Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 1-1: Mở đầu




Editor: Mai Tuyết Vân

Rắc rắc ——

Ầm ——

Mưa lớn tích trữ đã lâu rốt cuộc cũng rơi xuống nhân gian, nước mưa giăng đầy trời xen lẫn tiếng sấm điếc tai ào ào trút xuống, quét gọn mấy ngày buồn bực liên tiếp, đủ khiến cho mọi người đang phải chịu cái nóng ngày hè thở phào một cái.

Vậy mà, ở nơi sâu thẳm của rừng cây, có một nam tử trung niên mặc y phục màu xanh đánh nhau với mấy người bịt mặt, tiếng mưa rơi rào rào hòa với tiếng sấm ầm ầm che giấu tiếng binh khí va chạm nhau, đao kiếm sáng ngời được nước mưa rửa sạch lại càng thêm chói mắt, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh tưởi, nam tử áo xanh bị trúng vài nhát đao trên người, dần dà cũng có chút lực bất tòng tâm. Hắn biết rõ mình không thể hiếu chiến, nhân cơ hội bắt lấy một khắc sơ hở, lướt một đường kiếm ngang mặt kẻ bịt mặt, sau đó bóng dáng bị thương nhanh chóng biến mất trong làn mưa xối xả như trút nước. 

Mà ở bên kia rừng cây, có hai thiếu niên mặc y phục trắng mỏng manh trên tay đều cầm một chiếc ô, một trước một sau chậm rãi tiến về phía trước, họn họ không có áo tơi, ngoại trừ một chiếc ô rách nát ra không có bất kỳ thứ gì để che mưa, nhưng trên người bọn họ lại khô ráo như vậy, không có lấy một giọt mưa nào.  . .

"Tiểu thư. . . ." Thiếu niên phía sau hạ thấp giọng gọi, thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng lại. 

Thiếu niên đằng sau nhìn thấy thiếu niên phía trước đã dừng bước, sắc mặt lười biếng, biết rõ mới vừa rồi mình đã phạm sai lầm nên vội vã sửa lại lời nói: “Công tử.”

Hình như đã nghe được đáp án hài lòng, thiếu niên trước mặt lại nhấc chân lên, tiếp tục đi về phía trước.

"Công tử, rất nhanh sẽ đến Thượng Kinh, công tử sẽ mau chóng được đoàn tụ với người nhà. . .Đúng. . . Đúng rồi, còn chuyện sư phụ đã giao phó, chắc hẳn bây giờ các vị sư huynh sư muội của công tử cũng đã ai về chỗ nấy rồi.’’ Thiếu niên phía sau không thể giấu hết thần sắc vui mừng trên khuôn mặt nói liên tục, tâm tư của thiếu niên đằng trước dừng lại ở trước một câu. 

Người nhà sao? Nàng cười lạnh.

Năm nàng năm tuổi bị chính tỷ tỷ ruột thịt đẩy xuống vách đá cũng được xem là người thân ư?

Năm đó, cũng chính vì năm tuổi nàng bị đẩy xuống vách đá, cho nên nàng mới có thể xuyên qua đến được thân thể này của nàng, tên họ giống nhau, nhưng tình cảnh lại khác nhau như vậy,  rốt cuộc thì vì nguyên nhân gì lại để cho một nhân tài như nàng đi đến thế giới lạ lẫm này. Nàng không biết, cũng không muốn biết. Chỉ nhớ trước khi lao xuống vách núi sư phụ đã nói cho nàng biết phải làm tốt vai trong thế giới này, chờ đến lúc thời cơ chín mùi sẽ tự nhiên trở về. Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có mấy phần trở lại bình thường.

"Ừ." Hồi lâu sau, thiếu niên phía trước mới miễn cưỡng đáp một tiếng. 

