Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiểu công chúa Ninh An là vẫn ngây
ngô không hiểu mình đã gây ra đại họa gì. Điều này cũng dễ hiểu, công
chúa vốn dĩ là bảo bối muội muội của Độc Cô Ninh Duệ, nên trước nay nói
năng chưa từng cấm kỵ điều gì. Chỉ là… đây là lần đầu tiên công chúa nói huynh trưởng của mình như vậy trước mặt mọi người.
Lát sau, nàng quyết định lên tiếng , hướng Độc Cô Ninh Duệ giận đến tím mặt, tay siết thành quyền kia mà lanh lảnh cất giọng :
“ Thái tử điện hạ, tiểu công chúa còn nhỏ, người sẽ không để tâm chứ?”
“…” Hắn không trả lời, nhưng ít nhất nàng cũng thấy khuôn mặt hắn đã dần dần bình thường trở lại.
“ Được rồi, bây giờ mời thái tử !”
Ninh Duệ gật đầu, bước lên một bước, ngón tay cầm lên sáo ngọc đã được đưa
tới, mắt phượng đảo qua đảo lại, nhìn chằm chằm cây sáo một chút, sau đó mới kề lên môi, nhẹ nhàng thổi.
Nếu tiếng đàn của nàng là nhẹ nhàng dứt khoát thì tiếng tiêu của hắn ngân nga từng khúc.
Nếu tiếng đàn của nàng lúc thê lương lúc yêu đời thì tiếng tiêu của hắn lại tĩnh mịch , cô đơn lạ thường.
Mọi người gần như đắm chìm vào giai điệu ấy. Chỉ có mỗi mình nàng là chẳng
có phản ứng gì. Trong bụng thầm nghĩ, hóa ra tài cán của tên tiểu tử này chỉ có vậy thôi, làm nàng còn hồi hộp lắm… Đông Phương Lam Triệt, phu
quân của nàng còn thổi hay hơn nhiều!
Có lần, nàng đi dạo trong
hoa viên vào ban đêm, nghe thấy tiếng sáo ngọt ngào vang lên, trong đời
nàng chưa từng nghe thấy ai thổi sáo lại hay đến vậy, hỏi Tịch Nhan mới
biết nó phát ra từ tẩm thất của Lam Triệt. Tịch Nhan còn nói, Lam Triệt
không yêu thích âm nhạc, nhưng vẫn biết sử dụng nhạc khí, và đặc biệt,
một khi đã chơi thì nhất định là đệ nhất thiên hạ, tuyệt không ai có thể bì được!
Vì thế, đối với nàng, tiếng sáo của Ninh Duệ vẫn chưa là gì cả!
Nhưng trong lòng rất nhanh lại cảm thấy vô cùng sửng sốt, mày liễu khẽ nhíu
lại, sao tự dưng lại đi so sánh tên biến thái đó với Ninh Duệ nhỉ??
Hơn nữa, khi nhắc đến hắn, nàng còn cảm thấy cô đơn, như thể cuộc sống thiêu thiếu một cái gì đó…
Lẽ nào…. Nàng là đang nhung nhớ hắn sao?
Không phải chứ? Chính nàng chủ động nghĩ tới việc tránh xa hắn, để rồi bây giờ lại ngây ra mà nhớ sao? Hoang đường , nực cười!
Nàng cười nhạt, bỗng thấy tay áo bị giật khẽ, liền cúi xuống, nhìn tiểu công chúa vẫn đang dùng ánh mắt long lanh nhìn mình , bất giác ân cần hỏi :
“ Công chúa, sao vậy?”
“ Vương phi tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy? Ca ca thổi xong rồi, tỷ không có nhận xét gì sao?”
“ A…. xong rồi sao? À, Thái tử điện hạ, quả thực cách chơi tiêu của ngài không tệ, so với bổn vương phi cao hơn rất nhiều!”
