“Mặc Ảnh ca ca, hay là huynh cứ mang ta đi đi!”
Giọng nói yểu điện vang lên, không ngờ dưới mặt nạ mặt lại là một cô gái.
“Hân Nhu tiểu thư, xin đừng làm khó thuộc hạ, người biết chắc chắn chủ tử sẽ không đồng ý.”
“Huynh không nói với sư huynh thì không phải được rồi sao, huynh ấy hiểu ta nhất, chắn chắn sẽ không làm khó ta đâu. “
Nói xong, ngón tay mềm mại của nàng đã đặt lên bàn tay của Mặc Ảnh, lay lay giống như làm nũng.
Mặc Ảnh không ngờ rằng nàng sẽ có hành động như thế, đột nhiên thân thể hắn đông cứng lại, chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại ấy làm rối loạn tâm
trí của hắn, ánh mắt vốn lạnh lẽo cũng trở nên mềm mại đi.
“Lần
này chúng tôi phải mạo hiểm an nguy tính mạng đi làm việc, người có biết lần này chúng tôi cần đến phủ đệ nhà ai không? Sao người còn càn quấy
như vậy, không mau trở về đi, nếu không chẳng phải làm các huynh đệ hy
sinh tính mạng một cách oan uổng sao.” Nhìn thấy sự thay đổi nhỏ bé kia
của Mặc Ảnh, một bóng người áo đen đứng bên cạnh không nhịn được mở
miệng nói.
“Hừ! Đương nhiên là ta biết, không phải Thịnh Vương phủ của Đại hoàng tử Mục Thịnh ư, từ lâu ta đã muốn đi.”
Chu Hân Nhu hừ lạnh một tiếng, thuận miệng làm lộ nhiệm vụ đêm nay ra, hơn nữa còn không quên tiếp tục lắc tay của Mặc Ảnh.
“Mặc Ảnh ca ca, ta biết việc này không nghiêm trọng như lời Tử Phong tỷ tỷ
nói đúng không, võ công của huynh cao như vậy nhất định sẽ bảo vệ được
ta không phải sao, ta biết huynh tốt nhất không như Tử Phong tỷ tỷ cả
ngày mặt nghiêm, như vậy làm sao gả ra ngoài được.’’
“Người. . . . . .”
Tử Phong nghe lời nói của Chu Hân Nhu, không khỏi tức giận trong lòng, Chu Hân Nhu vội vàng trốn ra sau lưng Mặc Ảnh, mở miệng cười ha ha hai
tiếng.
“Hân Nhu tiểu thư, xin đừng làm khó thuộc hạ nữa, nếu như
có thể, trước tiên tiểu thư có thể đi theo thuộc hạ đến xin quyết định
của Môn chủ.”
“Không cần, sư huynh nhất định sẽ không để cho ta đi .”
“Vậy thì mời tiểu thư nhanh chóng trở về cho, tránh để người khác nhìn thấy.”
“Ta không về.” Chu Hân Nhu bĩu môi.
Mặc Ảnh bất đắc dĩ.
“Vậy hãy đi theo chúng tôi vậy.”
“Có thật không?” Chu Hân Nhu kêu lên, “Thật là quá. . . . . .”
Tử Phong trừng mắt, nhanh chóng che miệng của nàng.
“Tốt mà.” Chu Hân Nhu lên tiếng sau bàn tay của Tử Phong.
Nói xong, ba bóng dáng thoáng một cái đã nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Tên phu canh vẫn luôn núp ở chỗ tối bí mật ở góc tường phải mất hồi lâu mới hồi phục tinh thần, rồi sau đó vứt bỏ hết mặt mũi mà kích động chạy
trốn, vừa chạy vừa hô to: “Phụ thân, con thấy được Ngọc Diện La Sát rồi, phụ thân ơi, con đã thấy Ngọc Diện La Sát rồi, tối nay bọn họ muốn đánh cướp Thịnh Vương phủ, phụ thân. . . . “
Trong bóng đêm đen
tuyền, bóng dáng chạy trốn lao vụt về phía trước, hơn nữa lảo đảo té ngã mấy lần, đã quăng hoàn toàn chuyện cầm canh gõ mõ ra sau ót. Vì vậy,
ngày hôm sau tất cả người ở kinh thành đều biết rõ việc tối hôm qua Ngọc Diện La Sát đã “dừng chân” ở Thịnh Vương phủ.
