Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 51: Đêm động phòng hoa chúc 1




Nhưng Liễu Tịch Nhược vẫn không động đậy, giống như không nhìn thấy Bạch Sơ Cẩn lần nữa cầm lên một viên long nhãn bóc vỏ.

Bạch Sơ Cẩn nhìn thấy động tác của Liễu Tịch Nhược, vội vàng một phát đoạt lại viên long nhãn, từ từ bóc vỏ cuối cùng mới đưa đến khóe miệng Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược vẫn không biến sắc nhìn Bạch Sơ Cẩn một cái, mới từ từ hé miệng ngậm viên long nhãn kia, cuối cùng đưa vào trong miệng từ từ nhai.

Bạch Sơ Cẩn nhìn Liễu Tịch Nhược ăn viên long nhãn kia biết mình có cơ hội, vì vậy lần nữa ôm lấy nàng đẩy, nhẹ nhàng lắc lắc, còn thuận tiện bôi mật nước do lúc bóc vỏ long nhãn chảy ra lặng lẽ hướng trên làn váy Liễu Tịch Nhược xoa xoa.

“Sư tỷ.”

Thời điểm khi Bạch Sơ Cẩn gọi Liễu Tịch Nhược tới lần thứ mười Liễu Tịch Nhược rốt cục bất đắc dĩ đây tay Bạch Sơ Cẩn ra, giận trách ở trên đầu Bạch Sơ Cẩn gõ một cái, miễn cưỡng nói: “Theo như ngươi nói bao nhiêu là xong, làm việc phải có chút đầu óc, không cần cách người quá gần, phải có tính cảnh giác, ra cửa cần phải dẫn theo mấy người. Những lời này, ngươi tất cả đều cho thành gió bên tai.”

Bạch Sơ Cẩn thấy thần sắc Liễu Tịch Nhược đã hòa hoãn, rốt cục yên tâm thở phào nhẹ nhỏm, mới nhỏ giọng nói lầm bầm: “Ai bảo tỷ thành thân cũng không nói cho muội, lại còn liên hợp với sư huynh cùng nhau gạt muội, nói để cho muội đi biên cảnh tra xét, cũng may muội hôm nay gặp phải Thủ Kỵ, nếu không các ngươi chẳng phải là muốn gạt muội gạo sống nấu thành cơm chín, đến lúc đó sợ rằng hài tử đều có đi.”

Nghe thấy lời nói kinh người của Bạch Sơ Cẩn, Liễu Tịch Nhược không tự chủ cau mày, mà một bên Hoa Khê cũng có chút đỏ mặt!

Đỏ mặt! Đợi chút, Liễu Tịch Nhược lấy làm kinh hãi, dường như có mấy lời quên cùng bọn Hoa Khê nói rồi!

“Ta làm như vậy còn không phải là bởi vì sợ ngươi không đồng ý, tới trước gây chuyện.” Liễu Tịch Nhược dừng một chút nói.

“Đúng vậy, muội chính là không đồng ý,“ Bạch Sơ Cẩn từ trên đùi Liễu Tịch Nhược ngẩng đầu lên cao giọng cả giận nói, “Sư tỷ tại sao có thể gả cho loại nam nhân này. Coi như hắn có dáng dấp thì như thế nào, coi như kỹ thuật của hắn có khá hơn nữa thì có thể như thế nào, nhưng là những thứ này đều là hắn cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt luyện ra được, kỹ thuật của hắn càng tốt đã nói lên hắn trải qua càng nhiều nữ nhân.”

Nghe Bạch Sơ Cẩn to gan nói, Hoa Khê mặt càng đỏ hơn, khóe miệng Thủ Kỵ cũng là hung hăng co rút một cái. Mà người trong cuộc Liễu Tịch Nhược lại là gương mặt bình tĩnh. Bởi vì lúc này đại não nàng giống như là một cỗ máy cũ kỹ đột nhiên bị hắt một chậu nước, nghỉ việc.

