Đệ Nhất Lang Vương

Chương 776: Lý Tiên Bị Mang Đi 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ngay sau đó, mười nhân viên từ tổ điều tra vọt vào với tốc độ nhanh nhất, trong tay họ là chiếc còng cực kỳ chói mắt và tờ lệnh điều tra cũng chói mắt không kém.

Nhìn thấy những người đó, tất cả các nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều nhíu mày, dừng công việc trong tay lại và đi tới trước mặt Lý Tiên.

“Các người là ai?”  
“Ai cho các người vào đây!”  
“Lập tức ra ngoài”.

Một trợ lý lớn tiếng quát.

Nên biết rằng đây là nơi quan trọng nhất của viện nghiên cứu, bên trong có nhửng số liệu mà với thế giới bên ngoài, nó là sự tồn tại cực kỳ bí mật, một khi tiết lộ ra ngoài thì rất có thể sẽ tạo thành những ảnh hưởng không tốt.

Thế nhưng cô ta vừa mới dứt lời, bên tai lại có giọng nói của Lý Tiên.

“Lùi lại đi! Tiểu Lưu!”  
“Tiến sĩ Lý…”  
Lý Tiên cười vẫy tay: “Không sao đâu mà, cô đi làm việc của mình đi, những người khác cũng làm việc hết cả đi! Nên đến thì rồi cũng phải đến thôi”.


Dường như Lý Tiên đã đoán được sẽ xảy ra chuyện này nên bà ta cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt không hề có vẻ xúc động.

Sau đó, tiểu Trương cũng vội vàng chạy vài, nhìn thấy vẻ mặt của Lý Tiên, ánh mắt đầu tiên của cô ta là sự áy náy.

“Thật lòng xin lỗi, tiến sĩ Lý… Tôi…”  
Lý Tiên khoát tay: “Chuyện này không liên quan tới cô, cô đã làm rất tốt rồi, tiểu Trương, thử nghiệm đã kết thúc, kết quả đã có, cô chuyển lên cho cấp trên, tốt nhất nên làm cho xong những thủ tục liên quan đến pháp lý”.

“Tiến sĩ Lý…”  
Tiểu Trương ấp úng muốn nói lại thôi, nghe bà ta nói thế thì nắm đấm lại run nhè nhẹ.

Cô ta còn chưa nói hết lời thì Lý Tiên đã quay sang nhìn những nhân viên điều tra kia: “Là người của tổ điều tra đúng không!”  
Thanh niên dẫn đầu nói với vẻ mặt nặng nề: “Tiến sĩ Lý, xin lỗi nhé, đây là lệnh bắt người”.

Nói xong người đó bèn đưa tờ giấy cho Lý Tiên xem.

Lý Tiên thì lại lắc đầu, không hề có ý định xem cái tờ lệnh bắt người đó, bà ta chậm rãi cởi chiếc áo blouse trắng trên người xuống, cẩn thận xếp lại đặt một bên.

“Không cần xem tôi cũng biết được nó là gì”.

“Hồ Yến đã nói gì đó trong phòng thẩm vấn phải không!”, Lý Tiên hỏi.

Ánh mắt thanh niên dẫn đầu trở nên căng thẳng, trong lòng khá giật mình, không ngờ mình còn chưa nói nửa câu thì Lý Tiên đã biết được ý định của mình khi đến đây, chẳng lẽ là vị tiến sĩ nổi tiếng gần xa này làm thật ư?  
Thanh niên đó gật đầu, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng: “Hồ Yến báo lại rằng bà ta ra lệnh cho cô ta đưa những sản phẩm thuốc còn chưa được hoàn thiện này cho các chuyên gia trong bệnh viện”.

“Chuyện này còn khiến cho một nhân vật lớn chú ý nên đã trực tiếp ra lệnh cho chúng tôi tiến hành điều tra, căn cứ theo lời khai của Hồ Yến, thành quả cuối cùng của thử nghiệm đó là do bà nghiên cứu ra, cô ta còn nói bà đã cố tình bàn bạc riêng và trao danh dự lần này lại cho cô ta, hơn nữa còn giả vờ rời khỏi viện nghiên cứu vì chuyện cô hai của nhà họ Lý để không cho mọi người nghi ngờ”.

“Căn cứ theo những gì chúng tôi điều tra thì tối hôm đó bà đã rời đi, nên…”  
“Không thể có chuyện đó được!”  
Khi thanh niên đó nói được một nửa thì một trợ lý đã bác bỏ ngay lập tức.

“Hồ Yến là thứ ăn cháo đá bát, cô ta đang nói dối, làm gì có chuyện tiến sĩ Lý bảo cô ta làm, nghe có thấy buồn cười không cơ chứ?”  
“Đúng vậy, tiến sĩ Lý không phải là người như thế”.

“Đúng, không phải là người như thế!”  
Mọi người đều đứng về phía Lý Tiên.


Bọn họ tuyệt đối không tin.

Thanh niên dẫn đầu cũng không muốn tin tưởng, những những tin tức điều tra được vô tình trùng khớp với lời khai của Hồ Yến, cũng hết cách rồi…  
“Được rồi”.