Cả kinh thành không ai không biết Ngọc Diện La Sát.
Ngọc Diện La Sát là đối tượng truy nã lớn nhất của Mục Thiên quốc, là cơn ác mộng đáng sợ nhất và là kẻ thù không đội trời chung của các vị tham
quan, cũng là tổ chức được bách tính yêu thương nhất, “Nghĩa tặc” thần
bí nhất, hành tung của bọn họ vô cùng bí mật, không ai biết bọn họ là
ai, ở đâu, vài chục năm nay, quan phủ nhận chức xuất động bao nhiêu
người, thì bấy nhiêu người đều không thể tìm thấy dấu vết của bọn họ,
địa điểm bọn họ xuất hiện cũng rất mơ hồ bất định, thường hay dương Đông kích Tây khiến bọn quan binh sứt đầu mẻ trán. Nhưng trước mỗi lần bọn
họ hành động nhất định sẽ phát một tấm “Thiếp La Sát” với lời cảnh cáo
của chủ nhân, mặc dù bày bố thiên la địa võng cũng không thể nào bắt
được bọn họ tại trận, có lúc thậm chí ngay cả mặt mũi của bọn họ cũng
không ai thấy, những thứ tiền bạc vơ vét được kia hễ gặp họ là bị đoạt
hết
Vì vậy, bọn tham quan hận bọn họ đến tận xương tủy, xuất động cả ngàn binh mã muốn một mẻ lưới bắt gọn bọn họ, nhưng dù có tìm khắp
của kinh thành, cũng không phát hiện ra dù là một chút manh mối, ngược
lại trong quá trình tìm kiếm lại gặp phải sự vây khốn của bách tính, tổn thất nghiêm trọng.
Còn bỏi vì bọn họ thường mang mặt nạ đầu lâu làm bằng ngọc che nửa khuôn mặt, vì thế muôn dân trăm họ đều gọi bọn họ là Ngọc Diện La Sát môn.
Ngọc Diện La Sát cũng không phải một người, mà là một môn phái uy chấn giang hồ——
La Sát môn.
La Sát môn, giống như kỳ danh, người trong môn phái đều giống như La Sát
địa ngục võ công cao cường, mặt lạnh tâm nhạt, ngoại trừ rat ay cướp của cải vơ vét của tham quan chia cho dân nghèo bên ngoài, thì bọn họ sẽ
không tùy tiện làm bất kỳ chuyện gì, cho dù trước mặt có một người sắp
sửa bị giết, họ cũng sẽ không nhíu chân chân mày đến một cái.
Nhưng bất luận bọn họ có làm chuyện gì đều khiến người trên giang hồ khiếp
sợ, vì họ chưa bao giờ thất thủ, không nói đến tin tức, trộm cắp, còn
giết người.
Một khi có người đắc tội đến bọn họ chắc chắn sẽ chết thảm, vả lại sẽ chết vô cùng kinh khủng.
Vì vậy, trên giang hồ từng có lời đồn đãi: Thà rằng bị vua tru di cửu tộc, cũng không nên chọc vào La Sát môn.
Trong màn đêm đen tuyền như cũ, ba bóng dáng quỷ mị lướt nhẹ nhanh chóng
xuyên qua rừng cây dày đặc, đi tới một ngôi mộ ở chỗ sâu trong rừng, mũi chân khẽ nhấc lên, bóng dáng quỷ mị đã đứng lại trước ngôi mộ.
Chu Hân Nhu nhìn bốn phía, nghi ngờ mở miệng nói: “Mặc Ảnh ca ca, Thịnh Vương phủ ở chỗ này sao?”
Nhưng, rất lâu không trả lời.