“ Vậy cuối cùng ai mới là người thắng ?” Độc Cô Ninh Duệ nhếch môi nhìn
Ninh An, trong mắt thâm sâu khó lường, khiến người ta không thể đoán
được rằng hắn đang suy nghĩ gì.
Độc Cô Ninh An nuốt nuốt nước
bọt, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, phân vân không biết nên chọn ai,
một bên là thần tiên tỷ tỷ dung mạo thập toàn thập mỹ, một bên là soái
ca huynh trưởng yêu nghiệt , thật sự là không biết nên chọn bên nào!
Nàng còn đang muốn lên tiếng, đột nhiên một kim bài “ từ trên trời rớt
xuống” , nàng nhanh nhẹn bắt lấy, nhìn xuống hàng chữ, thấy hai chữ “
Hàn Vương” liền vui vẻ, nhưng lại thấy mọi người xung quanh nhìn chằm
chằm, lập tức hiểu ý, quay sang kéo nhẹ vạt áo của Độc Cô Ninh Duệ, nhỏ
giọng gọi hắn :
“ Điện hạ, nghĩa huynh của ta đến, không tiện ra mặt trước nhiều người như vậy…”
“ Tiểu mỹ nhân, ta giúp nàng, ta được lợi gì?”
“ Ngài chỉ biết đến lợi lộc thôi sao?” Nàng thoáng cau mày, nhưng lại tò
mò, không biết vì sao Mạc Y Hàn lại đến, nên lưỡng lự một chút, sau đó
rụt rè gật đầu một cái, ánh mắt đề phòng nhìn Ninh Duệ.
Hắn không nói gì, chỉ phất tay một cái, cả Ninh An lẫn đám cung nữ đều chạy như
bay ra khỏi khu vực này, nhìn họ chạy vô cùng đáng thương, như thể chỉ
cần chậm một bước thì sẽ bay đầu vậy!
Nàng thở dài, thầm thương
cảm cho tiểu công chúa, tên thái tử này đáng sợ đến mức chỉ một cái phất tay cũng khiến bảo bối muội muội sợ đến vậy sao?
Còn chưa kịp
định thần, cảm thấy vòng eo bị ai đó ôm chặt, sau đó là cả thân hình bị
kéo về phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn lao thẳng vào ngực ai đó… ngay cả
đôi môi anh đào quyến rũ đáng yêu cũng bị “ gặm” mất!!
Chỉ tiếc,
vừa mới thăm dò một chút thì Độc Cô Ninh Duệ lại phải lưu luyến bỏ ra,
hắn khó chịu nhìn đối phương vừa cướp mất mỹ nhân trong nháy mắt trước
mặt, khóe môi nhất câu :
“ Hàn Vương, ngài không thấy bổn thái tử đang đòi nợ hay sao? Với nhĩ lực của ngươi, đừng nói là không nghe thấy cuộc thỏa thuận vừa rồi đi?”
“ Im miệng cho ta!Ai cho ngươi … đụng vào nàng?” Mạc Y Hàn quát lên, tay vẫn ôm chặt Lăng Bích Nguyệt trong tay.
Nàng sau một lúc mới định thần lại, ủy khuất chui vào lòng Mạc Y Hàn thẽ thọt vài câu :
“ Y Hàn ca ca, hắn rõ ràng lợi dụng muội! Hắn … hắn … hắn rõ ràng là đang khi dễ Nguyệt nhi!”
Không hiểu tại sao, nàng thật sự rất thích được nhận sự bảo hộ của Y Hàn,
thực muốn hắn bảo vệ , vì nàng mà giải quyết những kẻ dám khi dễ nàng.
