Editor: Mai Tuyết Vân
Mùa xuân vạn vật hồi sinh, một bầu không khí tốt lành. Liễu Tịch Nhược và
Hoa Khê dưới sự dẫn dắt của Liễu Tịch Hiền đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, từ rất xa đã nhìn thấy một tòa phủ đệ nguy nga lộng lẫy, lấp lánh dưới
ánh mặt trời, đâm bị thương ánh mắt người ta.
Khi đến gần, Liễu Tịch Nhược nhìn thấy hai con sư tử bằng đá cao hơn hai mươi thước to
lớn mạnh mẽ đứng nghiêm trước cửa, có bốn người mặc y phục màu tối lại
thêm mười người cầm gậy đứng đó.
“Đại công tử tốt lành!” Vừa mới đến gần, bốn người vốn đang đứng yên lại khom lưng chào hỏi.
“Tới nơi rồi, Nhược Nhi, nơi này chính là nhà của muội.” Liễu Tịch Hiền quay đầu lại, dịu dàng đưa tay về phía nàng.
Liễu Tịch Nhược sững sờ nhìn bàn tay đưa ra của Liễu Tịch Hiền, ngẩng đầu
nhìn về phía hắn, lại nhìn thấy sự quan tâm và chân thành tha thiết
trong mắt của hắn, đáy lòng không khỏi run lên mạnh mẽ.
Có lẽ,
nam nhân trước mặt này thật sự rất yêu thương Liễu Tịch Nhược. Nàng chợt nhớ lại lúc ở thời hiện đại nàng và em trai vẫn luôn sống nương tựa lẫn nhau, bình thường nàng vì chuyện của công ty mà ngày đêm vất vả làm
việc, ngay cả đến đứa em trai mới gần mười lăm tuổi cũng bị nàng đưa ra
nước ngoài nhận đủ mọi sự dạy dỗ. Còn hiện tại tới thế giới này đã nhiều năm như vậy, không biết em trai nàng thế nào, đế quốc thương mại do
chính tay nàng tạo ra sao rồi, không biết nơi thương trường hiểm ác em
trai nàng có thể chống đỡ được vùng trời kia hay không.
Đối với
nàng mà nói, đã sớm quên mất thân tình là thứ gì. Mà ở nơi đây, một nụ
cười, một ánh mắt của Liễu Tịch Hiền lại làm cho nàng cảm nhận được mùi
vị tình thân lâu ngày không gặp.
Nghĩ tới đây, Liễu Tịch Nhược nhẹ nhàng vươn tay ra đặt vào trong lòng bàn tay của Liễu Tịch Hiền.
Nàng biết, giờ phút này trong lòng nàng đã thực sư xem Liễu Tịch Hiền là đại ca của mình.
“Lưu quản gia đâu?” Mới vừa bước vào cửa, Liễu Tịch Hiền đã ngăn một người hầu lại hỏi.
“Ở trong phòng Nhị phu nhân ạ.”
“Nói với quản gia, để cho hắn thông báo phụ thân, Nhị nương, Tam nương, Đại
tiểu thư và Tam tiểu thư đến phòng khách, hãy nói Nhị tiểu thư đã trở
lại.” Liễu Tịch Hiền cười nói hết những lời này, rồi lại lôi kéo Liễu
Tịch Nhược và Hoa Khê đi vào phòng khách.
Một lát sau, hai người đầu cài trâm, mặc trang phục phu nhân hoa lệ được hai nha hoàn chậm rãi dìu đến.
Liễu Tịch Hiền nhìn về phía Tịch Nhược liên tục giới thiệu: “Nhược Nhi, vị này là Nhị nương.”
Liễu Tịch Nhược ngẩng đầu lên âm thầm quan sát vị phu nhân trước mặt, thấy
vị phu nhân này khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhưng làn da trắng nõn, vóc
người cân xứng, xem ra được chăm sóc rất tốt.
“Nhị. . . . . .”
“Từ từ đã!” Liễu Tịch Nhược vừa muốn mở miệng đã nghe thấy giọng nói ngăn
cản của Nhị phu nhân, chỉ thấy Nhị phu nhân ngẩng cao đầu, khuôn mặt đầy sự ngạo mạn.
