Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 14: Ám toán




Nam tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc chiến bào màu trắng, tóc đen được mũ bao bộc, vụn vặt như ánh mặt trời vàng óng, dung mạo khuynh thành như hoa anh đào xinh đẹp, mặc dù tái nhợt do bệnh, vẫn tuyệt sắc động lòng người như cũ, dễ dàng bắt được ánh mắt mọi người.

Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hít khí lạnh, ngay sau đó là một trận hoan hô cao hơn trước.

Đại khái, cũng giống như Úy Tuệ, chưa bao giờ nghĩ tới, Chiến thần Tướng quân mới xuất hiện của Đại Chu lại còn trẻ như vậy, tuấn mỹ như vậy.

Từ lúc xuyên qua tới nay, nam tử nàng tiếp xúc, người nào cũng tuấn tú, như Thái tử Tiêu Dục, Lục hoàng tử Tiêu Diễm, còn có Đại ca tiện nghi của mình, vị quản gia như tiên nhân kia nữa.

Cũng không có ai, có thể chói mắt như thế, đâm vào lòng người.

Hắn giống như một khối cổ ngọc ngàn năm trong suốt, mà lại sâu không thấy đáy.

Đối mặt với sự nhiệt tình của dân chúng, hắn thoáng nghiêng đầu, giống như đắm chìm trong cảm xúc của mình.

Chút mờ mịt, chút thâm thúy, chút khổ sở, chút thoải mái. . . . . .

Cuối cùng giống như trầm tĩnh không quan tâm -- một loại trầm tĩnh bật ra từ trong tâm.

Tâm của Úy Tuệ, không khỏi thắt lại, ánh mắt mê ly nhìn chăm chú vào hắn, cả nháy mắt cũng quên.

Giật mình, đột nhiên nghe được tiếng hoan hô điếc tai, đôi mắt đen như mực trong suốt như nước, quét một vòng dân chúng đang hoan hô ở hai bên đường, thoáng gật đầu bày tỏ, coi như chào hỏi, khẽ cong môi, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.

Chỉ là thoáng cười, giống như chứa đựng ngày xuân ấm áp, lại giống như ẩn tàng mùa đông lạnh lẽo.

Tim Úy Tuệ giống như bị đâm, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một hình ảnh, đây không phải là --

Vừa bừng tỉnh hiểu ra, nhưng không ngờ đột nhiên có một lực mạnh mẽ đánh tới từ phía sau, cả người nàng bị đẩy ra ngoài, vừa vặn tới trước một đội thị vệ vừa qua khỏi, phía sau, hai con ngựa cao to mang theo khí thế cao ngạo giậm chân bước đến.

Trong chớp mắt, thân thể nho nhỏ của nàng ngã trên đất, đang lúc bi thương tính bỏ mạng dưới vó ngựa, nghe một tiếng "Hư", vó trước của bạch mã vừa rơi xuống đất, móng sau kịp thời thắng lại, nhưng cũng bởi vì thế, cả người Úy Tuệ bị đè dưới bụng ngựa.

Người vây quanh hai bên, cùng lúc, vừa có thể thấy đầu tóc rối tung của nàng, vừa có thể thấy hai chân nàng đá lung tung.

"A, Tuệ."

Hai người Lục Vô Song và Lâm Y Y sợ ngây người, cuống quít chạy tới, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ mặc dù lấm bẩn, nhưng mắt mở to, còn hơi tức giận, cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vội vàng lôi nàng từ dưới bụng ngựa ra ngoài.

"Tuệ, muội không sao chứ?"

Lâm Y Y sợ hãi hỏi, thật may mới vừa rồi Đại tướng quân kịp thời ghìm ngựa, nếu không, vó ngựa vừa đạp lên, thì thân thể nhỏ bé này của Úy Tuệ, hoàn toàn không đủ để giẫm đạp.

"Có chuyện." Úy Tuệ vuốt mặt, mới vừa rồi té quá nhanh, bị con bạch mã kia bước qua mặt, một mùi hôi bắn lên đầy mặt và đầu cổ nàng, lúc này nghe một mùi quái dị.

