Nàng chậm rãi quay đầu lại, lại phát hiện phía sau cái gì cũng không có, mà Liễu Tịch Nhược đã sớm vào trong kiệu hoa.
Liễu Tịch Họa lắp bắp kinh hãi, chẳng lẽ là ảo giác sao?
Chung quanh tiếng kèn nhạc diễn tấu vẫn như trước, rõ ràng là không khí vui mừng, Liễu Tịch Họa lại cảm giác được từng đợt sợ hãi. Theo bản năng sờ mặt một chút, nơi đó đã nhiều hơn một miệng vết thương khủng khiếp.
Tối hôm qua sau khi trở lại trong phòng, Liễu Tịch Họa liền lấy ra các loại dược bôi lên trên mặt, nhưng là miệng vết thương quá sâu, cho dù là thuốc tốt cũng không làm được chuyện gì.
Chuyện này nàng không dám nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm Tam phu nhân, cho dù nàng có can đảm lại ám sát Liễu Tịch Nhược, nhưng nàng vẫn như trước không thay đổi được bản tính nhát gan sợ phiền phức.
Đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ một khi bị phát hiện mặt của nàng bị hủy mà truyền ra ngoài, như vậy ngay cả cơ hội để nàng gả cho Đại hoàng tử đều không có.
Cho nên nàng len lén bôi dược lên mặt mình, sau đó mặc vào giá y đỏ tươi, trang điểm trước khi có người đậy lên khăn voan. Nàng cũng không phải người cái gì cũng không biết, cho nên khi nàng nhìn đến miệng vết thương vừa dài lại thâm sâu kia thì nàng chỉ biết là khuôn mặt này chỉ sợ là hết thuốc chữa rồi.
Mà Mục Thịnh và Mục Kỳ vẫn luôn luôn ngồi không nhúc nhích nhìn từng tân nương tử. Trên mặt Mục Thịnh không lộ vẻ gì, ánh mắt lạnh như băng, giống như là cái gì nhất định phải hoàn thành nghi thức.
Mà Mục Kỳ cả mặt mang cảnh xuân, khóe mắt mang theo một chút ý cười.
Mười dặm trang sức màu đỏ, vạn dặm hồng trù.
Toàn bộ kinh thành đều bao phủ ở trong một mảnh màu đỏ.
Ngồi ở trong kiệu hoa Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng xốc lên khăn voan, bàn tay tinh tế trắng nõn xốc lên một góc màn kiệu, ánh mắt xinh đẹp hẹp dài liền lướt qua.
Chỉ thấy bên ngoài hai bên đường tất cả đều là người, đội ngũ đón dâu thật dài trực tiếp đi xuyên qua cả con đường. Âm thanh dễ nghe vui mừng của kèn trống vẫn kéo không dứt, tiếng pháo nổ không ngừng.
Nhìn tình cảnh như thế, Liễu Tịch Nhược hơi có chút giật mình. Theo cái tình hình hiện tại, Mục Kỳ hình như vẫn là rất được coi trọng, thoạt nhìn hình như không đơn giản giống như là đơn thuần thực hiện thánh lệnh vậy.
Tứ Hoàng Tử này, rốt cuộc muốn làm gì? Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng vén rèm lên, nhìn về Mục Kỳ một thân anh tuấn cưỡi ngựa phía trước, Liễu Tịch Nhược hơi hơi ngây người.
Hoàng tử phong lưu giống như yêu nghiệt đắc ý này, trong ánh mắt trêu tức gì đó Liễu Tịch Nhược vẫn đều nhìn không thấu.
Đang nghĩ tới, cỗ kiệu liền ngừng.
Bà mối bên ngoài kiệu hoa lớn tiếng hô các loại lễ tiết quy tắc, Liễu Tịch Nhược cười khẽ, nơi này phong kiến quy củ vẫn là giống nhau rườm rà! Liền nhìn Mục Kỳ cái loại tính tình kiêu ngạo bất tuân đó làm sao có thể nghe theo bà mối chỉ huy mà làm từng bước làm theo chứ. Đoán chừng hiện tại hẳn là mới từ trên giường bị người túm đứng lên đi.