Nàng cúi đầu, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười khinh miệt.
Đã biết các người sẽ không cho ta vào cửa đơn giản như vậy mà.
“Nhị nương. . . . . .”
“Không cần nhiều lời, cũng không biết nha đầu quê mùa này từ đâu tới, lại dám chạy đến Liễu phủ nhận người thân.’’
Liễu Tịch Hiền vừa muốn lên tiếng giải thích giúp Tịch Nhược thì Nhị phu nhân đã mở miệng chặn lời của hắn lần nữa.
Nghe thấy những lời rõ ràng mang theo sự châm chọc mà nói, Hoa Khê đứng cạnh thấy Tịch Nhược vẫn cứ một mực cúi đầu, vừa muốn mở miệng nói, đã bị
Liễu Tịch Nhược vội vã kéo ống tay lại dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng
bình tĩnh đừng nóng vội. Hoa Khê bĩu môi, hung hăng trừng mắt nhìn Nhị
phu nhân, mạnh mẽ kiềm nén sự tức giận đã đầy một bụng xuống.
Liễu Tịch Nhược mới vừa khuyên ngăn Hoa Khê, lại không nghĩ rằng Liễu Tịch Hiền lại lên tiếng.
“Nhị nương, lời không thể nói như vậy, nếu ta đã có thể mang người về phủ,
lẽ tất nhiên cũng đã xác nhận rõ ràng, Nhị nương nói vậy chẳng phải là
đang chất vấn Nhược Nhi ư.”
Liễu Tịch Hiền thấy thái độ tràn ngập sự thù địch của Nhị phu nhân đối với Liễu Tịch Nhược, vốn có chút bất
mãn. Bình thường Nhị phu nhân này đã ngang ngược càn quấy, trong mắt
không có người, kể từ sau khi mẫu thân của hắn là Đại phu nhân qua đời,
bà ta lập tức thay đổi hẳn càng không xem ai vào mắt nữa, mà Liễu Tịch
Nhược và hắn được mẫu thân sinh ra, hắn yêu thương nhất là muội muội
mình, hiện nay thật không dễ dàng gì mới tìm về được, trong lòng hắn
tràn đầy nỗi vui mừng. Nhưng lần này lời nói châm chọc của Nhị phu nhân
đã làm hắn cực kỳ tức giận.
Thấy Liễu Tịch Hiền như vậy, ở trong lòng Liễu Tịch Nhược cũng ấm áp hơn mấy phần.
“Tịch Hiền, con hiểu lầm Nhị nương rồi, chỉ là tỷ ấy cẩn thận một chút mà
thôi.” Một giọng nói dịu dàng phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người .
Liễu Tịch Nhược nhìn nử tử bên cạnh Nhị phu nhân một chút, khoảng chừng ba
mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu tím, bộ dạng hoạt bát xinh xắn, rõ ràng gần gũi hơn mấy phần so với vẻ mặt hung hăng nạt người của Nhị phu
nhân, nhưng ánh mắt của nàng ta lại mơ hồ bất định, khiến trong lòng
Liễu Tịch Nhược không khỏi đề cao mấy phần cảnh giác với nàng ta.
Chỉ dựa vào mấy câu nói mới vừa rồi và thần sắc khó nắm bắt trong ánh mắt
của nàng ta, Liễu Tịch Nhược lập tức kết luận người này ý tứ kín đáo, sợ rằng không hề đơn giản, chắc hẳn chính là Tam phu nhân của Liễu phủ
rồi, liền chịu ủy khuất hành lễ nói: “Tam nương tốt lành!”
“Tốt tốt tốt!” Tam phu nhân thân thiết đỡ Nhược Tịch dậy, hình tượng y hệt một từ mẫu.
Đang nói thì một người thân hình cao lớn cường tráng vội vội vàng vàng bước
vào phòng khách, còn chưa ngồi xuống đã tóm lấy Liễu Tịch Hiền quát lên: “Hiền Nhi, thật sự là muội muội con đã trở về sao? Nhược Nhi thật sự
không chết ư?”
