Hai người vội vàng quay đầu tìm kiếm khắp nơi nhưng sau khi không thấy được bóng dáng Vu Kiệt, họ bèn nhìn nhau, ánh mắt ghi hai chữ nguy hiểm.
Bọn họ ngước đầu lên, bầu trời đổ mưa lớn.
“Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”, một người hỏi.
“Không biết, nhưng chắc chắn chúng ta không thể đi, chúng ta gánh vác trách nhiệm liên lạc với thủ lĩnh, bọn họ vẫn còn trên máy bay, ông Nam cũng ở trên máy bay, nếu bây giờ chạy theo, với mấy thứ võ mèo quào của chúng ta, chỉ có thể thành vật hi sinh, gây thêm phiền phức cho Lang Vương”.
Người còn lại nghiêm túc phân tích, nói.
Càng là lúc khẩn cấp nhất thì lại càng phải giữ bình tĩnh.
Bởi vì lý trí mới là thứ tốt nhất để một người chiến thắng được nghịch cảnh.
“Thế thì anh hãy tìm một điểm cao ẩn nấp, theo dõi tình hình trong đó thật chặt chẽ”.
“Còn hai tiếng nữa là thủ lĩnh đến nơi, tôi ra sân bay chờ, thủ lĩnh vừa đáp xuống, tôi sẽ dẫn đến đây ngay”.
“Được!”
“…”
Nói xong, hai người bèn chia nhau đi.
Nhưng…
Khi bọn họ vừa mới phân công hành động xong thì một cuộc gọi bỗng nhiên đổ chuông từ điện thoại trong túi một người.
Hai người cùng dừng lại, nhíu mày.
Một người vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy dãy số bảy bảy bảy bảy thì lập tức khiếp sợ nghệt mặt ra!
“Xin cho, tôi là tổng phụ trách quân đội Lạc Thành khu Nam Tam Tứ”.
.