Lưỡi dao được nâng lên rồi.
Dưới cơn mưa nặng hạt.
Trước mặt tất cả đệ tử con cháu của nhà họ Thường.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những võ giả nhà họ Thường đang cầm chuôi kiếm đứng trước mặt, Vu Kiệt gầm lên một tiếng rồi hất con dao ra.
Con dao bầu rơi xuống đất.
Đột nhiên, khí thế chưa từng có này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều sững sờ.
Đây…đây có còn là người không?
"Sao…sao hắn làm được vậy? Không đau sao? Lưỡi dao gần như cắt đến tận xương rồi.
Tại sao sắc mặt vẫn bình tĩnh như vậy? Hắn điên rồi sao?"
"Tên này…hắn…hắn"
"…"
Tất cả mọi người đều bị sốc đến mức không nói được lời nào, ngây người tại chỗ.
Dùng lòng bàn tay, mà còn chỉ với một tay, trực tiếp chạm vào lưỡi dao sắc bén, sau đó nâng lên, đây thật sự là đang tự tìm đường chết, lẽ nào hắn không sợ lưỡi dao cắt đứt lòng bàn tay của hắn sao?
Có người hỏi như vậy, nhưng không dám hỏi thành tiếng.
Bởi vì…
Bọn họ không dám!
Không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt hung tợn lúc này của Vu Kiệt.
Đó là ánh mắt mà chỉ có những người quanh năm luôn đối mặt với những khoảnh khắc giữa sự sống và cái chết, đã từng chứng kiến sự tàn khốc của thế giới, trải qua khoảng thời gian địa ngục mà người thường không thể chịu đựng được.
Hỏi dám hay không?
Có tư cách gì mà hỏi chứ?
Vu Kiệt nhìn chòng chọc về phía chưởng môn Liễu Diệp tông, quay người lại, giọng thì thào như sấm nói: "Ông có thể trấn áp cảnh giới của tôi, nhưng ông không trấn áp được tâm của tôi đâu"
“Không phải các người muốn giết tôi sao? Giết đi!”.