Nghi thức thành thân của Mục Thiên quốc có vẻ rườm rà, không, xác thực nói hẳn là phi thường rườm rà.
Nói như vậy đi.
Tân lang trước khi cưới được tân nương đầu tiên cần tế tổ, tức bái tế tổ tiên.
Tân nương trước khi xuất phát, còn muốn cùng cha mẹ huynh đệ tỷ muội cùng nhau ăn cơm, tỏ vẻ ly biệt, mọi người nói chút lời nói may mắn.
Hơn nữa tân lang còn phải kêu cửa, tức gia đình tân nương ở trước khi đội ngũ đón dâu đến phải đóng chặt cửa lớn, để cho tân lang cửa. Gia đình tân nương hỏi”Chuyện gì?” Tân lang phải đáp: “Muốn thú tân nương!” Gia đình tân nương nghe xong hơi hơi mở hé cửa, tân lang tiến lên trước đưa một cái hồng bao, cửa lập tức đóng, nếu như đưa lien tục, gia đình tân nương mới mở đại môn đón khách. Hành động này của đằng tân nương được gọi là lưu lại tài vận, cũng khảo nghiệm thành ý của tân lang. Sau khi vào cửa tân lang phải bái kiến tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu của tân nương.
Chỉ là mấy điều này bởi vì Liễu Tịch Nhược quá lười mà giảm bớt, bằng không sẽ không kịp nổi canh giờ.
Đối với nghi thức rườm rà như thế, Mục Kỳ sẽ nghe lời tiến hành?
Nói thật, nàng không tin.
Nhưng mà, Liễu Tịch Nhược sai lầm rồi, bởi vì nàng rõ ràng nghe được một tiếng bước chân trầm ổn chậm rãi hướng bên này đi tới.
Sau khi tới của phủ Kỳ Vương, Mục Kỳ liền thuận thế xoay người xuống ngựa, sau khi bà mối la lên hạ đi từ từ đến phía trước kiệu hoa. Hắn đi vô cùng chậm, nhưng khóe miệng như vẫn đang cười, tươi cười như si như say làm cho người ta mắt mở không ra, càng làm cho mọi người đoán không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Hắn nhìn cửa kiệu nhắm chặt kia, khóe miệng cười khẽ, chân phải làm bộ duỗi ra, giơ tay cầm xuống tờ giấy “Kỳ Lân lúc này” được dán ở cửa kiệu. Chân phải lại nhẹ nhàng đá một cái, cửa kiệu mở.
Liễu Tịch Nhược chỉ nghe thấy”Phanh” một tiếng cũng cảm giác ánh mặt trời lập tức chiếu vào trong, sau đó có một người tiến vào chặn hơn phân nửa ánh mặt trời, khiến cho ánh mắt Liễu Tịch Nhược đột nhiên bị ánh mặt trời chiếu vào có một tia thoải mái.
Liễu Tịch Nhược hơi rũ mắt, phía dưới khăn voan màu đỏ chỉ nhìn thấy hai chân, đôi giày màu đen vân Vô Hoa đáy bằng chậm rãi hướng chính mình đến gần.
“Vương Phi, nghi thức phía sau cũng không nên kêu đau nha. ( mình nghĩ nên là than lười nha vì n9 siêu lười á) “ Mục Kỳ ở bên tai Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng mở miệng.
Bỗng nhiên khoảng cách gần sát, lời nói to gan, hơi thở ấm áp, khiến cho thân thể Liễu Tịch Nhược run lên mạnh, tim lập tức nhảy lên tới cổ họng, thân thể cũng thuận tiện trở nên cứng ngắc.
Cho dù Liễu Tịch Nhược luôn bình tĩnh, nàng cũng là một nữ tử chưa biết mùi đời, vô luận là ở thế kỷ hai mươi mốt hay là hiện tại, đây hết thảy đều làm cho Liễu Tịch Nhược cảm thấy xa lạ cùng sợ hãi.
