Trong công xưởng ô tô bỏ hoang, vô số nhân viên mặc quần áo khử trùng thu dọn tàn cục. Máu tươi đầy đất khiến xung quanh đều bốc lên mùi máu tanh. Những người bước vào đây, ai cũng cảm thấy khó chịu.
Trên mỗi thi thể đều có vết súng bắn, hơn nữa lúc đó công xưởng cắt điện nên cuộc ẩu đả xảy ra trong tình cảnh đó khiến sức chiến đấu càng đáng sợ hơn.
Khó ai có thể tưởng tượng ra, trong tình cảnh này mà vẫn chém giết được. Không biết người kia đáng sợ đến mức nào? Bởi những người bị bắn chết cũng không phải dạng vừa. Ai nấy đều là những người mạnh nhất trong đội lính đánh thuê nước ngoài.
Bọn họ hợp sức lại mà còn không đánh lại nổi… Vậy nếu người kia muốn làm việc gì lớn thì có ai ngăn cản được không?
Không ai biết câu trả lời.
Và cũng không cần biết.
Lúc Vu Kiệt vào Lang Nha rồi theo học hai vị võ thánh, anh từng lập lời thề, đời này sẽ không làm kẻ phản bội.
Sống là người của Lang Nha.
Chết cũng là ma của Lang Nha.
Quyết không phản bội.
Còn lúc này, đứng ở cửa sổ tầng sáu nhìn thấy Vương Ninh hai chân tàn phế, trên đầu gối máu thịt từng mảng mà Trương Thế Đào ngao ngán lắc đầu.
“Sớm biết có kết cục như ngày hôm nay thì hôm đó sao phải trốn khỏi Ninh Thành? Sao phải khổ thế”, ông ta nói.
Nhận thức của Vương Ninh vẫn còn tỉnh táo. Đúng như Vu Kiệt nói, đầu gối bị đâm nhiều nhát không khiến gã đau đớn ngất đi nhưng khi tận mắt chứng kiến cơ thể mình đang chảy từng giọt máu thì nó mới là thê thảm nhất.
Biểu cảm vô tình của Vu Kiệt đã in hằn trong tâm trí của Vương Ninh. Nếu có thêm cơ hội, không bao giờ gã đến Giang Thành nữa.
Gã nắm chặt nắm đấm, nhìn Trương Thế Đào nói: “Nghe mấy lời ông nói với hắn ban nãy, hình như thân phận của tên đó không tầm thường”.
Trên mặt Trương Thế Đào lập tức lộ ra vẻ sùng bái. Là nhân vật có quyền lực ở Giang Thành, tất nhiên thông tin mà ông ta biết sẽ nhiều hơn của những gia tộc lớn.
Hơn nữa, sau khi ông Lưu căn dặn thì ông ta dường như có thể đoán được thân phận thật sự của Vu Kiệt. Cộng với việc sau trận đấu ngày hôm nay kết thúc, ông ta có thể chắc chắn về Lang Vương trong câu chuyện năm đó ông Lưu nổi giận lôi đình đập bàn về nước nghỉ hưu.
“Tất nhiên là không tầm thường rồi! Tôi vốn tưởng anh sẽ trốn khỏi Ninh Thành rồi cao chạy xa bay cơ. Ai ngờ lại quay về tìm Vu Kiệt, đúng là tự tìm cái chết mà”, Trương Thế Đào thản nhiên nói.
Vương Ninh nắm chặt nắm đấm, nói: “Thuộc hạ của tôi trước khi chết có nói, có khả năng Vu Kiệt đến từ Long… Tiễn. Ông có thể nói cho biết, đó có phải thật không?”
“Tại sao tôi phải nói với anh?”, Trương Thế Đào hỏi lại.
Vương Ninh hừ lạnh một tiếng, nói: “Chí ít cũng khiến tôi chết không hối tiếc, dù gì khi sống cũng là kiêu hùng, giờ bị hủy hoại dưới tay một thằng nhà quê, tôi nuốt không trôi cục hận này, vì vậy…”.
“Thì ra là vậy”, Trương Thế Đào gật đầu. Ông ta cảm thấy cũng có lý.
Ông ta quay người lại, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu nói thân phận thật sự cho anh nghe thì anh sẽ nghĩ đó là viển vông. Nhưng nếu làm phép so sánh như này thì dễ hiểu. Tôi nghĩ, nếu như tất cả người của Long Tiễn hợp lại cũng không động được vào một ngón tay của Vu Kiệt đâu”.
“Cái gì?”, nhất thời sắc mặt Vương Ninh tái nhợt đi.
Tất cả người của Long Tiễn hợp lại… Không bằng hắn sao?
Lẽ nào… Đột nhiên Vương Ninh nhớ lại một chuyện. Năm năm trước khi gã mới từ nước ngoài dẫn về một tốp lính đánh thuê thì nghe được một câu chuyện.
