Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 37: Cứu người




Ngoài cửa sổ, bóng đêm dày đặt, cũng không biết là giờ gì rồi. 

Diêu Ngữ Dong an tĩnh đi theo sau lưng Viêm Tam, rốt cuộc không nhịn được lại hỏi: "Tiểu cô nương bị bắt vào đây lúc trước cũng là hầu hạ chủ tử các ngươi sao?" 

Nếu là tiểu ma nữ kia ở đây, cơ hội của nàng sẽ rất nhỏ. 

Mà nghe lời này của nàng, vốn Úy Như Tuyết muốn tìm cớ đi trước, đột nhiên nuốt xuống lời muốn nói ra miệng, kiên nhẫn nghe Viêm Tam trả lời. 

Chỉ là, vẻ mặt của Viêm Tam đã sớm không kiên nhẫn: "Dài dòng cái gì? Không phải chuyện ngươi nên hỏi thì đừng hỏi." 

Diêu Ngữ Dong nghẹn lời, chỉ đành phải câm miệng, nhưng nghĩ lại, nếu Úy Tuệ hầu hạ chủ tử người ta tốt, sao có thể đến đây tìm nàng? Tất nhiên nàng ta đã gây rắc rối, lúc này mới có cơ hội của nàng. 

Nghĩ tới, trong lòng nàng lại đắc ý. 

Úy Như Tuyết nghe nói, trong lòng lại hồi hộp, giọng điệu của Viêm Tam không tốt, chẳng lẽ tiểu nha đầu kia đã xảy ra chuyện? 

Ra khỏi phòng, Úy Như Tuyết cũng yên lặng đi theo phía sau hai người. 

Viêm Tam vừa quay đầu lại, lườm nàng một cái: "Ngươi đi theo làm cái gì? Nơi này không còn việc của ngươi, còn không mau đi." 

"Vâng" Úy Như Tuyết vội vàng khom người lui ra, đợi các nàng đi được một đoạn đường, lại lặng lẽ đi theo sau.

——

Đêm mùa đông thấm lạnh như nước, nhưng trong tẩm điện to như vậy lại bay lên hơi thở nóng rực. 

Trong tẩm điện yên tĩnh giống như chết, chỉ có tiếng hô hấp hỗn loạn đè nén mà thống khổ kia. 

Nam nhân ngồi xếp bằng ở đầu giường, nín thở ngưng thần, cố gắng vận công điều tức, dưới mặt nạ, không thấy rõ mặt của hắn, nhưng trên người trần truồng dày đặc mồ hôi trong suốt, vẫn có thể nhìn ra, hắn rất vất vả, cũng rất khổ sở. 

Mà trên giường ở phía tây cánh cửa, sau khi ăn giải dược, Úy Tuệ vẫn không tỉnh lại, chỉ là thân thể không còn khó chịu, lại vùi trong chăn ấm áp, ngủ càng thêm thoải mái, so với nam nhân đang thống khổ, nàng lại đang mơ giấc mộng đẹp ngọt ngào, thỉnh thoảng còn mài mấy cái răng, rầm rì hai tiếng. 

Cuối cúng Viêm Tam đưa Diêu Ngữ Dong tiến vào. 

Kỳ thật cũng không tính là đưa, khi Viêm Tam gõ cửa thì cửa kia đột nhiên mở ra, một tấm lụa trắng quỷ dị bay ra, quấn vào người Diêu Ngữ Dong, vào lúc nàng ta ngay cả kêu cũng không kịp đã kéo nàng ta vào. Trong chớp mắt cánh cửa ầm ầm đóng lại, Úy Như Tuyết giật mình, một màn này khiến cho nàng nhớ tới cảnh Xà Yêu kéo người vào động. 

Đối với lần này, mặt Viêm Tam không chút thay đổi, chỉ cảm thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, thở một hơi dài nhẹ nhõm, rời đi. 

Úy Như Tuyết vội vàng chui ra khỏi bàn đá, nàng không biết bên trong là tình cảnh gì, không dám xông bừa vào từ cửa chính, bất đắc dĩ đành phải leo lên cây cột to dưới hành lang trèo lên nóc nhà. 

Nàng hành động nhanh nhẹn nhẹ nhàng giống như một con mèo, nhưng mà dưới tình huống người bình thường tuyệt đối không cảm thấy điều gì, nam nhân trong điện lại cảm thấy động tĩnh trước tiên, ánh mắt sau mặt nạ lạnh lẻo như sương, nhuộm đầy sát khí khát máu, động tác lên xuống càng thêm mau lẹ. 

Nữ nhân dưới thân, vừa bắt đầu còn có thể gào thét, từ từ chỉ còn trừng to đôi mắt sợ hãi, miệng mở rộng nhưng cũng không phát ra được một chút âm thanh. 

Mà trên nóc nhà, Úy Như Tuyết khó khăn lắm mới tìm đúng vị trí, vén một mảnh ngói lưu ly, quan sát tình huống phía dưới. 

Nhưng không ngờ ngay ánh mắt đầu tiên nhìn xuống đã sợ ngây người. 

Hình ảnh mập mờ biến thái, nàng tự nhiên gặp qua không ít, chưa bao giờ giống hôm nay vậy, chỉ trong nháy mắt, huyết dịch toàn thân đông cứng. 

Nàng kia là Diêu Ngữ Dong không sai, nhưng mà nàng hoàn toàn không còn bộ dáng trắng nõn động lòng người như vừa rồi, lúc này ánh mắt nàng khô như giếng, tròng mắt cũng không nhúc nhích, làn da khô héo, tóc hoa râm, cả người giống như già đi hai mươi tuổi. 

