cũng có mồ hôi, không khỏi tò mò: "Mới sáng sớm đã chảy nhiều mồ hôi như vậy, vừa rồi con làm gì thế?"
"Hắc hắc, đi nhìn Đại tỷ của con một chút." Úy Tuệ thành thật khai báo, vừa lôi kéo Tiêu Minh Ca đến tiền thính.
Sau lưng, Úy Vân Kiệt chậm rãi đứng dậy, thản nhiên đi theo phía sau.
Trương ma ma dẫn mấy nha hoàn sắp xếp xong bữa sáng ở tiền thính, biết hôm nay Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư đều ở đây, nên điểm tâm phong phú hơn ngày thường rất nhiều.
Trên mặt mỗi người bọn họ đều mang theo vẻ kích động.
Phu nhân có thể cùng ăn một bữa cơm với Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư, rất hiếm thấy.
Ăn không nói, đây là phép tắc lúc ăn cơm của người xưa.
Huống chi, tính tình của hai người Tiêu Minh Ca và Úy Vân Kiệt cũng không nói nhiều, lần này ăn cơm thì cũng chỉ có ăn cơm.
Nhưng Úy Tuệ thì khác, nàng vốn nói nhiều, hơn nữa ăn cơm là một loại hưởng thụ vô cùng vui sướng của bản thân, càng thêm nói nhiều.
Vừa ân cần gắp bánh bao cho Tiêu Minh Ca, vừa tự nhiên kể một câu chuyện cười.
"Chuyện kể rằng, có một tiểu cô nương ngây thơ xinh đẹp hoạt bát đáng yêu, vào một buổi sáng sớm tới cửa hàng mua điểm tâm, không ngờ có rất nhiều người xếp hàng, nàng chờ lại chờ, chờ đến nóng nảy."
"Cô nương nhà ai vậy? Muốn ăn bánh bao, trong nhà không có đầu bếp làm sao? Còn phải ra bên ngoài mua?" Tiêu Minh Ca tò mò hỏi, giờ phút này cũng vứt cái tu dưỡng ăn không nói của Công chúa ra sau đầu.
Úy Tuệ liếc nàng một cái, ài, quả nhiên là thiên chi kiều nữ (con cưng của trời), không hiểu khó khăn của nhân gian, có thể đi ra ngoài mua bánh bao đều có gia cảnh không tệ, được không?
"Nương, mẹ nghe con kể, phía sau còn nữa đấy." Úy Tuệ dùng sức cắn bánh bao, trong đầu nhớ tới chuyện thú vị đã từng trải qua, tự mình bật cười một tiếng, nói: "Tiểu cô nương chờ đến mất kiên nhẫn, vừa định đi, lúc này gặp được vị bác sĩ trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất trong bệnh viện của bọn họ, wow, một khắc kia nàng vội vàng chen trở lại vị trí cũ, lại xum xoe muốn mua dùm cho bác sĩ soái ca."
"Bác sĩ là gì?" Úy Vân Kiệt hỏi, hắn nhìn vẻ mặt hoa đào mùa xuân (ý bảo tỷ đang phát xuân) của Úy Tuệ, trực giác mách bảo là nàng đang nói chính mình.
Cũng có thể, từ nhỏ nha đầu này đã mê trai (=.=||), ngay cả ca ca ruột là hắn…
Lần trước xông vào phòng ngủ của mình thì cũng thôi đi, ánh sáng mờ ảo cũng không nhìn rõ hắn, nhưng hôm nay hắn dám khẳng định, nha đầu này nhìn mình gần chảy nước miếng.
"Chính là đại phu đó." Úy Tuệ không kiên nhẫn giải thích, tại sao nàng kể đoản văn mà bọn họ luôn không hỏi đến điểm quan trọng chứ?
"A, con nói đi, về sau thế nào?" Tiêu Minh Ca muốn nghe xong chuyện xưa.
Đầu Úy Tuệ đầy hắc tuyến, nói thẳng: "Sau đó, đến phiên tiểu cô nương đó, chưởng quầy hỏi nàng mua gì, kết quả, tiểu cô nương căng thẳng kích động đã nói thành: chưởng quầy, cho ta một chén bánh bao, hai cái vú." (=.=||) (Chả hiểu chả mắc cười gì, ko thể khai thông mà, hơ hơ)
Nói xong, nàng cúi đầu, uống một hớp cháo.
Tiêu Minh ca vẫn chờ đoạn sau của nàng, thấy nàng yên lặng ăn cháo, hỏi: "Hết rồi?"
"Hết rồi." Úy Tuệ tiếc nuối nhướng nhướng mày, ài, kể chuyện thô tục cho người xưa nghe, quả thật khó có thể khai thông mà.
Ai ngờ, Úy Vân Kiệt ở đối diện phốc một tiếng bật cười, một đôi mắt đen sâu sáng quắc phóng tới Úy Tuệ, nhộn nhạo ý cười hài hước: "Nha đầu nhà ngươi, ha ha."
"Sao vậy?" Tiêu Minh Ca càng thêm hồ đồ.
Úy Vân Kiệt chỉ lắc đầu: "Không có gì, con chỉ cười nàng, lớn như vậy, nói một câu cũng không rõ ràng, dong dong dài dài thật lâu, cũng không biết nói cái gì."
"Huynh không hiểu?" Úy Tuệ híp mắt, không tin nhìn kỹ hắn, hừ, nếu hắn không biết nói gì thì đỏ mặt cái gì? Cười như tên trộm làm cái gì?
Giả bộ!
"Ăn cơm." Úy Vân Kiệt mím môi cười hai tiếng, cũng cúi đầu ăn cháo, trong đĩa còn nửa cái bánh bao vẫn không động đến nữa.
Tiêu Minh Ca thấy hai hài tử cười nham nhở, rất hạnh phúc, dù là không nghe rõ ràng cái gì nhưng cũng vui vẻ theo, lần đầu tiên giống như một người mẫu thân, gắp thêm thức ăn cho hai hài tử của mình.
Úy Tuệ cực kì hài lòng, hắc hắc, tự tổn hại mình, đổi lấy tiếng cười của mẫu thân và ca ca, đáng, rất đáng.