“Không phải bị sét đánh chết đâu phải không?”
Hai người chỉ hỏi theo bản năng, nhưng đều vô cùng quan tâm an nguy của Vu Kiệt.
Người trung niên nọ trong lòng trầm xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dáng vẻ cung kính.
Nhưng bây giờ anh ta đã bị sợ hãi và kinh hoàng lấn át, dáng vẻ kính trọng cũng không quá nhanh nhẹn.
“Hiện giờ đang ở Lạc Thành, được cấp cứu trong bệnh viện, không nguy hiểm đến tính mạng!”
Anh ta dứt lời, Diệp Lâm và Mặc Bạch mới thở ra một hơi.
Nhưng Mặc Bạch chợt phát hiện có gì đó không đúng lắm: “Nó đang ở Lạc Thành? Sao lại như vậy?”
Người trung niên vẫn tiếp tục giải thích: “Tất cả mọi người đã dốc hết sức tìm kiếm trên biển, nhưng sau đó lại nhận được tin, cậu ấy ở Lạc Thành!”
“Được ông cháu thôn dân thôn Trường Mao cứu sống, sức khỏe cũng không có gì đáng ngại, chỉ là…”
Người trung niên do dự nắm tay, cau mày.
“Nói mau!”
Diệp Lâm hơi bất mãn, nhưng khi nghe Vu Kiệt không sao cả, bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Người trung niên cố gắng chèn ép sợ hãi trong lòng: “Sau đó tin tức của cậu ấy bị lộ ra, người của Giang Hồ Truyền Thừa liền đến Lạc Thành tìm kiếm”.
“Một số võ giả vì muốn truy lùng tung tích của cậu ấy mà tàn sát hơn một trăm thôn dân thôn Trường Mao”.
“Vu Kiệt tiêu diệt nhà họ Thường, võ giả thế gia ở Lạc Thành để trả thù!”
“Nhưng nơi đó đã sớm chuẩn bị, thậm chí còn có năm gã phong Thánh vào đó mai phục trước!”
Dứt lời, không gian lặng phắc.
Diệp Lâm và Mặc Bạch ai nấy trợn trừng ai mắt, kích động đến nỗi vằn lên sát khí.
“Những kẻ Giang Hồ Truyền Thừa đó cho rằng ta không dám đụng tới bọn chúng sao?”
Diệp Lâm hỏi dò.
Những lời này do chính miệng Diệp Lâm nói ra mới dễ dàng làm sao.
Đánh không lại thì bỏ chạy, chính ông đã dạy Vu Kiệt như vậy.
Đây là chuyện ngay đến trẻ con còn biết, sẽ không ai lựa chọn đâm đầu vào một chỗ chết chắc như vậy cả.
.