Cái này thôi đi, nàng mạng lớn không bị giẫm chết, cũng không có nghĩa là nàng phải nuốt khẩu khí này.

"Mới vừa rồi người nào đẩy ta? Có gan bước ra cho bản tiểu thư."

Nàng hung tợn nhìn về chỗ đứng lúc nãy, thấy một đám dân chúng khẩn trương lui về sau mấy bước.

"Tuệ, có người đẩy muội? Là ai?" Lâm Y Y híp mắt, ánh mắt tàn nhẫn cũng trừng về phía mấy người vây xem, trách không được, vì sợ bị tách ra, nàng và Úy Tuệ với Lục Vô Song đều nắm tay, nếu như bị người không cẩn thận đụng phải, hoàn toàn không có lực đạo lớn như vậy.

Mà vừa rồi Úy Tuệ, rõ ràng bị người đẩy bay ra ngoài.

"Ừ." Úy Tuệ vừa xoa eo, vừa tức giận.

Lục Vô Song nhìn hai nàng lòng đầy căm phẫn, chỉ lặng lẽ kéo tay áo hai người, dùng tay chỉ chỉ thị vệ đang từ từ bao vây ba người.

"Người nào lớn mật như thế? Dám ngăn cản Đại tướng quân? Người đâu, bắt lại cho ta."

Bắt lại? Úy Tuệ cảm thấy run rẩy, chỉ thấy mười mấy thị vệ tiến lên, rút trường kiếm trong tay ra, chỉ thẳng vào nàng và hai người bạn nhỏ.

Hai khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Vô Song và Lâm Y Y trắng bệch.

"Đừng, hiểu lầm." Úy Tuệ vừa nghiêng đầu, vội vàng giải thích với Tướng quân trẻ tuổi: "Đại tướng quân, ta không phải cố ý ngăn cản các ngươi, mới vừa rồi, cũng không biết kẻ nào ở phía sau đẩy ta một cái, hại ta thiếu chút nữa mất mạng dưới vó ngựa, ta cũng là người bị hại."

Người bị hại?

Trên lưng ngựa, đôi mắt như mực của Quân Phi Sắc hơi híp lại, ngược sáng, hắn không thể nhìn rõ bộ dạng của tiểu cô nương này, chỉ là, khi nàng nói chuyện có phần đương nhiên, khiến cho hắn vốn định buông phòng bị với nàng, đột nhiên thay đổi.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, nhẹ nhàng chỉ vào Úy Tuệ, thị vệ bên dưới lập tức hiểu ý: "Mang nàng xuống."

"Này, các ngươi bắt lầm người rồi, nên bắt tên hung thủ cố ý đẩy ta ra mới đúng chứ." Úy Tuệ tức giận gào thét, thế nhưng người ta hoàn toàn không nghe, nàng tức giận giậm chân.

"Này, Đại tướng quân chó má, hoàn toàn không phân biệt được phải trái, đảo lộn trắng đen, ngươi dựa vào cái gì bắt ta? Con đường này cũng không phải là nhà ngươi, ngươi được đi, thì không cho bản tiểu thư được ngã à?"

Phía trước, Quân Phi Sắc trên lưng ngựa, nghe vậy, thân thể cứng đờ, Đại tướng quân chó má? Lời này cực kỳ thô tục, vẫn là lần đầu tiên nghe thấy.

"Suỵt, Tuệ muội muội, van cầu muội, đừng mắng."

Lục Vô Song vội vàng che miệng nàng lại, chỉ sợ nàng lại mắng càng khó nghe hơn, không thấy sắc mặt mấy thị vệ kia thay đổi rồi sao? Nếu lại mất hứng, một đao chém các nàng thì sao.

Mặc dù Lâm Y Y cảm thấy Đại tướng quân bắt người như vậy, quả thật không thỏa đáng, nhưng Úy Tuệ lại mắng Đại tướng quân chó má, cái này không thể được.

Đại tướng quân này rõ ràng là Thần hạ phàm, sao có thể dùng từ thô tục như vậy mà mắng? Tuệ muội muội thật không nên.