Ở biên giới phía đông xa xôi có một đội lính đánh thuê ỷ vào thế lực hùng mạnh nên làm nhiều chuyện xấu xa, giết hại vô số sinh mạng, thậm chí những kẻ mạnh ở đó cũng đều bị giết hết. Hơn nữa, địa điểm họ bị giết đều ở trong rừng cách biên giới 10km.
Nhưng có một người có thể tiêu diệt đội quân lính đánh thuê mạnh nhất và hung bạo nhất lịch sử này. Người đó một mình cầm súng bắn tỉa đứng dưới trời tuyết và bắn hàng trăm phát súng lên trời.
Người đó đã chia mỗi thi thể làm hai, cắt đầu những kẻ ác bá đến trước mộ chiến hữu đã chết của mình rồi quỳ ở đó năm ngày không đứng lên.
Nhưng sau chuyện đó, người đó cũng không có tin tức gì nữa.
Thật sự… Là hắn sao?
Chính là người một thân một mình diệt đội lính đánh thuê sao?
Lúc này, Vương Ninh thấy tâm phục khẩu phục. Lòng như tro tàn nhưng gã đã nhận ra mình dây vào nhân vật như thế nào rồi.
“Hóa ra… Tôi luôn tự tìm cho mình cái chết…”, gã lẩm bẩm, ánh mắt mơ hồ rồi ngất đi.
Nhìn thấy gã như vậy, Trương Thế Đào lắc đầu khoát tay nói với nhân viên: “Đưa về canh chừng trong 24h, liên hệ với người ở Ninh Thành đến dẫn gã đi”.
“Rõ”.
Nói xong, Trương Thế Đào xoay người đi về phía tầng một. Những chuyện còn lại ông ta giao cho người khác làm, việc trước mắt phải xử lý chính là nhà họ Lãnh.
Mặc dù nói đã giam cầm được Lãnh Trầm nhưng thế lực của nhà họ Lãnh thì không thể coi thường.
Lúc ông ta đi đến cửa thì nhìn thấy chục tên mặc vest đen đeo kính râm. Con xe Jeep sau lưng họ mang biển số thủ đô.
Ưng dừng lại trước mặt Trương Thế Đào.
“Anh là….”, Trương Thế Đào nghiêm túc hỏi.
Ưng từ trong ngực lấy ra một thứ rồi giơ ra trước mặt ông ta.
“Cái gì?”, Trương Thế Đào mặt biến sắc, suýt nữa không đứng vững. Ông ta lùi về sau một bước, toát mồ hôi nói: “Mật… Mật Điệp Tư”.
Các tổ chức tình báo hàng đầu trên thế giới khi đi thu thập tin tức bí mật đều được gọi là ‘Mật Điệp Tư’.
Không đúng! Chẳng phải Mật Điệp Tư thuộc nhà họ Lý quản lý sao? Lẽ nào trước đó ông ta nhận cuộc gọi từ thủ đô chính là nhà họ Lý cử đến…
“Có chuyện gì không?”, Trương Thế Đào cố kìm sự chấn động trong lòng, hỏi.
“Vu Kiệt ở đâu?”, nhận được tình báo nên Ưng dẫn người đến đây. Do thời tiết rất khắc nghiệt, người của anh ta đi mấy ngày mấy đêm liên tiếp nên mệt mỏi rã rời, vì vậy chậm hơn tốc độ của Trương Thế Đào nhiều. Khi đến được đây thì trận đấu đã kết thúc.
Trương Thế Đào ngây người ra, hỏi: “Các người tìm anh ta có việc gì?”
“Nói! Anh ta ở đâu?”, rất nhanh Ưng đã không nhẫn nại được nữa.
Anh ta rất sốt sắng, ông cụ nhà họ Lý cũng thế.
Nếu như Lý Nam mà tỉnh lại rồi biết đứa con trai duy nhất của mình vẫn còn sống thì chắc sẽ sốt sắng hơn bất cứ ai.
Trương Thế Đào cũng không vì thân phận của Mật Điệp Tư mà nói ra hướng đi của Vu Kiệt luôn, đặc biệt là mấy phút trước ông ta có nhận được điện thoại của ông Lưu.
Ông ta lắc đầu nói: “Xin lỗi! Có người dặn tôi là không được nói”.
“Ai?”, Ưng nheo mắt, hỏi.
“Người này… Dựa vào quyền hạn của các người thì không đủ tư cách hỏi”.
“Chúng tôi không có tư cách ư?”, Ưng bắt đầu có cảnh giác.
Người mà Mật Điệp Tư của nhà họ Lý không đủ tư cách hỏi, trên thế giới này chỉ có mấy người thôi. Lẽ nào là…
“Anh Ưng, vậy phải làm sao?”, vệ sĩ ở bên cạnh hỏi.
Ưng ngẫm nghĩ chút, quay người nói: “Đi về bẩm báo lại cho ông chủ. Ngoài ra cử người đi điều tra tình hình của cậu chủ trong mười mấy năm nay, phải báo lại trong thời gian ngắn nhất…”.
“Rõ”.
- ---------------------------