Nhưng mà, cái vị miệng nói ra những lời kinh người người khác này vẫn nói như cũ: “Hơn nữa, hắn có quyền lực cũng không cao, lại không được Mục Thiên lão sắc quỷ kia coi trọng, nam nhân như vậy, ngươi gả cho hắn làm gì, chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn luyện được một thân bản lĩnh kia sao?”

Liễu Tịch Nhược lại một lần nữa nghe được từ “Kỹ thuật” này, rốt cục không nhịn được nhíu mày một cái, sau đó mặt hoảng hốt đối với Thủ Kỵ nói: “Thủ Kỵ, ta cho ngươi mười giây, để cho nàng biến mất trước mặt của ta.”

Thủ Kỵ nhìn Liêu Tịch Nhược một chút lại nhìn Bạch Sơ Cẩn một chút cuối cùng nghi ngờ hỏi một câu, “Mười giây?”

“Nhanh lên một chút mang nàng đi.” Liễu Tịch Nhược cất cao giọng nói. Lúc này làm gì còn có thời gian giải thích cho hắn nghe.

Bởi vì nàng rõ ràng nghe được mấy tiếng bước chân hướng bên này đi tới.

Âm Thanh càng ngày càng gần, trong lúc mơ hồ còn có thể nghe được giọng nói của mấy nam tử. Liễu Tịch Nhược kinh ngạc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ bầu trời không biết đã tối từ lúc nào, mà thời điểm khẩn trương nhất cũng đã tới rồi.

Nghĩ tới hành động hôm nay của Mục Kỳ, Liễu Tịch Nhược liền áp chế không được lửa giận trong lòng, người này, thế nhưng lại nhiều lần chiếm tiện nghi của nàng.

“Tiểu thư.” Hoa Khê nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa càng lúc càng lớn, nhìn thấy Liễu Tịch Nhược vẫn ở chỗ cũ nhàn nhã ăn long nhãn với táo ở trong cái mâm nên lo lắng kêu một tiếng, ý là người bây giờ cũng nên sửa sang lại y phục với tóc một chút, che kín khăn voan sau đó ngồi ở trên giường. Nếu không chờ đoàn người của Tứ hoàng tử sang đây xem thấy tiểu thư như vậy, Vương gia sẽ mất hứng.

Mà Liễu Tịch Nhược đối với lời của Hoa Khê lại coi như không nghe thấy, vẫn như cũ nhàn nhã ngồi, hơn nữa còn từ từ nâng chung trà lên uống một ngụm trà.

“Tứ ca, nhanh lên một chút đi, tân nương sợ rằng chờ không... Cấp.......” Mục Hữu hưng phấn nói với Mục Kỳ ở một khắc mở cửa phòng kia trở nên càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp không có.

Mục Kỳ kinh ngạc nhìn một màn trước mặt.

Chỉ thấy Liễu Tịch Nhược mặc giá y đỏ tươi ngồi ở trên cái ghế đối diện cửa, giá y của nàng rất dài, khi được trải ra toàn bộ trên đất có thể chiếm gần nửa diện tích của hỉ phòng, phía eo chỗ giá y dùng một dải lụa thật dài màu sang thêu nụ hoa bằng gấm thắt lại, phía sau được thắt nút thành nơ con bướm đẹp mắt, phần đuôi thật dài phiêu động cho đến mặt đất, có vẻ càng thêm tôn lên von geo không đầy một nắm của nàng. Mà khan voan cùng mũ phượng sớm đã bị nàng tháo xuống, mái tóc hệt như tơ chảy dài đến thắt lưng, theo gió nhẹ nhàng phiêu động, mà đuôi tóc cùng nơ con bướm dây dưa ở chung một chỗ. Mà bàn tay trắng nõn mảnh khảnh kia của nàng nhẹ nhàng bưng một chén trà, một cái tay khác là nhẹ nhàng nhấc lên một góc cái khăn che mặt, sau đó từ từ uống một hớp nước.