Nhìn theo đám người Đại tướng quân đã đi xa, lúc này Lâm Y Y mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, u oán nhìn Úy Tuệ chằm chằm.

"Muội mắng hắn làm gì? Còn mắng ác như vậy, vừa rồi hắn chưa đi xa, khẳng định đều nghe được."

Úy Tuệ suy nghĩ một lúc, mới ý thức được 'Hắn' ở trong miệng nàng chính là Đại tướng quân không nói một lời đã bắt nàng lại, nghẹn trong lòng.

"Rốt cuộc hai người có phải là bằng hữu của ta không?" Lúc này không phải nên giúp đỡ nàng mắng chung sao?

"Chúng ta --" Lục Vô Song chột dạ, vừa định dỗ nàng mấy câu, đột nhiên không biết người nào trong đám người kêu to một tiếng.

"A, đó không phải là Úy gia Nhị tiểu thư sao?"

Một câu nói làm dâng lên ngàn làn sóng, ngày hôm đó Úy Tuệ mới chân chính lĩnh giáo, cũng không biết tên khốn kiếp kia cố ý hô một tiếng, lúc trước mọi người chỉ biết nàng bị kinh hãi, lúc này, thế nhưng tất cả đều biết nàng là ai, hơn nữa, tự dưng sắp đặt ra rất nhiều chuyện xưa mà đánh vỡ đầu nàng cũng không nghĩ ra được.

Nói thí dụ như, Úy gia Nhị tiểu thư, bệnh hoa si tái phát, ngày xưa là không biết xấu hổ, hôm nay cũng không muốn sống, dùng khổ nhục kế, muốn ô uế vị thần trong lòng của bọn họ -- Chiến thần Tướng quân.

Ta nhổ vào, Úy Tuệ tức giận công tâm, song, còn có cái càng khiến cho nàng tức giận hơn, đợi cho người đi đường kia không còn thấy bóng dáng, mấy thị vệ này vẫn không thả nàng, ngược lại lấy sợi dây trói nàng, ném vào một chiếc xe nhỏ, trực tiếp kéo đi.

"Này, các ngươi muốn mang ta đi đâu? Các ngươi không được ta đồng ý, lại bắt ta, là phạm pháp. Này, có nghe không?"

"Ta là Úy gia Nhị tiểu thư, Úy gia, các ngươi có biết không? Còn nữa, nương ta là Công chúa Minh Ca, Đương kim Hoàng thượng là cữu cữu ruột của ta --"

Bất đắc dĩ, Úy Tuệ xuất ra hết vốn liếng, vậy mà, người bên ngoài ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả lúc trước còn nghe tiếng của Lâm Y Y và Lục Vô Song, hiện tại cũng không nghe thấy nữa.

Nàng bị bắt tới chỗ nào rồi?

Đột nhiên Úy Tuệ sợ hãi, nàng cố gắng nhớ lại tình tiết trong sách, nữ phụ hoàn toàn không bị như vậy lần nào, chỉ là --

Trong đầu thoáng giật mình, trong lòng run lên.

Mặc dù trong sách không có tình tiết nữ phụ gặp Đại tướng quân trên đường, nhưng lại có tình tiết nữ phụ bị trói.

Chỉ là, khi đó, tâm địa nữ phụ nguyên chủ ác độc, mấy lần khi nhục nữ chủ, lại nghĩ ra kế hạ lưu, vọng tưởng dùng mê dược, hạ dược hại nữ chủ mất trong sạch, từ đó bị người phỉ nhổ, chết không chỗ chôn.

Nhưng không ngờ, nàng bị hôn mê, đặt trong xe, ném vào một ngõ hẻm vắng người, kết quả bị một người qua đường làm hại.

Nữ phụ mất trong sạch, sau lại vẫn dùng hết thủ đoạn gả cho Thái tử, chỉ là, từ đầu đến cuối lo lắng chuyện này bị bại lộ, càng thêm trở nên táo bạo, điên cuồng, thậm chí đắc tội và mất đi những người vốn thân cận với nàng.