Lúc này, bên cạnh đường phía trước lại đột nhiên xuất hiện một nam tử áo xanh. Hắn khom người xuống, một tay ôm lấy phần bụng tràn đầy máu tươi, còn tay kia lại có phần mệt mỏi cầm trường kiếm. Hắn nhìn thấy hai thiếu niên mặc y phục trắng phía trước, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới giống như thấy được một tia hy vọng, máu tươi chảy xuống theo mắt cá chân của hắn, tạo thành một dòng suối nhỏ màu đỏ. 

Đến gần, hắn cách hai thiếu niên áo trắng càng ngày càng gần, nhưng lúc hắn nhìn thấy bóng dáng yếu ớt của bọn họ thì tia sáng lóe lên trong mắt từ từ tối xầm lại.

Bọn họ quá gầy yếu, không phải là người tập võ , tùy tiện cầu cứu chỉ làm hại bọn họ.

Mà đúng lúc này, mấy người bịt mặt đã đuổi theo ngay sau lưng, hắn cố chịu đựng sự đau nhức của cơ thể tiến lên chống cự lần cuối. 

Á______________________________

Vai hắn bị đâm một kiếm, thân thể không chịu nổi sự công kích của kẻ thù từ từ ngã xuống.  

Hắn thử bò dậy lần nữa , ánh mắt nhìn thấy hai thiếu niên áo trắng đang đi qua ngay bên cạnh hắn, nhưng hai người đó không hề liếc nhìn hắn dù chỉ một cái, hai thiếu niên giống như không nhìn thấy thứ gì cứ bình tĩnh mà đi lướt qua chỗ đó.  

Nam tử áo xanh nhìn theo bóng dáng lướt qua của họ, khiếp sợ! 

Bởi vì hắn đã phát hiện ra trên y phục của hai người không có bất kỳ một giọt nước mưa nào.  

Nhưng đi bộ giữa cơn mưa lớn như vậy, chỉ bằng một chiếc ô thì không thể nào giữ cho toàn thân không bị mưa xối ướt. 

Không ngờ nhìn hai người họ yếu ớt như vậy lại có nội lực đáng làm người khác phải kinh ngạc, nếu hắn đoán không sai, bao phủ quanh thân thể của họ là một loại năng lượng vi diệu, có thể dễ dàng bắn ngược nước mưa ra ngoài, tránh làm cho quần áo bị nước mưa thấm ướt. 

Đạt được loại cảnh giới này thì tuyệt đối là cao thủ đệ nhất chốn võ lâm rồi. 

Nam tử áo xanh đứng lên, hạ quyết tâm đâm trả mấy kiếm về phía địch thủ, rồi thừa cơ hội này hắn nhanh chóng chạy về phía hai thiếu niên áo trắng lần nữa. 

"Cứu. . . . . .Á. . . . . ." Một câu cứu mạng còn chưa kịp nói hết, phần lưng của nam tử áo xanh đã bị kiếm đâm một nhát nữa, hắn vô lực ngã xuống đất, nhưng lần này lại té xuống trước mặt thiếu niên áo trắng. 

Con đường trước mặt người thiếu niên vì bị hắn cản lại mà phải dừng bước, nhìn máu của hắn nhuộm đỏ cả nước mưa, từ từ chảy đến bên chân mình, người thiếu niên không nhịn được cau mày lại.  

"Bớt lo chuyện người khác, nếu không ta cũng sẽ giết các ngươi.’’ Kẻ bịt mặt nhìn thấy hai thiếu niên áo trắng đã đứng lại, vì vậy uy hiếp nói với họ. 

Nghe thấy lời kẻ bịt mắt nói, rốt cuộc thiếu niên đi phía trước cũng ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập vẻ biếng nhác, trong đôi mắt hẹp dài xinh đẹp ánh lên một tia tàn nhẫn vô cùng, bờ môi đỏ tươi gợi cảm khẽ mở ra, giọng nói nam nhân vang lên mang theo chút mềm mại: “Dơ bẩn.” 

Người bịt mặt sững sờ, nghe không hiểu lời của nàng. 

"Các ngươi làm bẩn giày của ta."

