Bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao rồi? Điện thoại cũng tắt rồi và không gọi lại nữa.
Cô ta biết, ông cụ đã quyết định đuổi cô ta là khỏi nhà thì sẽ không thay đổi.
Còn lúc này, Vu Sơn với vẻ mặt áy náy tự trách mình: “Vũ Xương! Anh xin lỗi, đã làm liên lụy đến em rồi…”
Vu Sơn cắn môi, không thể ngờ nhà họ Lãnh lại báo thù cho con trai và phản đòn về thương mại nhanh như vậy. Đúng là không ai có thể ngờ.
Khóe mắt Cao Vũ Xương ngấn lệ, từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô ta cúi đầu nhặt điện thoại lên rồi nhét vào trong túi.
“Không sao đâu, không trách anh, cũng không trách Vu Kiệt được. Cậu ấy làm rất đúng, nếu trách thì chỉ trách em không bằng người ta”.
Cô ta nắm chặt điện thoại trong túi, cắn chặt răng mà không chịu buông điện thoại ra.
“Vũ Xương… Anh xin lỗi…”.
“Xin lỗi gì chứ. Anh phải nhớ sau này đối xử tốt gấp bội lần với em là được. Chỉ có điều… Cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không được dư giả như trước đâu. Anh có chê em không?”, Cao Vũ Xương lau nước mắt, hỏi.
“Không đâu”, Vu Sơn nói với giọng kiên định.
“Chúng ta không còn biệt thự nữa”.
Vu Sơn giơ năm ngón tay lên thề: “Anh sẽ kiếm tiền mua cho em”.
“Chúng ta cũng không còn xe xịn nữa”.
“Anh sẽ kiềm tiền mua”.
Cao Vũ Xương khóc rồi lại cười, đột nhiên cô ta ôm chặt Vu Sơn sụt sịt: “Cũng may là em vẫn còn có anh”.
“Ôi, nhẹ thôi, anh không thở được đây này”, Vu Sơn bày ra mặt xấu, bộ dạng như kiểu ngột ngạt sắp chết. Nhưng từ tận đáy lòng anh ta vô cùng vui sướng. Dường như hai người lại quay về thuở mới yêu thời đại học. Lúc đó chỉ vui đùa trêu chọc nhau mà không có bất cứ phiền não nào.
Đúng lúc này, Vu Sơn giơ tay ra định ôm chặt Cao Vũ Xương thì hai chân anh ta cũng động đậy được một chút. Dù chỉ là một lát, một lát thôi…
Tiếng khóc của Cao Vũ Xương như ngừng hẳn, còn Vu Sơn thì trợn trừng mắt rồi hất chăn ra. Anh ta đã nhúc nhích được ngón chân rồi.
Cao Vũ Xương nhìn thấy mà ánh mắt kinh ngạc vô cùng. Vu Sơn đã động đậy được ngón chân rồi, kỳ diệu quá đi.
Cao Vũ Xương đứng lên, kích động nói: “Vu Sơn… Chân của anh….”.
“Có thể cử động rồi”.
Lúc này, cô ta chợt nhớ đến Đổng Sinh của nhà họ Đổng tối hôm qua đã gọi Vu Kiệt là ân nhân.
Hai chân của cậu chủ nhà họ Đổng thật sự nhờ Vu Kiệt chữa khỏi. Còn hiện giờ trước khi Vu Kiệt đi, Vu Kiệt cũng chữa khỏi chân cho anh trai Vu Sơn của mình.
Năm đó đứa trẻ sơ sinh được người ta nuôi dưỡng tử tế, giờ đây đã đến lúc đứa trẻ đền đáp công ơn rồi.
Câu nói này như dấy lên trong lòng Vu Sơn.
Khóe mắt anh ta rưng rưng rồi nhìn ra cửa sổ: “Em trai à… Em nhất định phải bình an quay về nha”.
…
“Bình bịch, bình bịch”, sau hành trình dài 24 tiếng thì chuyến tàu xanh lá cũng đến được Ninh Thành.
Vì tối qua Vu Kiệt đi muộn quá nên khi đến ga tàu chỉ có thể mua vé tàu chuyển giao giữa nhiều thành phố. . Hãy tìm đọc trang chính ở ( TrumTr uyen. COM )
Lúc tàu dừng lại thì Vu Kiệt đeo hành lý trên vai rồi đi về phía thành phố đầy lạ lẫm này. Anh không biết lúc này ở Giang Thành có vì mình mà xảy ra sóng gió gì không. Nhưng anh cũng không có thời gian để quan tâm.
Có Lưu Mặc Sinh ở đó, anh tin rằng anh trai mình không gặp chút tổn thương nào, như vậy là đủ rồi.
Còn hiện giờ, việc anh cần làm là… Tìm Dương Cẩm Tú!
Nhưng trong biển người mênh mông, tìm một người đâu có dễ như thế?
Vu Kiệt thấy lo lắng nhưng thôi, trong đêm tối thì cứ tìm nơi dừng chân là quan trọng nhất. Anh cất bước đi về phía bến xe nhưng vừa đi được vài bước thì va phải người trước mặt.
“Rầm”, hai người đột nhiên va vào nhau.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cẩn thận nên…”, người đó đứng dậy rồi vội nở nụ cười xin lỗi.
Đối phương chủ động xin lỗi nên Vu Kiệt cũng không tính toán gì.
Anh khoát tay nói: “Không có gì đâu, cẩn thận chút là được”.
“Vâng! Cảm ơn anh, cảm ơn nhiều ạ”, nói xong người đó vội chạy đi mà thoắt cái đã mất tăm.