“Là thật, phụ thân, ngươi xem đây chính là Nhược
Nhi. May nhờ hôm nay ở chợ thiếu chút nữa đã đụng vào muội ấy, vừa vặn
nhìn thấy miếng ngọc bội muội mang theo bên người, mới tìm được muội
muội.’’ Nói xong đẩy Liễu Tịch Nhược đến trước mặt ông.
Liễu
Chấn Toàn ngơ ngác nhìn Liễu Tịch Nhược hồi lâu mới chậm rãi phục hồi
lại tinh thần, ôm nàng rồi nói: “Nhược Nhi, con khiến phụ thân tìm con
thật khổ! Nếu như mẫu thân con còn sống, nhất định nàng ấy sẽ rất vui
mừng.”
Liễu Tịch Nhược nhìn Liễu Chấn Toàn nước mắt quanh tròng
một chút, không khỏi cảm thán trong lòng: Liễu Tịch Nhược, trời cao đối
xử với ngươi không tệ, có một huynh trưởng thật lòng đối đãi với ngươi,
còn có một phụ thân yêu thương ngươi
“Lão gia, hiện tại kẻ lường
gạt nhiều như vậy, người vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Nhìn
thấy cảnh phụ tử bọn họ đoàn tụ, Nhị phu nhẫn bất mãn hừ lạnh một tiếng
rồi mở miệng ‘nhắc nhở’.
Nghe thấy vậy, Liễu Chấn Toàn không
vui cau mày lại, nhưng vẫn buông Tịch Nhược ra, khôi phục lại thái độ
bình thường ngồi ngay ngắn trên ghế rồi mới nói: “Sao Tịch Nhiễm, Tịch
Họa còn chưa đến đây.” Khẩu khí trang nghiêm của một nhất gia chi chủ.*
*nhất gia chi chủ: người đứng đầu một nhà.
Thật không hỗ danh là Tể tướng đương triều, miệng lưỡi nhà quan nói ra một
lời là một lời, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi ngay, nói ra cũng không kém cạnh gì so với những quản lý, tổng giám đốc ở hiện đại.
Vừa dứt lời, hai bóng dáng trang điểm đẹp đẽ cười đùa đi vào phòng khách.
Liễu Tịch Nhược cẩn thận dò xét hai vị tỷ muội ở trước mặt này một chút.
Chỉ thấy hai nử tử trước mặt một thân ý phục màu lam, đầu vấn
tóc mây cài nghiêng trâm hoa lan, vẻ yểu điệu động lòng người. Cử chỉ
hai người đều tao nhã, dịu dàng hàm xúc uyển chuyển, trong nội thành
cũng được xưng tụng là mỹ nhân tuyệt mĩ vô song.
“Phụ thân”
“Ừ, còn không mau mau ngồi xuống.”
Sau khi Liễu Tịch Nhiễm và Liễu Tịch Họa khom lưng hành lễ với Liễu Chấn
Toàn thì chia nhau ra ngồi xuống bên cạnh Nhị phu nhân và Tam phu nhân,
Liễu Chấn Toàn chậm rãi mở lời: “Nhiễm Nhi, Họa Nhị, là Nhược Nhi đi lạc khi còn bé của các con.”
Liễu Tịch Nhiễm chợt cả kinh, tay mới vừa nâng ly trà lên chợt run rẩy, “Nhược. . . Nhược Nhi?”
Liễu Tịch Nhược? Năm đó không phải chính tay nàng đã đẩy nàng ta xuống vách
núi chết rồi sao? Tại sao nàng ta có thể ở chỗ này được? Không đúng,
nhất định là giả mạo, muốn tự nhận là Liễu Tịch Nhược để gạt lấy tiền
bạc của Liễu phủ sao? Nghĩ như vậy, Liễu Tịch Nhiễm mới trấn tĩnh lại
một chút, đưa mắt nhìn thẳng về phía Liễu Tịch Nhược.
Khuôn mặt của Liễu Tịch Họa cũng đầy vẽ kinh ngạc.
Hai người đều sửng sốt lướt ánh mắt về phía Liễu Tịch Nhược.