Ánh mắt của anh quét qua chỗ nào, chỗ đấy bị tiêu diệt hoàn toàn, không còn một ngọn cỏ!
Đây là lời khẳng định của một chiến sĩ cực kỳ mạnh mẽ trong thế giới lính đánh thuê dành cho Hoa Hạ Lang Vương.
Kể từ trận chiến vượt biên đánh giết Địa Ma năm năm trước, câu nói này đã trở thành một thanh đồ đao trên đỉnh đầu của vô số người, một bước cũng không dám quá phận vượt qua biên giới Hoa Hạ.
Nhưng --
Năm năm trôi qua.
Quá lâu, đã quá lâu rồi.
Dường như rất nhiều người đều đã quên đi nỗi sợ hãi mà vị Lang Vương kia để lại cho hai giới.
Giờ phút này, Lỗ Tư Châu hoàn toàn cảm nhận được, ánh mắt đang nhìn ông ta ngập tràn sát ý.
Nếu cho ông ta thêm một cơ hội nữa, ông ta tuyệt đối sẽ không dám đối đầu nữa, nhưng bây giờ, có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.
“Ngăn hắn lại!”
“Ngăn hắn lại!”
“Nổ súng, nổ súng, tất cả nổ súng cho tôi”.
Lỗ Tư Châu đã hoàn toàn hoảng loạn, dưới tình huống Lưu Hoả không có ở đây, ông ta giống như một thằng em, ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có.
Cổ tay ông ta run rẩy, giơ khẩu rúng trong tay lên nhắm về phía Vu Kiệt.
“Bùm!”
“Bùm!”
“...”
Lại một hồi tiếng súng nổ vang lên.
Cùng lúc đó, ba mươi mốt tên sát thủ còn sống tập hợp lại, rút vũ khí lạnh bên hông ra, hướng về phía Vu Kiệt.
Nhìn thấy đám người xông đến, Vu Kiệt thả lỏng xương cốt, thân hình chuyển động, sau khi né đạn, liền hét lên một tiếng.
“Đến đây, đúng lúc lắm!”.
Vừa dứt lời, anh cất bước đạp mạnh, bật lên không trung cao ba mét rồi sau đó tiếp đất.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người lấy anh làm trung tâm, bao vây anh.
“Tộc trưởng, đi mau, đi mau!”
Một tên sát thủ vội vàng kéo Lỗ Tư Châu ra khỏi đám người.
“Đúng, đi… đi xuống tầng hầm!”
Lỗ Tư Châu cũng phản ứng lại, ông ta không dám ở lại đây thêm nữa, mặc kệ đám người đó có thể xử lý được Vu Kiệt hay không, ít nhất thì cũng có thể kéo dài thời gian đủ để ông ta chạy thoát.
Còn về phần Lâm Nhã!
Nhất định phải mang theo lợi thế này đi.
Nghĩ nghĩ, Lỗ Tư Châu tăng tốc cước bộ chạy trốn.
Mà chỉ vài giây sau khi ông ta xuống tầng, tầng sau lưng ông ta, truyền đến...!từng hồi tiếng kêu la thảm thiết!
Vu Kiệt, với tư thế hoàn toàn bất khả chiến bại, xông vào giữa đám người.
Anh không muốn giết người, thế nhưng người đời lại cứ muốn anh phải chết.
Anh nhẫn nhịn quá lâu quá lâu rồi.
Vậy thì mượn trận chiến này, thử một chút thực lực của tầng bốn hoá kình xem sao.
…
…
Khoảng chừng năm phút sau, Lỗ Tư Châu đưa người xuống dưới tầng hầm, miệng há to thở hổn hển, sắc mặt vô cùng hoảng hốt.
“Tộc trưởng!”
Mười lăm tên sát thủ chờ sẵn ở tầng hầm vừa nhìn thấy Lỗ Tư Châu, lập tức cung kính chào hỏi.
