Đột nhiên trong đám người vang lên tiếng kinh hô.
Tất cả đồng loạt trợn mắt há hốc mồm, đồng tử co rút lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đằng trước.
Ngay khi khuôn mặt kia hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt của bọn họ lập tức trở nên nghiêm trọng, sát ý cũng cháy bùng lên.
Vu Kiệt nắm lấy lá cây trong lòng bàn tay.
Ánh mắt Hàn Tu Tử trở nên nghiêm nghị: “Bọn tạo không chủ động đi tìm mày, trái lại mày lại tự dâng đến cửa, xem ra đây là cơ hội mà ông trời đã ban cho bọn tao, còn chưa kịp báo tin tức cho các sư tôn thì đã gặp được mày!”
“Hừ!”
Lần đầu nhìn thấy Vu Kiệt, những người này chẳng những không cảm thấy sợ mà ngược lại cảm giác hưng phấn.
Bọn họ trở nên kích động hơn!
Sao có thể không kích động được cơ chứ?
Hiện tại toàn bộ võ giới, ngoại trừ Quốc Phái, gần như tất cả đều âm thầm ra quyết định phải giết chết Vu Kiệt.
Dù sau thì ở chùa Hàn Sơn, thiên phú mà tên này biểu hiện ra ngoài đủ để chèn ép tất cả mọi người trong võ giới, bọn họ không thể để mặc cho hắn tự do phát triển được, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ những mối nguy tiềm ẩn trong khoảng thời gian ngắn, đó mới là việc mà bọn họ cần làm.
Nhất là đối với người của Giang Hồ Truyền Thừa, đây càng là vấn đề mấu chốt, nếu như có thể giết được Vu Kiệt, đó chính là lập công lớn.
Trước mắt, đám đệ tử thiên tài này vốn bị danh tiếng của Vu Kiệt chèn ép suốt một thời gian dài đã sớm hận không thể lập tức rút kiếm chém chết anh cho hả dạ.
“Thật tốt quá, xem ra chúng ta không cần phí công đi tìm ông lão kia rồi!”
“Đúng vậy, thật không ngờ có một ngày con mồi lại chủ động dâng đến cửa, đúng là chuyện đáng mừng mà!”
“Đâu chỉ đáng mừng, đây quả thực là trời cao ban ơn”.
“…”
Mấy người đứng bên cạnh Hàn Tu Tử hưng phấn bàn luận, ánh mắt lóe lên những tia sáng quái đản.
“Ban ơn?”
Nghe được hai chữ này, vẻ tươi cười trên mặt Vu Kiệt biến mất, anh ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó cúi đầu dùng đao chỉ vào kẻ địch.
“Vốn tao còn đang cân nhắc xem nên giết bọn mày như thế nào…”
“Giờ xem ra tao cũng không cần phải lãng phí thời gian nữa”.
Nói xong, Vu Kiệt chĩa đao thẳng vào mặt hai mươi tên đệ tử thiên tài: “Thôn nhỏ dưới chân núi Trường Mao, tổng cộng có 208 tánh mạng, các ngươi nên trả!”
Vừa dứt lời, Vu Kiệt lập tức có hành động.
Anh lắc người một cái, lá rụng dưới chân lập tức bay lên không trung, bóng dáng anh biến mất ngay tại chỗ.
Vốn dĩ anh muốn nói thêm vài lời vì những dân làng vô tội đã chết kia, tính toán thêm một vài khoản nợ, nhưng sau khi nghe đám người này nói xong, anh đã thay đổi ý định, nếu để đám súc sinh xem mạng người như cỏ rác này sống thêm một giây, đó mới chính là không tôn trọng người dã mất.
Bầu không khí ở đây rất tươi mát.
Nhưng đám người này lại khiến người ta rất buồn nôn.
Thấy Vu Kiệt ra tay, Hàn Tu Tử cũng hành động: “Mày tưởng rằng một mình mày có thể địch lại 20 người liên thủ ư? Mày tưởng mày giết được Tứ Thánh Tử của chùa Hàn Sơn thì đã là vô địch thiên hạ rồi à?”
“Tất cả vào vị trí!”
“Giết!”
Hét lên một tiếng, lấy Hàn Tu Tử làm trung tâm, mười chín người sau lưng phân ra năm mắt trận dựa theo năm môn phái lớn, nếu giờ phút này đứng ở chỗ cao nhìn xuống sẽ phát hiện năm mắt trận hợp lại thành một ngôi sao năm cánh lớn.
Bọn họ hét lên một tiếng, không ai dám khinh thường công kích của Vu Kiệt, tuy miệng thì tỏ vẻ dè bỉu chê bai, nhưng một khi chiến đấu, bọn họ không dám khinh địch, bởi sau sự kiện ở chùa Hàn Sơn, tất cả đều biết được phần nào thực lực của anh.
Vu Kiệt ngoại trừ là một võ giả, còn là một chiến sĩ thân kinh bách chiến của thế tục, bất kể là cận chiến hay đánh du kích thì cũng đều đạt đến trình độ cao nhất, khinh thường anh cũng chỉ khiến bản thân chết thảm hơn mà thôi.
Một luồng khí thế đang dần cô đọng.
Một người đã đủ giữ cửa ải, vạn người không thể qua được.
Trong đầu là hình ảnh những người già cùng trẻ con đã chết trong thôn, một phụ nữ bị kiếm đâm xuyên bụng, ông Ngô toàn thân đều là vết thương, tất cả lần lượt vụt qua trong đầu Vu Kiệt, phút chốc, anh chợt hiểu ra vì sao Quốc Phái lại quyết tâm muốn chấn chỉnh võ giới.
Bởi vì cái ác!.