Đúng lúc đó, Lý Tiên ngắt ngang lời mọi người nói: “Làm tức là làm, còn không làm thì vẫn là không làm, cây ngay thì không sợ chết đứng, tôi cũng không sợ bị điều tra”.

Bà nhìn về phía thanh niên dẫn đầu tổ điều tra: “Tôi biết mọi người đều khó xử, tôi hiểu, đồng thời tôi cũng tin tưởng người của tổ điều tra sẽ cho tôi một sự trong sạch”.

“Chuyện này cũng không phải một hai lời nói có thể tùy tiện xác định, cậu nói xem có đúng không!”  
“Đúng”, thanh niên dẫn đầu kịp phản ứng lại, cực kỳ kiên định nói: “Tiến sĩ Lý, chúng tôi sẽ trả cho bà sự thật”.

“Được”, Lý Tiên gật đầu thật mạnh: “Tôi sẽ nhớ kỹ những lời này”.

“Tôi đi theo cậu”.

Nói xong, Lý Tiên chủ động giơ hai tay, giơ cổ tay ra cho thanh niên dẫn đầu.

Bà ta rất tin tưởng.

Người ngay thẳng mãi mãi sẽ không bao giờ bì bóng tối cắn nuốt.

Chính nghĩa sẽ sống!  
Có lẽ chính nghĩa sẽ tới muộn nhưng… Nó sẽ không vắng mặt!  
…  
…  
Mưa to vẫn còn rơi xuống.

Gió giật trên biển như được gọi về để bao vây Luân Thành, bất giác hình thành một cơn lốc xoáy trên biển.

Thời tiết khắc nghiệt như thế không phải là thứ mà mọi người muốn nhìn thấy.

Kết quả là, không có một người nào quan tâm tới xưởng bỏ hoang ở Luân Thành, tất cả xác chết của bộ tộc Thánh Đường đã bị rửa trôi sạch sẽ trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cả tòa nhà từ trên xuống dưới đều không thể tìm thấy dấu vết của máu tươi, như thể nó chưa từng xuất hiện.

Về phần Lâm Nhã thì năm tiếng sau sẽ được người của tổ chức Đệ Nhất đưa ra sân bay Luân Thành, với giám đốc Lâm của tập đoàn Hoa Mỹ đột nhiên được giải cứu này, người trong sân bay vừa nhìn thấy cô ta thì cả ban quản lý của công ty hàng không đầu dậy sóng, nhưng quái lạ là chẳng một người nào chủ động đi hỏi thăm săn sóc nữ giám đốc tập đoàn quốc tế này.

Như thể đã bị ai đó cảnh cáo trước.


Chẳng mấy chốc Lâm Nhã đã lên máy bay, một giờ chiều bắt đầu chính thức quay trở về nước.

Còn Vu Kiệt thì vẫn ở lại Luân Thành.

Người của tổ chức Đệ Nhất dọn sạch xác của bộ tộc Thánh Đường xong thì đều rút lui khỏi thành phố này qua một con đường đặc biệt, sang Lập Kiên, chuẩn bị phối hợp với người bên đó để hoàn thành bước thành trừ cuối cùng với bộ tộc Thánh Đường.

Dù sao hôm nay trong vụ nổ mạnh đó, những sát thủ của bộ tộc Thánh Đường chết đi cũng đã vượt xa khỏi số lượng ban đầu, cơ hội tốt như thế đặt ngay trước mắt thì làm gì có ai muốn bỏ lỡ.

Mặt khác, từ khi tóm được tộc trưởng Lỗ Tư Châu của bộ tộc Thánh Đường, có thể nói là Thiên Bộ như rắn mất đầu, dù sẽ có những người gắn bó quan hệ sống còn với tộc sẽ ra tay hỗ trợ nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân của tổ chức Đệ Nhất!  
Bọn họ dám đưa ra kế hoạch này thì đã chuẩn bị sẵn tinh thần để thanh trừ toàn bộ.

Người đặt ra trụ cột đó, chính là Vu Kiệt.

Bây giờ, anh đang ngồi trong sảnh chờ sân bay dành cho hành khánh quan trọng, cầm tờ báo, chân bắt chéo, xem những tin tức mới nhất trên mặt báo với vẻ mặt bình tĩnh, như thể những chuyện mấy ngày nay không hề xảy ra.

Trận chiến ở nhà xưởng bỏ hoang đó đã trôi qua gần sáu tiếng đồng hồ, anh và máy bay tư nhân của gia tộc Rothschild đã bàn về đường bay.

Vì thời tiết khá là khắc nghiệt nên cất cánh một chiếc máy bay cần phải được tính toán cẩn thận với những người liên quan, Vu Kiệt cũng không sốt ruột.

Nhưng...! 
Anh lại không hề biết rằng!  
Khi anh tưởng rằng mình có thể bình yên vô sự rời khỏi thành phố này thì một bóng người không có ý tốt lại sải bước đi vào giữa sân bay.

Người đó xoa cổ tay, đi về phía Vu Kiệt, tiện tay lấy một tờ báo trong giá sách miễn phí và đứng trước mặt anh, sau đó lại trực tiếp ngồi luôn bên cạnh anh.

Dùng cùng một tư thế, bắt chéo chân.

.