Mà theo động tác của nam nhân, thân thể của nàng vẫn không ngừng xảy ra biến hóa. 

Cho đến khi nam nhân gầm nhẹ một tiếng, Diêu Ngữ Dong hoàn toàn biến thành một xác khô, một mái tóc trắng xoá, khô héo như vỏ cây khô. (1s mặc niệm cho DND, chị ta đã kết thúc kiếp số của 1 người qua đường đáng ghét)

Da đầu Úy Như Tuyết tê dại, không cần nghĩ cũng biết, nhất định nam nhân này đang luyện tà công gì đó, chỉ thấy sau khi hắn rời khỏi người cái xác khô thì ngồi thiền vận khí, dần dần, một đầu tóc bạc, thế nhưng chậm rãi biến thành màu đen. 

Thải âm bổ dương? 

Úy Như Tuyết không hiểu, nàng cũng không muốn biết, lúc này chỉ muốn thừa dịp nam nhân còn chưa luyện thành tà công tìm Úy Tuệ trước, đột nhiên nàng chú ý vào trên giường nhỏ trong góc phòng. 

Chờ khi nhìn lại rõ ràng khuôn mặt nho nhỏ ngáy ngủ lộ ra bên ngoài chăn thì trái tim Úy Như Tuyết cũng buông xuống một nửa. 

Tiểu nha đầu còn sống thật sự là mạng lớn. 

Chỉ là trước mắt, dưới mí mắt của nam nhân này nàng phải mang theo nàng ta đi như thế nào đây? 

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đột nhiên một cỗ lực lượng mạnh mẽ từ dưới đánh úp lại, Úy Như Tuyết nhanh nhẹn nghiêng người, chỉ thấy vị trí nàng vừa ngồi ban nãy bị phá thành một cái lỗ thủng to, ngói lưu ly bể nát rơi xuống dưới như mưa. 

Mẹ nó, bị phát hiện rồi. 

Úy Như Tuyết cũng không che giấu, phóng toàn bộ ám khí ngân châm mang đến vào trong cái lỗ thủng kia, cho dù chỉ có một cây ngân châm đâm trúng hắn, hắn cũng đừng mong an ổn. 

Huống chi hắn đang luyện tà công, không khéo sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. 

Nhưng mà, rốt cuộc nàng đánh giá thấp nam nhân này. 

Đang lúc nàng còn trông cậy vào nam nhân này sẽ bị ngân châm có độc của nàng hạ gục, đột nhiên dưới chân mất trọng tâm, cả người đạp ngói lưu ly rớt xuống nóc nhà, mà cùng lúc đó, một dải lụa trắng bay tới, chuẩn xác quấn chặt cổ của nàng, càng thu càng chặt. 

"Đáng chết." Nàng khẽ rủa một tiếng, một chưởng chém dải lụa trắng, lại rút roi cửu tiết (roi 9 khúc) ở bên hông ra, tàn nhẫn đánh sang chỗ nam nhân vẫn đang ngồi trên giường. 

Sau mặt nạ, ánh mắt nam nhân lạnh lẽo, giơ tay, một cỗ chưởng phong âm ngoan độc ác đánh tới thiên linh cái (phần đầu) của Úy Như Tuyết.

Úy Như Tuyết bối rối, người này là người hay là quỷ? Tốc độ mau đến mức làm cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng. 

Nhưng ngay khi nàng cho là mình sẽ có cùng vận mệnh với những miếng ngói bể nát kia, bàn tay của nam nhân kia lại đột nhiên lệch đi, bổ về phía cái bàn bên cạnh nàng. 

Đáng thương, gỗ Lê Hoa thượng hạng bể nát trong nháy mắt. 

Úy Như Tuyết có chút choáng váng, còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt bén nhọn của nam nhân phóng tới nàng, giọng khàn khàn nói. 

"Mang nàng cút mau." 

Hình như sợ nàng không hiểu, tầm mắt nam nhân chậm rãi quét tới Úy Tuệ trên giường. 

Tốt như vậy? Thả các nàng rời đi? 

Úy Như Tuyết lại càng khó hiểu, nhưng dựa vào bản lĩnh, khẳng định nàng không phải đối thủ của nam nhân này, nếu hắn nói lời này, không đi là kẻ ngốc. 

Vội vàng đi tới trước giường, vén chăn lên, lại phát hiện trên người Úy Tuệ chỉ quấn một cái áo mỏng trong suốt, vội vàng dùng chăn quấn nàng lại.

Cuối cùng, dứt khoát khiên cả người và chăn lên vai, nhanh chóng rời đi.

Người vừa đi, từ phía sau tủ một hắc y nhân đi ra, vẻ mặt nghiêm trang, hắn không hiểu, vì sao vừa rồi Môn chủ không cho hắn ra tay? 

"Tra được tung tích của Quỷ rồi à." Nam nhân nheo mắt lại, giọng nói âm lãnh. 

Hắc y nhân cúi đầu trả lời: "Hắn phản bội Môn chủ, đầu phục triều đình." 

Nam nhân khẽ nâng mi mắt, trong mắt bắn ra sát khí lạnh lẽo: "Phát lệnh Viêm Môn, giết không tha." 

"Vâng" Hắc y nhân ứng tiếng. 

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên có người bẩm báo, nói là có người xâm nhập vào nơi này.