Nhận thấy được biến hóa rất nhỏ của Liễu Tịch Nhược, khóe miệng Mục Kỳ lại nhếch lên, sau đó lại nói ở bên tai của Liễu Tịch Nhược: “Nguyên lai Vương Phí của ta lại mẫn cảm như vậy.” Sau đó thế nhưng há mồm ở trên vành tai Liễu Tịch Nhược cắn một chút.
Liễu Tịch Nhược kinh hãi, đầu hơi cúi thấp cũng nhanh chóng nâng lên, thanh âm mũ phượng, trâm cài va chạm ở bên trong kiệu nhỏ hẹp hết sức rõ ràng.
“Ngươi......” Liễu Tịch Nhược sợ hãi kêu ra tiếng.
Nhưng tay của Mục Kỳ lại đột nhiên vói vào trong khan voan của nàng.
Liễu Tịch Nhược hít sâu một hơi, chỗ bên tai còn quấn quanh hơi thở ấm áp của Mục Kỳ, hai má, chỗ ở cổ lại vô cùng đỏ. Nếu như Hoa Khê ở trong này, như vậy nhất định sẽ kinh ngạc với phản ứng của Liễu Tịch Nhược.
Liễu Tịch Nhược cư nhiên sẽ mặt đỏ, đây chính là chuyện tình trăm năm khó gặp!
Hiện tại Liễu Tịch Nhược mặt vô cùng đỏ nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, mà tay Mục Kỳ sau khi vói vào trong khăn voan của nàng, sau đó ở trên đầu nàng sờ soạng, một lát sau, mới từ trên đầu nàng rút ra một cây ngân sai, tiếp đó, cầm ngân sai nhẹ nhàng ở giữa trán của nàng điểm một chút.
Liễu Tịch Nhược bị đau, lông mi hơi nhíu. Lời mắng trong lời suýt nữa là thốt ra.
Mà Mục Kỳ cười khẽ rút tay của mình ra, lông mày gảy nhẹ một chút nói: “Tốt lắm, Vương Phi của ta, một loạt động tác này ngụ ý chính là cho Vương Phi thân ái của ta lập uy, nói cách khác sau này Vương Phi của ta nhất định phải nghe theo Bổn vương gia.”
Liễu Tịch Nhược sửng sốt trong chốc lát mới hiểu được ý tứ của Mục Kỳ là nói vừa mới hắn dùng ngân sai điểm giữa trán của nàng là lễ tiết cần chuẩn bị trong hôn lễ. Cố quay đầu rất có ý phê bình kín đáo, cũng không tính để ý tới Mục Kỳ.
Mục Kỳ cười khẽ, giống như trên mặt của yêu nghiệt hiện ra một loại tươi cười giống như gió xuân. Sau đó hé ra một thân áo đỏ lui về phía sau, một bàn tay đã vươn ra ngoài kiệu, một lát sau lại rụt trở về, chỉ là trong tay nhiều hơn một cái rổ trúc được chế tạo tinh tế, mặt trên phủ thêm một khăn lụa màu đỏ có thêm nút thắt càng tôn lên kiểu dáng, mà trong rổ còn lại là vài quả cam quýt tươi sáng, ánh sáng chiếu vào những dải lụa màu đỏ vàng càng lộ vẻ tươi tắn ướt át, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn một hớp.
Mục Kỳ lấy giỏ trúc đến trước ngực, dùng một bàn tay nhẹ nhàng nâng, mà tay kia thì đột nhiên nắm lấy tay mềm của Liễu Tịch Nhược.
Làn da trắng nõn, ngón tay mảnh khảnh, nhàn nhạt mùi hoa lan, không thể không nói đây là một bàn tay đủ xinh đẹp. Mục Kỳ nắm tay của Liễu Tịch Nhược, trong ngực giật mình một cái, hắn khẽ ngây ngẩn, muốn đặt tay của nàng lên trên rổ cam quýt, nhưng là đột nhiên lại có loại cảm giác không muốn buông tay.