Vu Kiệt không nghĩ nhiều rồi đi về phía cổng. Bên ngoài vẫn còn mưa lớn nên anh gọi xe.
Anh thò tay vào trong túi, đang định lấy điện thoại ra thì đột nhiên phát hiện, trong túi trống không.
Điện thoại bị lấy cắp rồi. Điện thoại mất, tiếp đó là ví tiền có thẻ ngân hàng một trăm ngàn tệ cũng biến mất.
“Toi rồi! Là tên ban nãy”, trong đầu Vu Kiệt lập tức hiện ra cái tên va vào mình trước đó.
Chết tiệt! Gặp phải tên móc túi!
Anh nhanh chóng quay lại đường cũ rồi tìm các lối ra nhưng kết cục… Thất vọng. Tên móc túi đã chạy mất tiêu rồi.
“Chết tiệt”. Ví tiền mất, điện thoại cũng mất, đêm nay Vu Kiệt sẽ khó khăn lắm đây.
Anh nắm chặt nắm đấm. Nhưng trong lúc anh không biết nên làm thế nào thì phía sau đột nhiên truyền lại giọng nói.
“Vu… Vu Kiệt?”
Sắc mặt Vu Kiệt căng thẳng, giọng nói này quen quá đi.
Anh quay đầu lại nhìn: “Triệu Lệ Lệ…”.
Trước mặt anh là một cô gái trang điểm đẹp, mặc chiếc quần bò siêu ngắn. Body của cô ta vô cùng hút mắt, đường nét trên khuôn mặt cũng hài hòa, về cơ bản đều đáp ứng tất cả yêu cầu của một ngôi sao. Chỉ có điều, lúc cô ta nhìn thấy Vu Kiệt thì trong ánh mắt ẩn chứa cảm xúc khó tả.
“Tôi còn tưởng là ai mà có bóng lưng quen thế? Hóa ra là đồ nghèo rớt nhà anh. Tám năm không gặp, xem ra anh sống không được ổn lắm nhỉ?”
Cô ta chính là Triệu Lệ Lệ, bạn học cấp 3 của Vu Kiệt. Đồng thời, giữa hai người còn có một mối quan hệ khác.
Tình cũ! Nói một cách chính xác là cô ta ép Vu Kiệt làm bạn trai của mình.
Bởi vì một lần đi tắm, Vu Kiệt không cẩn thận đã nhìn thấy cảnh đó nên bị Triệu Lệ Lệ ‘uy hiếp’. Cô ta nói nếu không làm bạn trai của cô ta thì sẽ nói cho cô giáo và báo cảnh sát. Vu Kiệt vì bất đắc dĩ nên chỉ còn cách đồng ý.
Nhưng giữa hai người thật ra không có tình cảm gì, nói đúng hơn là mối quan hệ chủ tớ.
Vu Kiệt cười khổ một tiếng, anh không thể ngờ vận mệnh lại trêu đùa con người ta đến vậy. Trong lúc mình bất lực nhất thì lại xuất hiện người này.
“Đã lâu không gặp”, Vu Kiệt đáp lại nhanh gọn một câu.
“Đúng thế! Quả thật là đã lâu không gặp”.
Triệu Lệ Lệ kiêu ngạo nhếch cằm lên, nhìn Vu Kiệt một lượt rồi cúi đầu nhìn, nói: “Ôi! Sao giày lại rách thế kia, trông như ăn mày vậy, lại còn bao nhiêu bùn đất nữa. Tôi nói này Vu Kiệt, nhà anh nghèo nhưng không đến mức không mua nổi đôi giày chứ?”
Đứng trước những lời mỉa mai của cô ta, sắc mặt Vu Kiệt bình tĩnh, nói: “Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi đi trước đây”.
“Thôi đi! Anh còn có thể đi đâu được? Rời tôi ra thì anh chả là cái gì sất. Ban nãy tôi nhìn thấy cả rồi, có tên móc túi trộm điện thoại và ví tiền của anh, tôi còn nói là tên nào lại đen đủi thế? Hóa ra là anh. Người ta ăn trộm ví tiền mà anh vẫn nói không sao đâu, đúng là buồn cười chết đi được”.
“Ha ha ha…”, hóa ra Triệu Lệ Lệ đã nhìn thấy trước đó rồi nên biết được hoàn cảnh của Vu Kiệt.
“Không còn chuyện gì khác thì tạm biệt”, nói xong Vu Kiệt xoay người đi.
Đúng lúc này, Triệu Lệ Lệ lại nói: “Ôi! Đúng là người nghèo nhưng khí phách không nhỏ đâu nhỉ. Tính hống hách ban đầu khi muốn chia tay với tôi đâu rồi?”
“Không biết ai đang học hành yên ổn lại không muốn, lại ra ngoài xã hội lăn lộn tám năm mà vẫn nghèo như này”.
“Thôi bỏ đi! Hôm nay coi như tôi thương hại anh. Nể mặt anh từng là bạn trai cũ của tôi, đi theo tôi”.
“…”, Vu Kiệt không nhúc nhích.
“Đi thôi, còn ngại gì nữa. Xùy! Muốn đi thì đi”, Triệu Lệ Lệ lạnh lùng nói rồi đi phía trước.
Vu Kiệt xoay người nhìn bóng lưng cô ta. Nghĩ đến việc ga tàu cách trung tâm thành phố gần 80km nữa nên cuối cùng anh cũng nín nhịn mà đi theo cô ta.
- ---------------------------