Nàng vội vã quay đầu lại.
Vốn là nơi Mặc Ảnh và Tử Phong đang đứng trước ngôi mộ đã sớm không còn thấy bóng dáng của họ.
Mà ở chỗ sâu nhất của khu đất trống trong mộ địa, có một nam tử áo đen
đang đứng dưới trăng, trên mặt hắn có đeo một chiếc mặt nạ đầu lâu làm
từ ngọc mạ vàng che nửa khuôn mặt, để lộ ra chiếc cằm trắng nõn thon gọn và đôi môi hình trái tim, bên hông có đeo một chiếc thắt lưng màu trắng trên đó có vẽ hoa văn Kim Sắc Thú. Trang phục của hắn rõ ràng không
giống với trang phục bình thường của Ngọc Diện La Sát, môi hắn mím chặt, quanh thân tản ra một luồng khí cô độc lạnh lùng, làm người khác phải
nổi da gà.
Ở phía sau hắn, Mặc Ảnh và Tử Phong đang chắp tay khom gối quỳ.
“Chủ tử, Hân Nhu tiểu thư cố ý muốn đến Thịnh Vương phủ, thuộc hạ không còn
cách nào, đành phải dẫn tiểu thư tới đây xin Chủ thượng định đoạt.”
“Nha đầu Hân Nhu này thật hồ đồ, Tử Phong, nhanh chóng dẫn muội ấy trở về Nhu Tâm Hiên.”
“Vâng.” Tiếng nói còn chưa dứt, Tử Phong đã nhanh chóng phi thân rời đi.
“Mặc Ảnh, chuyện kia điều tra thế nào rồi? “
“Thuộc hạ vô năng, không thể điều tra ra được vị trí chính xác của bọc đồ kia. Chỉ có thể tra xét được từ hai năm trước Môn chủ của Thiên Cơ môn là
Dương Kế Thiên vì lọt vào vòng công kích của Thương Nguyệt giáo mà bỏ
mình, gói đồ cũng không có tung tích.”
“Hả?”
“Chẳng qua
không thể tìm thấy thi thể của ông ta, cách đó một trăm mét còn có một
một phần, có thể được lập cho Dương Kế Thiên. Hơn nữa, những kẻ vây đánh Dương Kế Thiên ngày ấy toàn bộ đều bỏ mạng. Cho nên theo phỏng đoán của thuộc hạ, lúc ấy phải có một người khác ở chỗ đó, gói đồ kia cũng không rơi vào tay Thương Nguyệt giáo, mà là đang ở trong tay của người kia.”
“Là cùng một người gây ra sao?”
“Đúng vậy, trên thi thể đều có thương tích được gây ra bởi thứ vũ khí sắc
bén, điều khiến người khác ngạc nhiên là không thể dựa vào những dấu
tích trên thit thể mà tìm ra được là loại vũ khí sắc bén nào.”
“Hả? Không ngờ còn có một cao thủ như vậy, có thể giết chết mười mấy cao thủ của Thương Nguyệt giáo, hơn nữa, có thể tránh thoát khỏi sự truy xét
của chúng ta khiến cho gói đồ kia mất tích hai năm dài đằng đẵng, thật
đúng là mới nghĩ đến đã muốn gặp hắn rồi.” Ánh mắt sau chiếc mặt nạ hình đầu lâu làm từ ngọc che nửa khuôn mặt lóe lên một tia sáng thèm khát.
Đó là loại khát vọng đối với con mồi.
“Mặc kệ như thế nào, ngàn
vạn lần không thể để vật này rơi vào trong tay Thương Nguyệt giáo.
Thương Nguyệt giáo và Mục Thịnh nhất định có liên quan đến nhau.”
“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi.”
“Tối nay ta sẽ tự mình đến Thịnh Vương phủ.”
Mặc Ảnh vẫn cúi đầu rồi chợt kinh ngạc ngẩng đầu lên, kết quả chỉ thấy một
bóng lưng cô độc, lập tức cúi đầu xuống: “Dạ, thuộc hạ hiểu.”