Nói xong, bàn tay nắm cán ô chuyển động, chiếc ô trong tay di chuyển rất nhanh, những trụ nước mưa như những trường kiếm từ mặt ngoài của chiếc ô nhanh chóng đâm thẳng vào thân thể của kẻ bịt mặt. 

Á——

Đáng thương thay cho những kẻ bịt mắt đứng đối diện nàng vẫn chưa kịp động thủ thì toàn bộ đã ngã xuống đất, hai mắt bọn chúng mở to, không thể tin được nhìn người thiếu niên ở trước mặt mỏng manh như vậy, gần như không hề cử động lại có thể giết chết bọn chúng.   

Thiếu niên áo trắng không đổi sắc mặt, xê dịch qua bên cạnh, chuyển vị trí tránh những thi thể nằm đầy trên đất, tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà mắt cá chân của nàng lại bị nắm chặt một lần nữa. Nàng cau mày lần thứ hai, cúi đầu nhìn về phía người quần áo dính đầy máu. 

"Công. . . . . . Tử. . . . . . Đây là tín vật của . . .Môn chủ Thiên Cơ môn. . . . . , người có được vật này. . . . . . Tức là. . . . . . Môn chủ. . . Thiên Cơ môn. Còn nữa. . . . . ." Tiếp theo hắn lấy một gói đồ từ trên người ra, "Vật này. . . . . . Kính xin. . . . . . Công tử. . . . . .Thay ta bảo vệ. . . ." Hai chữ trông coi còn nói hết, nam tử áo xanh đã cúi đầu không còn sức lực, ngừng thở. 

Thiên Cơ môn?

Thiếu niên áo trắng nghi ngờ suy nghĩ một chút, sau đó khom lưng cầm lấy tín vật Môn chủ và gói đồ màu xám tro từ trong tay của nam tử áo xanh.  

Nàng có chút buồn cười nhìn thứ được là tín vật Môn chủ Thiên Cơ môn, lại chính là một chiếc nhẫn khảm ngọc thạch, chẳng qua chiếc nhẫn này được chế tác tinh tế, chất lượng bề mặt ngọc thạch rất nhẵn bóng, toàn bộ mình ngọc xanh biếc, hiển nhiên là bảo vật hiếm có trên trần gian.  

"Hoa Khê." Thiếu niên áo trắng dời ánh mắt từ trên chiếc nhẫn về phía thiếu niên sau lưng, “Không phải trước khi sư phụ đã nói, có một lần ông bị thương nặng, bởi vì được Môn chủ Thiên Cơ môn trượng nghĩa cứu giúp mới có thể còn mạng sống tiếp.”

Người thiếu niên bị hỏi ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, hai con ngươi linh hoạt đảo qua chuyển lại rồi nói: “Phải, đúng rồi, đúng là sư phụ đã từng nói, còn nói khi đó người còn trẻ. . .”

"Điều tra thử xem bọn chúng là ai." Có một giọng nói nghiêm túc ngắt lời nàng, không còn sự lười biếng mới lúc nãy, thần sắc như vậy khó có dịp xuất hiện, khiến cho tinh thần của thiếu niên đi đằng sau hăng hái lên. 

"Vâng." Nghe thấy vậy, người thiếu niên đằng sau lập tức lấy tay che miệng rồi lục lọi người những kẻ bịt mặt hồi lâu, rốt cuộc cũng phát hiện ra một tấm thẻ bài bằng gỗ bên trong người một kẻ.

"Tìm được rồi." Nàng vui mừng kêu lên một tiếng, vội vàng lật tấm thẻ bại lại, chỉ thấy trên đó có viết ba chữ nạm vàng rất to “Thương Nguyệt giáo’’

"Công tử, là người của Thương Nguyệt giáo."

"Thương Nguyệt giáo." Khuôn mặt của thiếu niên áo trắng lại mang vẻ lười biếng như cũ, giọng trầm thấp gọi, rồi lại nói: “Mang hắn đi chôn thôi.”

Sau đó quay đầu lại nói thêm một câu: "Thiên Cơ môn này."