“Đừng nhiều lời, lập tức dẫn Lâm Nhã đi cho tôi, trong thời gian ngắn nhất, rời khỏi chỗ này!”
Lỗ Tư Châu trực tiếp ra lệnh.
Trước mắt, nói nhiều một câu cũng là đang uy hiếp mạng sống, nhất định phải rời khỏi chỗ này.
Ít nhất trước khi Lưu Hoả trở về, người của tộc Thánh Đường bọn họ vẫn chưa đủ tư cách đối đầu với Vu Kiệt.
“Vâng!”
Dứt lời, một tên sát thủ vội vàng đi về căn phòng giam giữ Lâm Nhã dưới tầng hầm.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Nhã bị trói trên ghế, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, cô ta từ từ mở mắt.
“Sao cơ? Thế mà đã chạy à? Không phải nói là muốn giết cậu ta sao?”, Lâm Nhã giễu cợt nói.
Dứt lời, cô nhìn về phía Lỗ Tư Châu đang đứng ở lối vào tầng hầm, lo lắng bất an nhìn về phía toà nhà.
“Mày im mồm cho tao!”, Lỗ Tư Châu hung dữ mắng: “Mày tốt nhất là thành thật một chút cho tao, ngoan ngoãn đi theo tao, mày còn có thể sống, nếu mày không an phận, mày có tin tao vì đòi lại công đạo cho cháu gái mà đâm một nhát mày chết luôn không?”
“Ồ?”
Lâm Nhã ồ một tiếng: “Tôi mà chết, hình như ông cũng không được lợi cho lắm! Bởi vì trong kế hoạch của ông, tôi chẳng phải là một lợi thế ông dùng để đối phó với Vu Kiệt hay sao? Nếu tôi chết rồi, ông cảm thấy liệu mình có còn đường sống không?”
“Nhưng nhìn dáng vẻ ông như này, hình như đã cảm nhận được cái chết cận kề rồi nhỉ! Tôi đã nói với ông rồi, thả tôi ra, còn có cơ hội xoay chuyển”.
“Đáng tiếc quá!”
“Mày...”, Lỗ Tư Châu tức thở hổn hển, nhưng nửa câu cũng không thể phản bác lại được.
Dù sao, người ta cũng nói đúng tình hình thực tế.
“Nhanh lên, dẫn cô ta đi cho tôi”.
Phản bác không được, Lỗ Tư Châu tức giận hướng về đám người của mình mà quát nạt.
“Vâng…”
Bị thúc giục một tiếng, tên sát thủ vội vàng chặt đứt sợi dây thừng.
Rất nhanh, Lâm Nhã bị trói chặt hai tay, rời khỏi ghế.
“Tộc trưởng, tôi đi lấy xe”.
“Ừ”.
Tên sát thủ theo Lỗ Tư Châu trốn xuống dưới nói xong một tiếng, liền vội vàng xoay người đi ra khỏi tầng hầm.
Nhưng chỉ giây tiếp theo sau khi hắn ta rời đi.
“Rầm!”
Tại lối vào của tầng hầm, cùng với tiếng súng nổ, xác của tên sát thủ đầm đìa máu lăn xuống cầu thang.
“Ầm!”
Ngã ở trước mặt của Lỗ Tư Châu.
“...”, Lỗ Tư Châu.
Ông ta kinh hãi, giống như con chồn bị dẫm đuôi, lập tức lùi về phía sau mấy bước, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, chỉ nhìn thấy một bóng dáng trước lối vào của tầng hầm, cầm một con dao găm nhuốm đỏ, giống như tử thần đi đến, xuất hiện trước mặt ông ta.
“Vu...!Vu Kiệt!”
Hắn ta đến rồi.
“Tại sao...!Sao có thể như thế được?”
Nhanh như vậy đã đến rồi, chuyện này làm sao có thể được cơ chứ?
Lúc này, Vu Kiệt xuất hiện ở đây, vậy chỉ có thể khẳng định một điều, người của ông ta đã chết!
