“Rốt cuộc chuyện này là sao thế? Cảm thấy bầu không khí có vẻ áp lực, Lang Vương không sao ư?”
“Chắc máu trên người Lang Vương đều là máu của kẻ địch, không ngờ lại chết nhiều người như thế!”
“Vấn đề là Phong Thánh Giả đó chết như thế nào, họ là Phong Thánh Giả đấy!”
…
Rất nhiều người khiếp sợ, nhỏ giọng bàn luận.
Mạc Vãn Phong nuốt nước bọt, cả người cứ đờ ra đứng yên đó.
Những điều này đã vượt ra ngoài phạm vi nhận thức của ông ta.
Một người tu vi Hóa Kình, đơn độc chiến đấu với năm Phong Thánh Giả, thậm chí còn chém giết ba người!
Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài, sẽ có bao nhiêu người tin?
Dù bọn họ đang đứng đây nhưng cũng không dám tin tưởng vào cảnh tượng này!
Phong Thanh Giả là người đắc đạo!
Họ và người Hóa Kình có sự khác biệt như trời và biển!
Đó là sự thật mà thế giới võ giả công nhận.
Người đàn ông này, rốt cuộc đã làm như thế nào vậy!
Vu Kiệt khẽ nghiêng đầu, không có chút biết ơn nào.
Ánh mắt anh vẫn hờ hững như thế, nhìn chằm chằm những người đang quấy rầy sự hào hứng của mình.
Hệt như một đứa trẻ đang nghịch viên đạn thì có người lại đến giành lấy viên đạn đó.
Không có cửa đâu!
“Hai người đó chính là hai Phong Thánh Giả còn lại mà giang hồ truyền thừa cử tới phải không!”
Bấy giờ, có một người đàn ông bước ra, lạnh giọng nói.
Đó chính là tổ trưởng tổ Báo, Hướng Thiên Lĩnh!
Ông ta biết rõ nhiệm vụ lần này, dù Vu Kiệt chém giết ba Phong Thánh Giả thì những chuyện còn lại cũng không đến phiên anh phải bận tâm nữa.
Cuối cùng Mạc Vãn Phong cũng hoàn hồn lại, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai Phong Thánh Giả còn lại.
Người nhà họ Thường vẫn còn chìm trong sự khiếp sợ, chưa hoàn hồn lại.
Hai Phong Thánh Giả cũng ý thức được những người trước mặt, ngoài quân đội thì còn người của tổ chức Đệ Nhất!
Trong ánh mắt họ không còn sự lo lắng, sợ hãi, chống đối nữa.
“Phù phù!”
Hai âm thanh nặng nề vang lên.
Hai Phong Thánh Giả không hề do dự, lập tức quỳ xuống và giơ hai tay lên cao.
“Tôi đầu hàng! Tôi sẵn sàng khai hết tất cả mọi hành vi phạm tội của mình!”.