Vòng tay của Mạc Y Hàn rất ấm áp, rất an toàn…
Mạc Y Hàn cúi xuống nhìn nàng, tay khe khẽ vỗ nhẹ lưng nàng an ủi, sau đó
mới chậm rãi ngẩng đầu lên, mày kiếm chau lại, môi mỏng mím nhẹ, tay bất giấc phất một cái thật mạnh, một luồng kình phong lao mạnh về phía Độc
Cô Ninh Duệ. Hắn giật mình, xoay người tránh sang một bên, tuy nhiên,
lực quá lớn, quá nhanh, nên cho dù tránh vẫn bị ảnh hưởng một chút. Ninh Duệ hai chân đứng vững, nhưng khóe miệng đã xuất hiện một vệt máu, hắn
cười quỷ dị, đưa tay quệt vết máu trên miệng :
“ Hàn Vương, ngươi ra tay thật đúng là không thủ hạ lưu tình chút nào! Nếu đã vậy, cũng
không nên trách bổn thái tử không khách sáo!”
Thân hình Độc Cô
Ninh Duệ như điện xẹt, chưa đầy một giây đã ở ngay trước mặt nàng và Y
Hàn, tay hắn vận khí, chuẩn bị đập vào ngực Y Hàn . Đương nhiên, Y Hàn
làm sao có thể để hắn như ý, vội đẩy nàng lui về phía sau, tay cũng
nhanh chóng đón lấy chưởng của Ninh Duệ.
Hai người họ thật sự là
bất phân thắng bại, đánh từ dưới đất lên trời, từ trên trời xuống dưới
đất hết mấy trăm hiệp mà vẫn không có một chút thương tích cũng như đối
phương vẫn như cũ chẳng mệt mỏi chút nào, sinh lực tràn đầy, chiêu nào
chiêu nấy đều là chiếu mạng!
Lăng Bích Nguyệt vô cùng sốt ruột,
thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn sẽ kinh động đến đám thị vệ
và cung nữ ngoài kia. Mà Hàn Vương là kẻ địch của Nguyệt quốc , nếu bị
phát hiện chắc chắn sẽ gặp chuyện không may. Nghĩ thế, nàng liền phi
thân lên, dùng cánh tay ôm lấy eo của Y Hàn, đồng thời dùng Dược Hoàn
Trâm phóng về phía Ninh Duệ. Hắn phản ứng cực nhanh, tay đang định tung
chưởng vội dừng lại, theo phản xạ mà chụp lấy Dược Hoàn Trâm đòi mạng.
Ba thân hình đáp xuống dưới đất.
Lúc này, hai người họ mới thở hổn hển, nhìn chằm chằm đối phương.
Bích Nguyệt lo lắng đỡ lấy Y Hàn, dịu giọng hỏi :
“ Huynh không sao chứ?”
“ Ừ, không sao! Thân thủ của Độc Cô thái tử cũng khá lắm! Chưa ai có thể
cùng so chiêu với bản vương lâu như vậy đâu!” Y Hàn nhếch miệng.
Ninh Duệ cũng thở hồng hộc, vui vẻ nhìn hắn :
“ Kiếm pháp của vương gia ngươi khiến bản thái tử đúng là được mở rộng
tầm mắt!” Sau đó, lại nhìn sang nàng , tay vung lên, ném trả Dược Hoàn
Trâm “ Tiểu mỹ nhân, lần sau nếu muốn gián đoạn thì dùng cách khác đi,
nếu không, quả thực có ngày bổn thái tử sẽ chết dưới tay nàng mất!”
“ Ha ha, sao có thể? Khinh công của thái tử ngươi là độc nhất vô nhị, lẽ nào chỉ là một cây trâm cũng không né được?”
“ Ha ha….”
“ Được rồi, Nguyệt nhi, hôm nay huynh chỉ tới thăm muội rồi về, dù gì
muội cũng là khách, không thể âm thầm rời đi được, thế nên ở lại đây nhớ giữ sức khỏe, khi nào gặp bất trắc, cứ cho bồ câu đưa thư, trong vòng
hai nén hương, huynh sẽ có mặt!”
“ Ta biết rồi!” Nàng gật đầu, mỉm cười nhìn Y Hàn.
Chỉ là hắn vừa rời đi thì lại xuất hiện thêm một người không nên xuất hiện nữa.