Năm phút!
Mới chỉ vỏn vẹn có năm phút thôi!
Đã giết chết toàn bộ ba mươi tên sát thủ của tộc Thánh Đường?
Hắn ta...!Hắn ta là ma quỷ sao?
Giờ phút này, trong lòng Lỗ Tư Châu cũng bật ra một ý nghĩ như vậy.
Ông ta sợ!
Ông ta thật sự sợ rồi!
Một giây sau, chỉ thấy ông ta chạy đến bên cạnh Lâm Nhã, giật lấy một khẩu súng từ tay thuộc hạ, dí vào thái dương Lâm Nhã, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn Vu Kiệt.
“Mày đừng đến đây!”
“Mày đừng đến đây, nếu mày dám tiến thêm một bước, cẩn thận tao giết chết nó”.
Dứt lời, Lỗ Tư Châu nâng họng súng lên, ngẩng cổ cảnh cáo.
Vu Kiệt nheo mắt: “Nếu như ông dám động đến nửa sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ cho ông nếm trải tất cả loại cực hình thượng cổ, để cho ông muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, ông có tin không?”
“...”, Lỗ Tư Châu.
Giống như bản thân đang ở trong cõi trời đất băng giá, cỗ sát ý này, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn của ông ta.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt: “Họ Vu kia, mày đang uy hiếp tao à?”
Vu Kiệt: “Từ lúc bắt đầu, ông mới chính là người uy hiếp tôi trước, thật ra ông không cần phải phiền phức như thế đâu, nếu ông muốn đòi lại công bằng cho đứa cháu gái Lỗ Phi Nhã của ông thì ông có thể trực tiếp tìm người đến nói với tôi rằng ông sắp đặt cạm bẫy ở chỗ này muốn tôi tới.”
“Tôi sẽ đến.
Dù sao thì ngoài ân oán với cháu gái của ông ra, lần trước ở trại Tuyết tộc Thánh Đường các ông phái người giết tôi, tôi vẫn còn chưa tính đâu.”
“Cho nên, tốt nhất ông nên lập tức thả cô ấy ra”.
“Sao thế, khẩn trương à?”, nghe thấy câu này, Lỗ Tư Châu cười lạnh một tiếng, giống như âm mưu đã thành công.
“Lang Vương Vu Kiệt mày, hình như rất để ý con đàn bà này nhỉ!”
“Lời hứa với anh em, lời hứa trọn đời, Lang Vương mày trọng tình trọng nghĩa, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn người phụ nữ của anh em mày vì mày mà chết được!”
“Tao bây giờ không muốn nhiều lời với mày, để tao rời khỏi đây, tao sẽ không giết ả ta”.
Lỗ Tư Châu nói ra điều kiện của mình.
Mười lăm tên sát thủ khác, cũng khẩn trương đem họng súng nhắm thẳng vào anh.
“Nếu như tao nói không thì sao?”, một tay Vu Kiệt chắp sau lưng, lông mày hơi nhướng lên.
“Không hả?”
“Tao đếm đến ba, nếu mày không tránh ra, tao sẽ ngay lập tức nổ súng, mày không tin thì có thể thử xem”.
Trước ranh giới sống chết, Lỗ Tư Châu không còn quan tâm đến bất cứ cái gì hết, chỉ cần có thể sống sót, thì cho dù có bảo ông ta phải ăn phân, ông ta cũng đồng ý.
Vừa dứt lời, ngón tay ông ta đặt trên cò súng.
Một tay khác chỉ vào Vu Kiệt, bắt đầu đếm ngược.
“Ba!”
Nhưng.
Lúc ông ta mới đếm số đầu tiên, Vu Kiệt đã trực tiếp tiến lên phía trước một bước.
“Không cần phải đếm, tôi ngược lại muốn xem thử xem, ông có năng lực nổ súng hay không!”
Sau đó, một tay của anh tạo ra một thủ ấn!
“Ấn Triền Tự.
Bao vây!”