Một khắc lụa trắng được nhấc lên kia, Mục Kỳ rõ ràng nhìn thấy dưới cái khăn che mặt là cái cằm bóng loáng trắn nộn cùng cổ trắng nõn giống nhau, thậm chí là xương quai xanh hấp dẫn chết người.

Lúc này trên người của Liễu Tịch Nhược có một loại vẻ đẹp điềm tĩnh dịu dàng, vẻ đẹp của nàng, giống như là một loại ý cảnh, nàng mang theo cái khăn che mặt lại một lần nữa có tác dụng tạo ra một loại điểm tô cho cái đẹp, để cho giờ phút này Liễu Tịch Nhược giống như một tiên tử đi ra từ trong tranh.

Mục Kỳ ngơ ngác nhìn một màn này, quên mất bây giờ Liễu Tịch Nhược không có che khăn voan, quên mất nói chuyện, quên mất hô hấp, hơn nữa quên mất sau lưng còn có người. Qua một lúc, hắn mới khó khăn nuốt một hớp nước miếng, đi từ từ tới gần Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược cũng để cái ly xuống xoay đầu lại nhìn Mục Kỳ, nhưng nàng không nghĩ tới chính là, Mục Kỳ lại đột nhiên một phen ôm lấy nàng, đặt đầu của nàng chôn ở trong ngực của mình sau đó mới quay đầu lại hướng về phía đám người Mục Hữu còn ở trong trạng thái sững sờ tức giận nói: “Các ngươi vẫn còn ở nơi này làm gì, còn không mau chút đi ra ngoài.”

Đám người Mục Hữu nghe thấy Mục Kỳ rống giận mới ý thức được mình thất thần, vội vàng thu lại tâm trí lui ra ngoài. Mà trước khi Mục Hữu đẩy ra ngoài còn như có điều suy nghĩ nhìn Mục Kỳ một cái. Trong lòng cười thầm nói, Tứ ca nha, Tứ ca, xem ra lần này ngươi là thảm rồi, chỉ là không có nghĩ đến tham muốn của ngài mạnh như vậy, ngay cả cơ hội nhìn hai mắt thôi cũng không cho chúng ta.

Mà sau khi mọi người lui ra ngoài, Mục Kỳ lại nhìn Hoa Khê vẫn như cũ đứng ở bên cạnh Liễu Tịch Nhược một cái, nói: “Ngươi cũng đi ra ngoài đi.”

Nhưng Hoa Khê vẫn như cũ đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.

Mục Kỳ hơi giận, “Ta nói ngươi cũng đi ra ngoài.”

Hoa Khê vẫn như cũ bất động.

“Chẳng lẽ ngươi muốn ở chỗ này nhìn chúng ta động phòng hay sao.”

“Xì” một tiếng, chôn ở trong ngực Mục Kỳ Liễu Tịch Nhược cười một tiếng, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ đến lời Bạch Sơ Cẩn mới vừa nói “Kỹ thuật tốt”, mà người nam nhân này bây giờ đang ở nơi này, không biết khi hắn nghe được lời của Bạch Sơ Cẩn lại sẽ có phản ứng như thế nào đây. Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược nhất thời không nhịn được, cười.

Mà Hoa Khê nghe thấy lời nói của Mục Kỳ, sắc mặt không khỏi đỏ lên, nhưng cước bộ vẫn như cũ không động.

Cho đến khi Liễu Tịch Nhược nói câu, ngươi đi xuống trước đi, không có chuyện gì. Hoa Khê mới nghe lời đi ra ngoài.

Mục Kỳ bộ mặt hắc tuyến, lần nữa ngây ngốc nhìn Liễu Tịch Nhược, nàng bởi vì mới vừa nở nụ cười mà khóe mắt mang theo vài phần vui vẻ, ánh mắt hẹp dài vì vậy mà nhiều thêm mấy phần dụ hoặc. Mà trên hồng y trên người nàng càng làm cho nàng nhiều lên mấy phần hơi thở quyến rũ.